Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi

Ngày Mưa Sẽ Ngừng Rơi - Chương 43: Nhìn người ngỡ như không




Mong manh và yếu đuối, em có tôi thì đã sao? Tất cả chỉ là một cái danh trái tim em đâu còn trong thể xác này nữa. Tim em đập vì ai đó, đau đớn cũng vì ai đó.



***



- Thiên Nam, cảm ơn cậu.



- Ừm!



- À chuyện này....



- Sẽ không nói ra ngoài, xem như bí mật của tôi với cậu.



- Ừ_ tôi hơi xấu hổ cúi đầu xuống, chẳng biết lúc này đã là mấy giờ đêm chỉ cảm nhận hơi lạnh cứ như vuốt dọc cơ thể, ngồi co ro giữa bốn bề vắng lặng. Thì ra tận trung tâm thành phố náo nhiệt cũng có con đường khi về đêm lại vắng lặng thế này, hiện tại lại càng làm tôi thấy nặng nề hơn. Mặc dù là " bí mật" nhưng "bí mật" ấy cũng chỉ là đừng để kể ai nghe tôi khóc chỉ vì....lạc đường! Không biết cậu có nhìn thấy cảnh tượng lúc trước hay không hoặc cũng chỉ là cậu vô tình đi ngang qua gặp tôi đang thút thít. Có lẽ cũng chỉ là như vậy nhỉ?



- Vy...



- Xe bus tới rồi_ tôi đứng bật dậy tiện thể cầm tay áo Thiên Nam giật giật_ chúng ta về thôi!



Thiên Nam ừ một cái, bỗng dưng làm tôi nhớ ra hình như cậu lúc trước nói gì đó nhưng bị tôi chặn mất lời. Lên xe kiếm được chỗ ngồi cuối hàng, Thiên Nam dành chỗ ngồi cạnh cửa sổ cho tôi rồi mới ngồi xuống. Xe nhanh chóng khởi hành, hơi vị lành lạnh luồn từ cửa sổ bất giác khiến tôi nổi da gà.



- À, cậu vừa nói với tôi gì nhỉ?



- ừm, không có gì_ Thiên Nam lảng tránh khẽ lắc đầu, cậu cởi bỏ áo khoác ngoài choàng lên vai tôi_ chỉ là nhìn cậu như mèo vừa nhúng nước.



***



Ngoài hành lang từng bóng đèn vàng vọt cách nhau 5m một không khỏi gây cảnh tù mù như trong các bộ phim kinh dị, hệ thống vật chất ở đây xem chừng cũng chẳng coi trọng KTX gì cả. Tiếng gót giày đệm trên sàn gạch êm ái tựa như tiếng gió vút nhanh rồi biến mất. Tất cả các phòng bên trong đã tắt đèn, bước chân ngoài hành lang có phần cô độc. Dãy hành lang phía Đông, dưới ánh đèn vàng 20w một bóng người đứng im lặng lẽ, chiếc áo phông màu trắng giữa màn đêm mờ ảo lại càng trở nên kì dị hơn nữa. Cọng tóc mai dài sượt chấm tận đến mi mắt, Hải Vũ khẽ nghiêng đầu nhếch môi cười khẩy hướng bóng người đã dừng lại cách ba sải chân. Hai người nhìn nhau tựa như không nhìn. Hải Vũ đứng thẳng dậy đút hai tay vào túi quần bước nhanh về phía trước. Mãi một lúc sau bóng người kia mới dịch chuyển, bước chân êm ái toát ra đầy vẻ lạnh lùng.



Thiên Nam dừng bước, khó chịu khi bị dẫn dắt ra đây chỉ để ngắm lưng người kia. Nhưng rất nhanh, tới mức cậu không thể lường trước. Hải Vũ xoay người không một chút kiêng nể đấm thẳng vào má trái Thiên Nam, mất đà Thiên Nam không lường trước ngã gục xuống, tuy vậy khóe môi khẽ nhếch lên đầy cay nghiến.



Hải Vũ vừa đánh cậu!



- Cậu vừa đi đâu về?



