Chuyến bay này mất hai tiếng rưỡi.
Lam Diệu Dương thấp thỏm tự xem xét lại bản thân dọc đường đi. Anh cố gắng nhớ lại lúc mình và Alex gặp nhau rốt cuộc đã nói những gì, có thái độ gì? Có phê bình gì cha của Nghê Lam không? Có làm Alex khó coi hay không?
Quan trọng là Alex thấy anh thế nào? Có đánh giá gì về anh?
Còn nữa, Alex là người nổi tiếng bị treo thưởng trên bảng đỏ, vừa lộ mặt sẽ nguy hiểm đến tính mạng, vậy Nghê Lam thì sao? Cuộc sống của cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Khó trách từ nhỏ cô đã phải học võ, khó trách lại không có nhiều vết tích xã giao của cô trên mạng, nhất định là cô sống rất vất vả.
Lam Diệu Dương cảm thấy đau lòng, lại cảm thấy bản thân vô dụng. Phiền não của Nghê Lam tựa hồ như anh không giúp được gì.
Lam Diệu Dương muốn biết toàn bộ về Nghê Lam, nhưng đang ở trên máy bay không tiện thảo luận với cô.
Anh lén nhìn Nghê Lam, cô đang dùng ipad của anh xem phim, đeo tai nghe, mặt tươi cười. Dường như cô cảm nhận được tầm mắt của anh, quay đầu lại nhìn anh cười một cái.
Lam Diệu Dương cũng cười cười với cô.
Bây giờ anh cảm nhận được sâu sắc lời nói của Quan Phàn, ‘Nghê Lam là bất chấp nguy hiểm cực lớn để trở về hỗ trợ.’ Nếu có người phát hiện cô là con gái của Alex, chờ đợi cô có thể là bắt cóc, ám sát hoặc là gây tội khiến người khác giận sôi lên.
Dưới lớp áo vest che phủ, Lam Diệu Dương lặng lẽ cầm tay Nghê Lam. Trước đó vì giả vờ bình tĩnh, Lam Diệu Dương mở một quyển tạp chí ra xem, một tờ đọc tới 10 phút, bây giờ tạp chí đặt trên áo vest, vẻ mặt anh lãnh đạm lật sang một tờ.
Nghê Lam nhìn hành động của anh, dùng lực nhéo tay anh một cái.
Vẻ mặt Lam Diệu Dương cũng không thay đổi gì, chỉ là tay trái tăng thêm lực nắm chặt lấy Nghê Lam, không cho cô quấy rối. Anh tiếp tục xem tạp chí, trong lòng cân nhắc phải giữ kín bí mật, phải bảo vệ Nghê Lam.
Nghê Lam đột nhiên rút tai nghe ra, giống như là có hứng thú với tạp chí của anh, nhưng kỳ thật là ghé vào tai anh hỏi: “Anh bây giờ là kiểu giả vờ đứng đắn, có phải chính là kiểu cấm dục trong truyền thuyết không?”
Lam Diệu Dương: “…” Anh hờ hững nhìn Nghê Lam, “Tiếng Trung của em còn phải học lại cho đàng hoàng.”
“Tuân lệnh, Lam tổng.” Nghê Lam đáp lại, tư thế đoan chính tiếp tục ngồi xem ipad, một giây sau lại chúi qua, dùng giọng rất nhỏ nói nhanh với anh: “Mặt anh đỏ anh biết không?”
Lam Diệu Dương: “…” Sao lại không biết, càng lúc càng nóng rồi. “Lo xem phim của em đi, không là tịch thu đó.”
Nghê Lam ngồi trở lại, sau đó đột nhiên thở dài: “Thật đáng tiếc.”
Đáng tiếc cái gì? Lam Diệu Dương xê dịch dáng ngồi, tiếp tục cố gắng giả vờ đứng đắn.
Rất nhanh Nghê Lam lại vùi đầu vào trong phim, mà Lam Diệu Dương không khỏi mắng thầm trong lòng là cô giỏi. Nhưng nghĩ lại chuyện này cũng có thể lý giải được, với những gì cô trải qua từ nhỏ, đại khái những áp lực người bình thường cảm thấy đối với cô mà nói cũng không là gì đi.
