Edit: Graycat2411 Kết thúc trò khôi hài giữa Thịnh Xảo và Phan Vân Phi, hành trình trinh sát lại tiếp tục tiến hành.
Hiềm nghi lớn nhất vẫn là Diệp Khôn.
Cảnh sát chưa đủ bằng chứng, không cách nào triệu người đến thẩm vấn, phương án tốt nhất hiện giờ vẫn là âm thầm hành động, âm thầm theo dõi, chờ khi hắn ta có động tĩnh, một lưới tóm gọn.
Tống Lam suy xét, Diệp Khôn tuy rằng có tiếp cận cô nhưng điều kiện để cô trở thành người bị hại vẫn thiếu chút ít. Cô không phải kẻ thứ ba xen vào tình cảm của người khác.
Nhất định có chỗ nào đó cô đã đi lệch khỏi đường ray, hoặc.... hung thủ vốn không phải Diệp Khôn. Hay, điều kiện để hung thủ chọn người ra tay vốn không liên quan đến yếu tố "kẻ thứ ba".
Chưa kết án, tất cả các khả năng đó đều có thể đúng.
Khoảng cách khi hung thủ ra tay với Khương Đàm, sau đó là Hứa Nhã Ni cách sáu ngày. Tính tới hôm nay từ vụ của Hứa Nhã Ni đã hơn năm ngày.
Sáu rưỡi sáng, sân trường tĩnh lặng, vạn vật như vẫn đang say giấc.
Nhưng ở sân thể dục đã nghe loáng thoáng tiếng người chạy bộ.
Có người đeo tai nghe, tự đắm chùm trong thế giới của bản thân, bước chạy đều đặn.
Có người đang dốc lòng giảm béo, ấy là mấy cô nữ sinh, số lượng chiếm lớn nhất, còn làm vang vang cả một vùng. Nhưng ai biết, có thể ngày mai các cô ấy có thể ăn vạ trên giường dậy không nổi, nên ban đầu béo như nào vẫn mãi hoài béo như thế.
Còn có rất nhiều người tụ thành một đội cùng nhau luyện tập, loại này thông thường thuộc hệ Thể dục.
Tháng sau cuộc thi bơi lội chính thức bắt đầu rồi, họ phải sớm rèn luyện thân thể.
Huấn luyện viên chạy theo bên cạnh, cầm loa thét: "Các người là đội bơi kém nhất mà tôi từng gặp! Chạy nhanh lên cho tôi, chạy đủ ba vòng, nhảy ếch một vòng, hít đất một trăm cái! Phải luyện tập thật tốt trước khi vào bể bơi!"
Các đội viên mồ hôi ướt đẫm, có người dứt khoát cởi bỏ áo, để thân trần luyện tập.
Tống Lam đi đến nơi nạn nhân thứ nhất, Khương Đàm bị ngộ sát, nơi đó các sân thể dục không xa.
Ở đây sớm được quét dọn sạch sẽ, một mảnh lá rụng cũng không có, sạch sẽ như thể trước đó chưa từng có án mạng đau lòng diễn ra.
Tống Lam ngẩng đầu, nhìn về phía cây, nơi mà đệ nhất mỹ nhân của đại học Chính Pháp đã bỏ mạng.
Cô lại xoay người, bước về phía sân thể dục.
Hung thủ liệu có đang lẫn trong đám người này, nhìn về nơi kia, liệu trong hồi ức của hắn ta sẽ nổi lên khoái cảm khi giết người không? Để phát tiết nội tâm đang tràn đầy oán hận, cứ thế giết hại một sinh mạng vô tội.
“Liễu Y Y.” Có tiếng gọi từ sau lưng vang đến, Tống Lam quay đầu lại, bắt gặp Quách Lương, nghe anh ta tiếp tục nói, “Tiểu Huyên.... em ấy có khỏe không?”
Tống Lam không có biểu tình gì, nói "À, tiểu Huyên, cô ấy khá tốt, ăn ngon ngủ ngon."