Giọng Hải Vũ như rít lại, đến Thiên Nam cũng chẳng ngờ 1 giây trước còn bình tĩnh như không có chuyện gì thì 1 giây sau không khác gì tên du côn. Có điều đánh kiểu này thật ăn gian. Thiên Nam cười khẩy, xoa xoa má trái đau điếng, đứng dậy nhìn Hải Vũ đầy thách thức.



- Sao? Quan tâm tới mức muốn biết tôi đi đâu à? Yên tâm, tôi về muộn nhưng vẫn an toàn cơ mà.



- Cậu giả bộ không biết hay giả ngu muốn đánh mới khai? Cái gì mà cạnh tranh công bằng?Khánh Vy rốt cuộc cậu đã biết từ bao giờ?



Hải Vũ tiến gần lại một bước rõ ràng đã tức giận tới đỉnh điểm.



Lau khóe miệng đã rỉ máu, biết trước thì đã sao?



Biết trước nhưng không thể chạm tới chỉ có thể nhìn từ đằng sau thì cậu đau lòng bằng tôi không? Biết trước tôi dễ dàng có được người ấy nhưng lại chỉ biết đứng sau lưng nhìn người ấy rơi nước mắt vì kẻ khác cậu nghĩ tôi sung sướng không? Biết trước để làm gì để rồi biết mà giả như không biết?



- Im lặng? Cậu nghĩ có thể im lặng tới bao giờ?



- Đồ khốn, cậu nghĩ cậu xứng với Vy sao?



Tình cảm của mình bị người khác phũ phàng vứt bỏ cậu nghĩ tôi dễ chịu sao?



Thiên Nam tức giận túm chặt lấy cổ áo Hải Vũ dễ dàng trả lại Hải Vũ nắm đấm vừa nãy. Hai chàng trai tự nhiên lôi nhau ra ngoài gây hấn, bất giác hai người họ thấy nực cười. Tuy nhiên vẫn chưa điên rồ tới mức không biết điểm dừng.



Kẻ đánh đầu giờ bị đánh lại cũng mặc mặt đất lạnh lẽo nằm im bất lực.



Kẻ bị ăn đánh giờ đánh trả cũng nào có thoải mái gì nên cũng đứng im tuyệt vọng.



- Tỉnh chưa? Đừng quên tôi đã thắng trận bóng rổ đó.



Sai lầm, Hải Vũ chưa từng cảm thấy mình ngu ngốc tới mức thế. Đưa cô ra làm giải thưởng để rồi bây giờ tỉnh ngộ đã quá muộn.




- Tới bây giờ cậu chưa nhận ra sao?



- Chuyện gì? Tên khốn, đừng tưởng qua mặt tôi, cậu vui vẻ tới mức nói nhiều vậy chứ?



***



Buổi lễ khai mạc diễn ra khá suôn sẻ. Bầu không khí ganh đua hừng hực giữa các đoàn thể thao đến từ 18 trường gần như một mất một còn. Không gian sôi động chẳng một ai nhận ra có những cuộc chạm mắt không mấy dễ chịu chút nào. Cho tới khi trận đấu đầu tiên bắt đầu với môn điền kinh mọi thứ đã có vẻ bình thường hơn đôi chút. Lặng lẽ đưa mắt qua đội kế bên, Khánh Vy chẳng biết ánh mắt mình vô tình gim lên màu áo thể thao trắng tay áo đỏ, lại chẳng hề biết còn một người nữa âm thầm nhìn theo không chịu nổi bị cô lơ nên đã bước nhanh lên phía trước chặn ánh nhìn của cô lên người ấy. Khánh Vy có chút giật mình vội chớp mắt, Thiên Nam nhìn về phía cô khẽ nhếch môi đủ để cô nhận ra đại thiếu gia trước giờ cao cao tại thượng đang cười với mình. Bất giác Khánh Vy mỉm cười lại, đưa ngón cái ra dấu cố lên. Vừa lúc, một cái đầu nhoài trên vai cô. Vy giật thót mình lùi lại. Duy chớp chớp hai mắt ra vẻ tội lỗi nhìn theo hướng Vy phát hiện cậu bạn kia mặc đồng phục trường Thục Minh còn đang nhìn về phía này, bất giác Duy rùng mình, ánh mắt kia sao lại có lực sát thương tới vậy?