Máy bay đáp xuống, Lam Diệu Dương và Nghê Lam đều cầm điện thoại ra lướt tin tức. Quả nhiên đúng như dự đoán, chuyện tình cảm của Khương Thành và La Văn Tĩnh bùng nổ trên mạng rồi.
Server Weibo sập rồi. Lam Diệu Dương đoán chắc là Lý Mộc cực kỳ hài lòng rồi, bây giờ đăng một tin hot như vậy mà không làm sập server không cảm thấy thành tựu.
Trên mạng chửi rủa um sùm, trái tim fan tan nát rơi đầy đất. Rất nhiều người không tin đây là sự thật.
‘Khương Thành vụng trộm yêu đương tôi có thể tin, dù sao cũng là đàn ông bình thường, chỉ sợ có nói người trong lòng anh ấy là đàn ông tôi cũng dám tin. Nhưng nói là La Văn Tĩnh sao, quả thực quá hoang đường rồi.’
‘Nhìn thấy video tôi thật muốn chọc mù mắt mình, phụ nữ vừa già vừa xấu.’
‘Đây chắc là quy tắc ngầm quá, lúc trước có phải Khương Thanh được La Văn Tĩnh nâng đỡ nổi tiếng không? Nhiều năm như vậy không yêu đương gì là bị khống chế phải không? Chẳng thế thì người phụ nữ già xấu kia làm sao đạt được.’
‘Trợn to mắt chó của tụi mày ra nhìn đi, khống chế cái con khỉ, ép buộc cái quỷ mà ép buộc, Khương Thành chủ động nâng mặt lên có được không!!!’
Nghê Lam nhìn thấy những thứ này, trong lòng thật không vui.
Kỳ thực La Văn Tĩnh không hề xấu, ngũ quan đoan chính, mặt mày thanh tú. Nhưng vì công việc, cô luôn làm bộ kiêu ngạo, có lẽ tính cách khá lạnh lùng, luôn có vẻ khó thân cận, lạnh nhạt nghiêm túc, cách ăn mặc đi đứng kiểu già dặn, đứng cùng mấy nữ nghệ sĩ trẻ tuổi trong công ty nhìn có vẻ trưởng thành là đương nhiên.
Nhưng mặc kệ tình huống sau đó là gì, trong clip này làm gì có nội dung xấu nào của La Văn Tĩnh. Xem tranh nói chuyện thì thôi đi, bây giờ xem tranh nói bừa. Nếu Khương Thành đáng mặt đàn ông sẽ phải đứng ra tỏ thái độ.
Đáng tiếc, đến bây giờ Khương Thành vẫn chưa đăng lên một chữ. Còn có phóng viên tin tức nói đã liên hệ với Khương Thành, nghe thấy vấn đề phóng viên đề cập tới đã tắt máy, gọi lại vẫn tắt máy.
Cho nên Khương Thành tính dùng hình tượng người bị hại sao? Anh ta tính ứng đối thế nào? Nghê Lam lại chọn một tin khác, chợt phát hiện tên mình.
‘La Văn Tĩnh không phải là lão bà tổng giám đốc kế hoạch của Phong Phạm sao? Cái người hay bị thiên hạ lôi lên mạng chửi đâu rồi? Ban đầu Nghê Lam bò lên giường người ta mọi người nói có phải là do người đàn bà này sai khiến không?’
‘Cho nên Phong Phạm có phải có loại tập tục này. Lúc trước là Nghê Lam, bây giờ là Khương Thành.’
‘Đừng đem Khương Thành đi so sánh với người phụ nữ ghê tởm Nghê Lam kia.’
Nghê Lam: “…” Liên quan gì tới cô vậy, chuyện này có dính dáng gì với cô sao?
Lam Diệu Dương bên này không xem Weibo, anh xem báo cáo ngắn từ phòng PR công ty gửi tới.
Bởi vì cơn sóng bộc phát lần này của Khương Thành, Nghê Lam vô duyên vô cớ bị anti-fan lôi ra mắng, không những phổ cập ban đầu Nghê Lam làm sao bò lên giường Lam Diệu Dương mà ký được hợp đồng với Blue, lại còn châm biếm Lam Diệu Dương giả vờ giả vịt, ngoài miệng nói không cần thể xác lại rất thành thật. Lúc đầu thì ném người ta ra khỏi phòng, về sau vẫn là bị Nghê Lam tóm được, còn ký hợp đồng với cô.