Quách Lương thoạt nhìn có chút thất vọng, ánh mắt ảm đạm hẳn. Sau đó lại cười khổ rồi thấp giọng nói “Vậy thật tốt, cô ấy vẫn ổn, thật tốt!”
Nói xong, lại chạy ngay về phía đội bơi lội, bị huấn luyện viên hung hăng mắng cho một trận.
Tống Lam đi dọc theo đường bên của sân thể dục, chậm rãi bước tới phía trước.
Bóng dáng một người đàn ông xuất hiện ngay lối ra vào của sân thể dục. Người đó mặc đồ thể thao màu trắng, mamg giày bata đen, trên cổ tay trái quấn một vòng băng đeo. Thoạt nhìn có vẻ đơn giản thoải mái lại thời thượng.
Tống Lam làm bộ như chưa thấy gì, cô cúi đầu đi con đường của mình. Không ngờ vẫn bị người kia để ý, cô đi lên, người kia lùi lại, hai người đối diện.
Cô bước sang bên phải, người đó sang phải, cô sang bên trái, người đó lại dời người sang bên trái. Mà hình như người đó cố ý thả chậm làm cô suýt mấy lần đâm sầm vào ngực anh ta.
Tống Lam ngẩng đầu: “Mùi nước hoa "nồng" quá! Mới sáng sớm xịt nước hoa rồi đi chạy bộ?!"
Cố Tu Nhiên mặt không đổi sắc “Không có, có thể là mùi thơm của cơ thể đấy.”
Tống Lam: “Buồn nôn!”
Cô nói xong, chạy bước nhỏ lên, cùng sân thể dục đón gió sớm.
Cố Tu Nhiên bất động thanh sắc câu môi dưới, chạy chậm đuổi kịp.
Có vẻ toàn bộ nữ sinh trên sân thể dục đều biết anh, thi thoảng lại có người lên tiếng chào hỏi, hay lại có tiếng ai cùng bạn bè nhỏ giọng nói gì đó, ánh mắt không ai là không tỏ vẻ ngượng ngùng.
Cố Tu Nhiên nhiều nhất chỉ gật đầu với họ. Tống Lam tức giận liếc nhìn Cố Tu Nhiên: “Giáo sư Cố tuyệt thật, thủ pháp hái hoa ngắt cỏ thật phi thường!”
Nhưng mới chỉ nhẹ liếc qua, tầm mắt cô đã khó dời đi.
Đôi mắt anh là điển hình cho mắt đào hoa, đuôi mắt dài hơi xếch, rõ ràng trên mặt không chút biểu tình, ánh mắt cũng mông lung, nhưng lại khiến người ta muốn trầm mê. Có vẻ anh cảm nhận được tầm mắt của cô, cong môi cười: "Đẹp không?"
- ------
Các cậu thân mến, hãy ủng hộ cho Winnie tại wattpat @graycat2411 nhé! Wie không muốn truyện mình edit phi lợi nhuận lại bị người khác lấy đi kiếm lợi đâu, buồn lắm! Cảm ơn nhé~
- --------
"Đẹp", cô buột miệng nói, như thể bị cặp mắt kia mê hoặc. Sau ý thức được, vô lại chạy nhanh về trước, "Đẹp cái rắm!"
Giấu đầu lòi đuôi.
Cô ảo não chạy, rất nhanh đã mệt.
Tống Lam dừng lại, đứng ở đường băng biên. Dùng tay chống ở đầu gối, thở hồng hộc.
Cố Tu Nhiên ngừng ở trước mặt Tống Lam, rũ mắt nhìn cô.
Mặt cô mang một tầng đỏ ửng vì mới chạy xong, hơi thở có phần gấp, ngực phập phồng. Cô vẫn duy trì tư thế khom lưng hơi ngẩng đầu nhìn anh, chiếc cổ thon dài trắng nõn lộ ra đầy gợi cảm. Bàn tay anh đưa đến, khẽ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.
Hầu kết hơi động, quay mặt sang hướng khác, có phần thiếu kiên nhẫn nói: "Đừng nhìn tôi như vậy!". Lời nói ra mang theo tia khàn khàn.
Tống Lam đứng thẳng người: "Thì không nhìn, nói như thể tôi muốn nhìn anh lắm vậy!"