- Duy! Làm tôi sợ muốn chết, đã bảo đừng dọa tôi mà.



- Dọa đâu, ai bảo cậu nhìn người ta đắm đuối làm chi? Đừng nghĩ tôi quên cậu trước đây cũng từ Thục Minh chuyển tới. Biết đâu sáng nay cậu bỏ gì đó vào thức ăn của mọi người thì sao?



Vy chống hông, đôi mày khẽ giật giật. Dám nói cô khó coi như thế? Dám nghi ngờ cô là nội gián? Tên này có đáng đánh không?



Duy xua tay làm điệu bộ hòa giải, cười xuề xòa khoác tay Vy kéo kéo_ Nói đùa đấy. Tôi tin cậu mà. Tôi biết cậu đanh đá chút thôi nhưng chắc không hại bọn tôi đâu nhỉ? Cậu xinh xắn thế này có bỏ thuốc sổ tôi cũng ăn.



- Cậu muốn chết hả? Cái miệng lại nói liên thiên có khác nào ngầm bảo tôi hại mọi người? Lần này không xử cậu vẹn toàn lần sau cậu còn nói tiếp phải không?



- Ây! Vy lại đanh đá rồi.



....



Nheo mắt nhìn về phía sau, khuôn mặt Hải Vũ bất giác nhăn lại khó coi, trong mắt không khỏi toát ra sát khí như muốn giết chết người. Vy từ lúc nào lại thích thể loại béo ục ịch thế kia? Còn đuổi bắt nhau giữa chốn đông người, miệng cười không ngớt. Khánh Vy của cậu từ lúc nào lại đào hoa tới mức không trai này lại trai khác theo đuổi bắt chứ? Từ hôm qua tới giờ cậu đếm hơn chục người. Không, nói chính xác hơn bất kể tên nào lại gần Vy mỗi lẫn nhìn cô mở miệng cười tình, Hải Vũ điên tiết chỉ muốn triệt tiêu ngay tức khắc. Nhưng với cậu, Vy nhìn mặt cũng không muốn.



Tới bây giờ cậu chưa nhận ra sao?



Vy bỏ đi vì gì chứ? Cậu quên mất mẹ cậu tại sao lại biết Vy à?



Quản gia nói, có gì bà ấy không nắm rõ? Trừ khi...




Muộn rồi Vũ, cậu rõ ràng không thể bảo vệ được Vy.



....



Gạt qua những hồi tưởng viển vông. Hải Vũ hít một hơi thật sâu, tiếng súng phát hiệu vừa được bắn ra cậu guồng chân chạy lao mình về phía trước. Cảm giác thế nào khi cứ ngỡ mình giữ chắc thứ ấy trong tay mà khi ngoảnh đầu nhìn xuống trong tay đã không còn gì nữa? Vy, đợi tôi. Nhất định cậu phải cho tôi câu trả lời.



...



Bước về phía phòng trọ, tôi khá ngạc nhiên khi ở mảnh sân cũ kĩ hẻo lánh lúc này tập trung khá nhiều người, điểm qua đồng phục có thể nhận ra màu đỏ trắng trường Thục Minh, xanh trường Thành Phong và số nhiều màu cam trường Tam Hòa. Gương mặt ai cũng có vẻ khá căng thẳng, có Đức Thành quay lưng về phía tôi nhưng không rõ sắc mặt anh thế nào. Không khác gì sắp xảy ra bạo lực vậy, chưa rõ chuyện gì chỉ thấy Mỹ Anh hớt hải chạy lại phía tôi ra dấu im lặng rồi kéo tay tôi bỏ chạy.



- Có chuyện gì vậy?



- Đừng hỏi nữa, cậu đừng xuất hiện, nguy hiểm lắm. Anh Thành bảo tớ đưa cậu đi tạm.



- Nhưng rốt cuộc có chuyện gì?