Thậm chí còn có người nói La Văn Tĩnh chính là có sở trường này, huấn luyện cho nghệ sĩ của công ty, có chương trình huấn luyện nội bộ chuyên nghiệp, cho nên Khương Thành bị cô cua được ký hợp đồng với Phong Phạm không hề lạ chút nào. Xem Nghê Lam học hành nông cạn như vậy cũng có thể tóm thành công Lam Diệu Dương đã biết La Văn Tĩnh lợi hại cỡ nào.
Còn có người có mắt có mũi lại nói giờ Blue không được rồi, Lam Diệu Dương bị sắc làm mờ mắt, bị Nghê Lam phá hỏng rồi.
Tình tiết trên mạng rối một nùi, hiện tại fan của Lam Diệu Dương và Nghê Lam đã chửi nhau loạn lên với nhóm anti-fan và fan của Khương Thành.
Vẻ mặt Lam Diệu Dương đen thui, chuyện này liên quan gì đến Blue chứ? Đại bác bắn tám đời cũng không tới.
Nghê Lam đi theo Lam Diệu Dương, thuận tay cầm điện thoại của anh xem xem, nhìn xong thật sự không biết nói gì. Vận xui của cô quả nhiên là lợi hại, như vậy mà cũng có thể đen được. Hơn nữa việc cô đen mình may cho người chưa bao giờ linh nghiệm trên người Lam Diệu Dương, anh cứ đi theo cô là bị đen theo.
Rất tốt, quả nhiên là có duyên, tướng vợ chồng.
Lam Diệu Dương nhìn thấy vẻ mặt mãn nguyện của Nghê Lam cảm thấy khó hiểu. Đội bảo vệ anh sắp xếp trước đã sắp xếp tài xế tới đưa đón, nhận được tin tức tài xế đã ở cửa chờ rồi. Lam Diệu Dương quay đầu tìm Âu Dương Duệ, anh cũng cầm di động, mày nhíu lại. Hai người chạm mắt nhau, xác nhận không có chuyện gì gấp cần nói liền mỗi người một xe, gặp nhau ở khách sạn.
Trong nhà Tần Viễn, anh ta nhìn video theo dõi trên màn hình lớn, lại tiếp tục lướt web.
Bên góc máy tính đột nhiên xuất hiện một thông báo tin nhắn, Tần Viễn ấn mở, trên màn hình hiện ra một khung chat.
Maria: ‘Cảnh sát kinh tế và thuế vụ đến điều tra phong Phạm rồi, muốn tra sổ sách của Phong Phạm.’
Tần Viễn hừ cười thành tiếng.
Paul đang ngồi một bên lau súng ngẩng đầu lên nhìn anh ta, tiếp tục công tác bảo dưỡng súng.
Tần Viễn gõ bàn phím trả lời: ‘Tới thì tới chứ sao. Không phải cô nói bên phía La Văn Tĩnh cô sẽ xử lý sạch sẽ?’
Bên đầu kia máy tính một hồi lâu sau mới có tin trả lời: ‘Tôi đã sắp xếp xong rồi, đã cho người đến thành phố đó, đang tính nói với anh, nhưng không ngờ hôm nay lại xảy ra việc này.’
K: ‘Chuyện gây rất lớn nha.’
Maria: ‘Anh có kế hoạch gì không?’
K: ‘Việc này không phải rất tốt sao, fan cuồng điên lên, chuyện gì cũng làm được.’
Maria: ‘Ok. Vậy tôi chuẩn bị tài khoản cho anh?’
K: ‘Không cần, tôi có rồi.’
Paul làm việc trên tay xong, lắp súng lại, sau đó mới đặt vào hộp. “Tình huống thế nào?”
Tần Viễn vừa gõ bàn phím vừa kể lại sự tình cho hắn nghe: “Khương Thành bắt đầu có chút manh động rồi.”
Paul đi tới bên cạnh Tần Viễn, nhìn màn hình của anh ta, trên trang web đều là tiếng Trung, đọc không hiểu. Paul chán ghét nhíu mày: “Không phải cậu vẫn rất thích anh ta sao, nói anh ta rất có ích.”
“Bộ dạng thành thật ngoan ngoãn của anh ta vô cùng làm người yêu thích, nhưng bây giờ mới bắt đầu thú vị đây.”