Hai đội viên của đội bơi lội chạy qua mặt họ, Cố Tu Nhiên gọi lại một người trong đó:“Trần Mạch Văn.”
Người này Tống Lam cũng biết.
Trần Mạch Văn dừng lại, cười chào hỏi “Giáo sư Cố.” Lại nhìn Tống Lam cười cười.
Trên mặt hắn tràn đầy tinh thần thuộc về thanh xuân, khỏe mạnh, phấn chấn và đôi chút bồng bột.
Cố Tu Nhiên: “Lúc khai giảng học kỳ, hình như cậu có chuyênn tìm tôi, nhưng sau đó lại không thấy tới, gặp phải chuyện gì sao?”
Trần Mạch Văn nhìn thoáng về phía huấn luyện viên cách đó không xa, sợ lại bị phạt như Quách Lương trước đó nên vẫn duy trì tư thế chạy tại chỗ, vừa chạy vừa nói: "Đã ổn, giải quyết xong rồi!"
“HLV vừa thổi còi tập hợp, em đi trước đây giáo sư Cố.” Nói rồi vẫy tay với đồng đội, "Ê nay, tới ngay tới ngay!"
“Trần Mạch Văn,” Cố Tu Nhiên đột nhiên kêu hắn một tiếng, “Mẹ cậu gần nhất có khỏe không?”
Trần Mạch Văn quay đầu, cười cười “Khá tốt.” Nói xong hòa vào đội ngũ của đội bơi lội.
Tống Lam nhìn người trước mắt, "Thật không nhìn ra, anh lại giống một giảng viên Đại học như vậy đấy!"
Cố Tu Nhiên “Không phải giống, tôi vốn dĩ chính là một giảng viên đại học.”
Tống Lam liếc hạ miệng: “Trước kia anh cùng người ta đánh nhau, như thể đi tìm chết. Tôi khi đó còn nghĩ tương lai anh sẽ thành một tên lưu manh vất vưởng, lo sợ anh tự hủy tương lai!"
Cố Tu Nhiên nhìn cô: “Cô so với tôi có chỗ nào tốt hơn, người ta dùng gạch đánh, cô dùng đầu đón!"
Tống Lam như nhớ tới việc gì đó: "Ai kêu họ khi dễ em gái tôi!"
Cố Tu Nhiên thấp giọng ừ một tiếng, không nói tiếp.
Tống Lam cúi đầu, mũi chân dẫm lên một viên đá nhỏ, mài qua mài lại hai vòng rồi dừng.
Cố Tu Nhiên vẫn luôn không nói chuyện, chỉ an tĩnh nhìn cô.
Tống Lam lại dẫm hòn đá nhỏ, dừng lại, thấp giọng mắng: “Tống Nhu thật ngốc, bị người ta khi dễ chỉ biết khóc. Khóc khóc khóc, phiền chết. Xảy ra chuyện, cái gì cũn không giúp được, y hệt đầu heo.”
Cô mắng thẳng một hơi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Đông, mặt trời đã phá mây lộ dạng.
Ánh nắng nhàn nhạt rơi xuống, cô lại xoay người chạy tiếp.
Anh đứng tại chỗ, thật lâu không nhúc nhích.
Nghe cô nói như vậy, giống như nơi đầu tim bị người ta hung hăng cấu nhéo. Anh thậm chí có thể nghe thấy tiếng làn da bị xé toạc, tiếng máu sôi sục.
Điện thoại vang lên, Cố Tu Nhiên rũ mắt nhìn, nhấn phím nhận, giọng nói vương vẻ mệt mỏi: “Dương đội.”
- ---------
Tác giả có lời muốn nói: Ở trên mạng tôi thấy một câu như vầy: “Cái gọi là tình yêu không phải là sáng sớm ôm hôn vuốt ve rồi thôi, mà chính là khi hai ánh mắt chamh nhau lại ngại ngùng né tránh!” Thực như trạng thái nam nưc chính của chung ta bây giờ. Quan trọng nhất là, mong mọi người tin tưởng, đây là ngọt văn!