Mỹ Anh lôi tôi chạy chưa kịp bước nào đã có một nhóm người mặc đồng phục cam rõ ràng là trường Tam Hòa đang bước về phía chúng tôi, bất giác tay Mỹ Anh như đang run lên. Bọn họ toàn những người vai u bắp thịt lẽ nào Mỹ Anh mới nhìn đã sợ rồi sao?



- Nó ở đây này.



Mấy người đó nói to, cả đám đông sau lưng chúng tôi cũng im bặt nhìn về hướng này. Tôi thấy rõ ràng gương mặt Đức Thành vô cùng nghiêm trọng, Mỹ Anh giật giật tay tôi kéo chạy đi nhưng không kịp nữa, một tên to cao đã túm cổ áo tôi giữ lại, tên khác đẩy Mỹ Anh ngã lăn ra đất. Hành động của bọn chúng thô bạo quá nhất thời khiến tôi sốc vì kinh ngạc.



- Mau bỏ bàn tay giơ bẩn của mày ra khỏi Vy.



- Chỉ một tên học tiếp chương trình, mày nghĩ lớn tuổi hơn bọn tao thì oai chắc? Lũ Thành Phong chúng mày rõ quá ăn gian.



- Ăn gian hay không có ban giám khảo, hơn 2000 nghìn người trong sân chứng kiến, chúng mày dám nói láo?



- Tóm lại mau thả Vy ra, tụi mày bắt nạt một đứa con gái vui chắc?




- Tao thừa hiểu vì con này nên tụi mày mới liếc mắt đưa tình. Xinh xắn gì đâu tụi mày phải thương tiếc.



Một tên vén tóc, giữ cằm tôi đau tới nỗi chỉ muốn kêu lên, thật chỉ muốn cắn cho hắn một phát. Tuy nhiên tôi đâu ngu, chỉ quay mặt đi tránh xa hắn một chút cũng lại bị tên nào đó túm cổ.



Hải Vũ, Thiên Nam cũng ở đó đã muốn nhảy dựng lên muốn đánh nhau rồi, rõ hiếu chiến, rất may Đức Thành vẫn là đàn anh đã giữ được hai người ấy lại.



- Chuyện gì có bọn tao với mày thi đấu, thả Khánh Vy ra.



- Gớm tụi mày bảo vệ nó quá nhỉ? Con bé này trước học ở Thục Minh giờ chuyển qua Thành Phong, tao thách đố chúng mày không có gian lận.



- Nhiều lời, ngon thì mày bỏ Vy ra đấu với tao, đừng mang một đứa con gái ra uy hiếp, tụi mày cũng nhục không kém.



- Đấy bé con, thằng kia bênh mày chằm chằm bảo sao không vì mày mà gian lận, tao thấy mày chẳng phải loại nhà lành gì một lúc gây chú ý cả hai trường lớn thế này.



- Ăn nói cẩn thận, tôi bằng tuổi mấy người, bé con gì ở đây?



- Thì ra bằng tuổi nhau à, còn trẻ ranh dắt mũi lũ ngu si kia chứ?



- Bắt được tao uy hiếp, chúng mày không nhục à? _Máu nóng trong người không rõ từ đâu nổi lên, tôi định cắn tay hắn nhưng hụt bị hắn cầm tóc lôi lại chỉ kịp a một tiếng.



- Con ranh, dám cắn tao, chán sống à?



- Thả Vy ra, mày muốn dàn xếp ti số lại đúng không?



- Tỉ số muốn dàn xếp là được sao? Cậu mau trở về đội của mình, chuyện này của Thành Phong không liên quan tới Thục Minh. Tao nhắc lại, tụi bay thả Vy ra. Tao coi như không có chuyện gì, bằng không chúng mày đừng hối hận.



- Ngu à mày? Tao rảnh hơi bắt nó lại làm gì? Con ranh này cũng ghê gớm quá nhỉ? Giỏi tụi mày cứ xông lên đi nó có mệnh hệ gì tao không chắc.