Paul nói: “Cậu lại muốn thay đổi kế hoạch sao?”
“Không cần, năm ngoái đã đổi rồi, năm nay không thể đổi.”
“Nhưng ngôi sao của cậu gây ra chuyện như vậy, sau này sao mà chơi được, cảnh sát sẽ theo rất chặt.”
Tần Viễn quay đầu nhìn hắn: “Không phải anh có chuyện cần làm sao? Hay tạm thời anh cứ về Pháp trước đi.”
“Nghê Lam vẫn còn chưa bị áp giải đi.”
“Nhưng anh đã thả tin tức ra ngoài rồi, có lẽ không cần chờ đến lúc Nghê Lam bị áp giải, phía bên Pháp sẽ có động tĩnh.”
“Không, tôi theo Nghê Lam.”
“Trung Quốc không thích hợp với anh, Paul. Không biết ngôn ngữ, bề ngoài lại gây chú ý, quản chế bên này cực kỳ nghiêm. Anh vẫn nên quay về Pháp đi.”
“Cậu sao vậy?” Paul hỏi anh ta.
“Trực giác, Paul, là trực giác. Ván cờ này sẽ rất thú vị, thú vị hơn rất nhiều so với trước kia.”
“Rốt cuộc đã có cảm giác của mười bảy năm trước rồi sao?”
Tần Viễn bật cười: “Người chơi này rất tuyệt.”
“Tôi biết cậu nghĩ gì, tuy tôi không thích chơi trò ván cờ sinh tử nhưng tôi sẽ không bỏ lại cậu không quản.”
Tần Viễn nói: “Tôi chỉ đề xuất anh về nước lo cho tốt chuyện lớn của anh.”
“Tôi vẫn theo sát, nguồn tin bên Pháp sẽ báo cáo tin tức cho tôi.”
“Tùy anh. Dù gì cũng rảnh, vậy thì chuẩn bị sẵn đi, chúng ta thêm chút lửa vậy.” Tần Viễn gõ bàn phím, chỉ chốc lát, trên Weibo có một tài khoản fan của Khương Thành phát ra một cảnh cáo giết người.
‘Tôi thề với lòng mình, tôi nhất định sẽ khiến người đàn bà đê tiện La Văn Tĩnh này phải trả giá.’ Hình minh họa là một tấm poster phim tay nhiễm máu tươi.
Lam Diệu Dương và Nghê Lam vào khách sạn, cùng một khách sạn với La Văn Tĩnh.
Lúc làm thủ tục nhận phòng, Lam Diệu Dương đưa điện thoại cho Nghê Lam xem. Là tin nhắn Alex trả lời, cũng là một dãy tiếng Anh và ký hiệu, anh xem không hiểu.
Nghê Lam nhìn lướt qua, trả lại điện thoại cho anh.
Hai người chia nhau nhận thẻ phòng, cười cười với cô tiếp tân, đồng thời đi về phía thang máy.
“Ông ấy nói điện thoại của Khương Thành tắt máy rồi, ông ấy không truy tung tích được. Nhưng ông ấy hack điện thoại Thôi Canh được. Ông ấy còn tìm được xe của Khương Thành. Hiện tại ông ấy đang ở bên ngoài chỗ Khương Thành, quả thật có rất nhiều phóng viên vây quanh. Ông ấy sẽ tìm cách nghe chút động tĩnh của Khương Thành.”
“Ông ấy có cách gì sao?” Lam Diệu Dương nhớ tới lúc trước anh và Âu Dương Duệ bị nghe lén, đến bây giờ anh vẫn chưa hiểu chuyện là thế nào.
“Cách thì có rất nhiều, ví dụ như dùng một cái máy tiếp nhận tín hiệu đối diện cửa sổ, thông qua sóng âm để nghe động tĩnh.”
Lam Diệu Dương không kinh ngạc, anh bình tĩnh nói với Nghê Lam: “Hướng ba giờ, ghế sofa thứ hai trong quán cafe, người đàn ông áo khoác đen, tay cầm một quyển sách.”
Nghê Lam nhìn lướt qua: “Mẹ kiếp.”
Người đàn ông xe Honda ban đầu theo dấu cô, giờ lại gặp rồi.