Giang Du ở đối diện nhà Thịnh Sưởng Quân, hai nhà đã là hàng xóm mười mấy năm.
Thịnh Hải Dương một lòng cảm kích mà đối xử với Giang Du như người một nhà, bởi vì năm Thịnh Sưởng Quân bảy tuổi, ông cùng vợ ly hôn, con trai được giao cho ông, mà ông lại vừa phải đi làm vừa phải chăm sóc con trai, thật sự không cách nào phân thân. Cho nên thỉnh thoảng làm phiền người Giang gia thay ông chăm sóc hắn.
Chuyện này đối với cha mẹ Giang không phải chuyện lớn gì, rốt cuộc thì cậu và hắn tiểu học và cấp hai đều học chung trường, tới cấp ba còn cùng lớp, bọn họ chỉ là thuận tiện đón Thịnh Sưởng Quân về nhà, lúc ăn cơm lại nhiều thêm một bộ bát đũa mà thôi.
Huống chi, thằng nhóc Thịnh Sưởng Quân này thực làm người khác yên tâm, không khóc không nháo, nghe lời lại hiểu chuyện, chuyện học tập chưa bao giờ khiến người khác phải nhọc lòng, điểm này so với Giang Du quả thực vô cùng trái ngược.
Cho nên cha mẹ Giang cảm thấy Thịnh Sưởng Quân còn giúp họ một việc lớn, bởi vì mỗi lần Thịnh Sưởng Quân tới nhà bọn họ, Giang Du đều sẽ ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Thịnh Sưởng Quân, mở sách giáo khoa mới tinh đến tên cũng chưa viết, như có như không mà làm bài tập về nhà.
Nhưng mà năm Thịnh Sưởng Quân chín tuổi, vào một ngày cuối tuần, Thịnh Hải Dương bị công ty gọi đi tăng ca, tới buổi tối cũng chưa trở về.
Trùng hợp là Thịnh Sưởng Quân hôm đó phát sốt, hắn ở nhà một mình hôn mê suốt năm giờ, không người chăm sóc.
Đêm đó vẫn là Giang Du sang gõ cửa, muốn tìm Thịnh Sưởng Quân đi chơi, kết quả gõ nửa ngày cũng không ai đáp lại.
Giang Du khi về nhà liền nói cho cha mẹ, cha mẹ Giang cảm thấy có điểm không thích hợp, vì thế gọi điện thoại tìm thợ sửa khoá đến cạy cửa.
Cửa được cạy ra, Thịnh Sưởng Quân nằm ở trên sofa, người nóng đến mức thần chí không rõ ràng.
Cha mẹ Giang chạy đến đem Thịnh Sưởng Quân sốt 40 độ đến bệnh viện. Cũng may đưa đi kịp thời, khoảng một lúc sau, cơ thể hắn chậm rãi giảm nhiệt.
Thịnh Hải Dương mỗi lần nghĩ tới chuyện này liền sợ hãi, bởi vì nếu chậm một chút, Thịnh Sưởng Quân chỉ sợ bị nóng đến mức choáng váng.
Sau khi nhìn thấy Giang Du, Thịnh Hải Dương còn chân thành mà kêu cậu một tiếng "Tiểu ân nhân".
Giang Du đối với việc này vô cùng hưởng thụ, bởi vì mỗi lần Thịnh Hải Dương gọi cậu như vậy, Thịnh Sưởng Quân đều sẽ lộ ra biểu tình vô cùng phức tạp, Giang Du nhìn thấy trong lòng đều vui rạo rực.
Hiện tại, vị tiểu ân nhân này đang ở trong phòng tắm vui sướng mà tắm rửa.
Đây cũng không phải lần đầu tiên Giang Du tắm rửa trong phòng Thịnh Sưởng Quân, cậu quen cửa quen nẻo mà bước vào phòng tắm, vặn mở vòi sen, vừa tắm rửa vừa ngâm nga bài nhạc không biết tên.
Tắm được một lúc, ánh mắt đảo qua đống chai lọ trên giá đựng.
Hai mắt Giang Du sáng lên, cầm lấy chai sữa tắm, phun một đống ra tay, đem toàn thân trên dưới đều thoa đầy sữa tắm hương chanh.
Tưởng tượng đến việc trên người có mùi hương giống với Thịnh Sưởng Quân như đúc, tâm tình Giang Du liền vô cùng tốt đẹp, âm thanh ngâm nga đều không tự giác lớn hơn một chút.
Giang Du tắm rửa gần nửa giờ, vào lúc đang mặc quần áo, cậu nghe được ngoài cửa truyền đến một loạt tiếng bước chân.
Có người vào phòng.
Giang Du đối với Thịnh Sưởng Quân vô cùng quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ nghe tiếng bước chân cũng biết người đến là hắn.
Tròng mắt vừa chuyển, cậu cố ý không lau khô thân thể, cầm lấy áo ngủ màu trắng trực tiếp mặc lên người.
Như trong dự tính, quần áo khi mặc vào, chất vải mỏng manh liền dán sát vào thân thể.
Giang Du đứng ở trước gương, nghiêm túc cẩn thận mà đánh giá chính mình.
Bởi vì không gian ẩm ướt lại nóng bức, làn da cậu lộ ra màu hồng nhạt, đặc biệt là khuôn mặt nhỏ, trắng trắng hồng hồng, giống như trái mật đào mọng nước, một khi véo một cái là có thể chảy ra dòng nước ngọt ngào.
Mà đôi mắt đen lúng liếng vừa ướt át lại sáng long lanh, sóng mắt lưu chuyển, tạo nên tầng tầng gợn sóng. Cánh môi dính nước đỏ mọng, no đủ lại oánh nhuận, giống như cánh hoa nũng nịu, tùy tiện chạm vào liền ửng đỏ.
Còn có vòng eo thon nhỏ, mông vểnh chân dài. Giang Du hơi kéo khoé miệng, vừa lòng gật đầu.
Cậu không tin Thịnh Sưởng Quân thấy dáng vẻ này của cậu, còn có thể mặt vô biểu tình kêu cậu biến.
Kể cả có thật sự kêu cậu biến cũng không thể, Giang Du là kiểu người càng cản càng hăng,thái độ của Thịnh Sưởng Quân đối với cậu càng lãnh đạm, cậu càng có thể kiên định quyết tâm không buông tay hắn.
Tưởng tượng như vậy, nháy mắt ý chí chiến đấu của Giang Du lại sục sôi.
Cậu thầm hô khẩu khí, cạch một tiếng mở cửa phòng tắm, hai mắt thẳng tắp mà nhìn về phía người cách đó không xa, chờ khi người kia nhìn về phía cậu, cậu mới lắc mông, chân trần hướng đối phương đi đến.