Qua khóe mắt tôi thấy Linh, nhỏ bật ngón tay ra hiệu. Tôi hiểu Linh định làm gì liền giả bộ đứng không vững ngã xuống. Tên đó không lường trước liền hơi cúi người, đúng lúc ấy Linh lao tới nhanh nhẹn đá thẳng một cước vào mặt hắn. Tôi nhanh chóng thoát ra được, cứ nghĩ chạy thoát ra sẽ không xảy ra chuyện gì nhưng thật sai lầm liền một lúc đã xảy ra cuộc ẩu đả ngoài mong muốn giữa cả ba trường. Mà người bình tĩnh nhất là Đức Thành giờ cũng trở nên mất lí trí túm được tên áo cam nào liền ra tay tới lúc hắn khụy xuống thì thôi. Tôi kinh ngạc nhìn cuộc ẩu đả không hiểu vì lí do gì lại trở nên khốc liệt như vậy. Đang lúc lơ ngơ, một tên áo cam chửi thề lao tới tôi như điên, tôi giật thót mình cứ ngỡ tiêu rồi ai ngờ Hải Vũ kịp lúc kéo tôi tránh ra đồng thời đạp thẳng vào bụng hắn. Tôi rùng mình níu chặt lấy tay Vũ, tên kia dù khá đau vẫn vô cùng hăng máu đứng dậy. Lại một tên nữa cũng nhào tới, hình như muốn bắt tôi bằng được.



- Vũ, bên kia...cũng có.



Run quá, nói không nên lời. Vũ sau khi biết có hai đối thủ một lúc xông tới hình như có chút luống cuống, chẳng có thời gian suy nghĩ hai tên đó đồng loạt lao tới, tôi sợ hãi càng ôm chặt cánh tay Vũ hơn nữa chẳng hề hay biết mình đang làm vật cản hại cả hai.



- Khốn thật, tụi nó ở đâu ra nhiều thế.



Thân hình mập mạp của Duy đã chặn đứng một tên còn Vũ tống khứ tên còn lại thêm một cú nữa vào bụng hắn liền nhoài ra đất có vẻ rất đau. Tôi liền phì cười trước dáng đứng hiên ngang của Duy mập mạp, ai ngờ cũng biết đánh đấm. Một cái cốc đầu lên trán, Vũ liếc tôi đe dọa đồng thời hất mặt ra ngoài. Tôi nhanh chóng chạy về phía vài bạn nữ đang đứng ngoài sợ hãi không kém. Chính tôi mới là người sợ nhất chứ, tự dưng chúng lại muốn giết tôi không bằng.



Mỹ Anh ở đó vội túm lấy tay tôi như thể sắp có người bắt tôi đi vậy. Cuộc ẩu đả hình như ngang cơ nên không ai chịu ai, bụi dưới chân họ dậm mịt mù và hẳn là tôi không bị lọn thị khi nhìn giữa đám đàn ông con trai lại xuất hiện thân hình mảnh mai đơn thân độc chiến. Càng quái đản hơn nữa không một ai có ý định ngăn cuộc ẩu đả này lại



- Linh can đảm thật, lát tớ phải bái cậu ấy làm sư phụ.



- Có chuyện gì vậy? Mà khoan, phải ngăn họ đã chứ?_ tôi ái ngại nhìn đồng phục màu cam chiếm hơn một nửa dân số trong đó.



- Cậu muốn chết hả? Vừa nãy dọa tớ suýt chết theo cậu.



- Chuyện gì? Tớ đâu biết.



- Thì cái lũ Tam Hòa đầu đất vừa nãy thua đậm ngay ngày đầu tiên biết cậu từng học ở Thục Minh liền lấy cớ chụp đầu hai trường Thục Minh và Thành Phong thông đồng dàn xếp tỉ số nên hai trường hôm nay mới đồng hạng dẫn đầu.



Ặc! Mỹ Anh nói không sai, bọn họ đúng là đầu đất, sao có thể mượn cớ nhiều muỗi mà chặt cả cánh rừng đi vậy?



- Khánh Vy này, nói ra cậu đừng giận. Cậu thực sự không làm thế chứ?



Tôi nhìn Mỹ Anh chết đứng, mấy người khác cũng quay nhìn tôi rõ ràng sự nghi ngờ trong mắt họ đang tăng cao.



- Mỹ Anh, tự dưng tớ cũng muốn đánh nhau.