Thay áo xong! Đó là quần áo mà anh ta đã chuẩn bị vào 6 năm trước, chỉ có điều cô chưa từng mặc qua, hôm nay là lần đầu tiên! Nếu không tại anh ta xé rách áo của cô, thì e rằng đến khi cô chết cũng sẽ không được mặc quần áo do anh ta chuẩn bị.
Tiêu Hà Hà cười một cách cay đắng và buồn thảm. Cả đời làm tình nhân? Không! Cô phải đi tìm Ngữ Điền! Cô chỉ cần con trai của mình! Cô sẽ không làm người tình của Tần Trọng Hàn!
Thay áo xong, cô mở cửa ra, thấy anh ta đang đứng trước cửa. Tiêu Hà Hà cắn chặt môi một cách vô thức, đi thẳng ra ngoài mà không thèm quay đầu lại.
“Đã khuya vậy rồi, em còn đi đâu?” Anh ta giữ cô lại. “Tại sao em cứ bướng bỉnh như vậy?”
Môi của Tiêu Hà Hà hơi run lên. “Tôi không muốn nhìn thấy anh!”
“Tiêu Hà Hà, nếu hôm nay em bước ra khỏi đây, tôi thề, em sẽ không bao giờ gặp được con trai của em! Tôi sẽ đưa nó ra nước ngoài!” Anh ta nổi nóng.
“Anh...” Trong đầu cô kêu oong oong. “Anh nói gì?”
“Tôi nói được là làm được!” Vẻ mặt anh ta tối sầm lại. “Tốt nhất em đừng chọc giận tôi!”
Tiêu Hà Hà mỉm cười một cách đau thương, cố kìm những giọt nước mắt, nhẹ nhàng nói với anh ta: “Nếu anh dám làm điều đó, tôi sẽ hận anh suốt đời!”
“Vậy thì đã sao?” Anh ta đột nhiên kéo cô lại gần một cách ngang ngược, cúi đầu cắn vào tai cô, anh ta biết đó là nơi nhạy cảm nhất của cô. “Chỉ cần em dám đi ra ngoài một bước, em cứ thử xem! Không bao giờ gặp được, không bao giờ!”
Giọng của anh ta, trầm và khàn, nhưng lại lạnh đến thấu xương.
Tiêu Hà Hà không nhịn được phải rùng mình.
Cô không di chuyển, anh ta cũng dừng lại.
Trong hành lang, anh ta nhìn xuống cô đang dần bình tĩnh lại, bàn tay to lớn nâng cằm cô lên. “Đúng rồi, như vậy mới ngoan, cô gái ngoan ngoãn!”
Ánh mắt cô dừng trên mặt anh ta, khuôn mặt đẹp trai, góc cạnh rõ ràng nhưng lạnh lùng đó, đôi mắt đen nhánh và sâu thẳm, đôi chân mày rậm rạp, trong vẻ ngang ngược vẫn thanh lịch như một vị vua.
Trong mắt của Tiêu Hà Hà thầm lóe lên vẻ khiếp đảm. Người đàn ông này thật sự là khắc tinh của mình sao?
Ngay cả bây giờ, khi rất muốn thoát khỏi anh ta, rất căm hận anh ta, nhưng trái tim cũng sa ngã theo. Sự căm hận lớn nhất cũng không thể thắng được sự khiếp đảm trong tim đó, phải vậy không?
Tần Trọng Hàn nhìn cô, trong mắt đầy vẻ thương tiếc. Anh ta giơ tay ra và ôm chặt cơ thể bất lực của Tiêu Hà Hà vào lòng. Khi cô dựa sát vào mình với hơi thở yếu ớt, anh ta có chút cảm giác thôi thúc muốn cô tan chảy vào trong cơ thể mình.
Anh ta cúi người xuống, đôi môi nóng bỏng hôn lên mắt cô, hôn khô những giọt nước mắt của cô với vẻ đau lòng, những đường nét lạnh lùng trên khuôn mặt được thay thế bởi một tình cảm nồng nàn.
“Được rồi! Nếu em ngoan ngoãn, tôi đảm bảo cả Ngữ Điền và Thịnh Thịnh đều sẽ là con trai của em!” Lời đe dọa của anh ta đã có hiệu quả.
Tiêu Hà Hà chỉ im lặng không nói gì, nhưng hai hàm răng lại đang run rẩy, bởi vì anh ta đã bồng cô vào trong căn phòng nơi họ xảy ra quan hệ lần đầu tiên.
Cô co người lại, nhưng vẫn không lên tiếng.
Tần Trọng Hàn nhìn cô, cũng đêm này, cũng là cô, cũng hoàn cảnh này, tất cả đều làm cho anh ta bất giác nghĩ đến đêm đó giữa họ, và những đêm sau đó. Anh ta nhận ra mình càng cố đè nén thì càng khó tự kiềm chế.
Môi lướt qua má cô, nhưng cô lại lùi về sau theo phản xạ.
Và cô, không thể tha thứ cho sự đe dọa và lừa dối của anh ta. Ngoài việc lên giường ra, anh ta không còn gì khác để làm hay sao? Tại sao đàn ông lúc nào cũng kinh tởm đến vậy? Lúc nào cũng dùng “tình dục” để xâm phạm phụ nữ, đe dọa phụ nữ?
Trên mặt cô lộ ra vẻ ghê tởm, biểu hiện của cô đã kích động Tần Trọng Hàn. Cô ấy dám thể hiện ra bộ mặt kinh tởm như vậy, đúng là quá đáng ghét!
“Em...” Anh ta mím chặt đôi môi mỏng mà ngang ngược, trong mắt phun ra những tia lửa giận dữ, như thể muốn đốt cháy Tiêu Hà Hà. Sức lực của bàn tay Tần Trọng Hàn tăng thêm. “Nhìn tôi!”
“Không nhìn! Không nhìn! Không nhìn!” Tiêu Hà Hà hét lên, ngay cả bản thân cô cũng không biết bộ dạng của mình lúc này giống như đang làm nũng, đang giận dỗi, nhưng lại làm anh ta càng tức giận hơn.
“Em nói gì? Nói lại lần nữa!” Một luồng gió lạnh như thôi đến từ địa ngục thổi qua tai của Tiêu Hà Hà. “Tôi kêu em nhìn tôi!”
“Anh muốn gì?” Đôi mắt lạnh lẽo của Tiêu Hà Hà liếc nhìn đôi mắt đang giận dữ của Tần Trọng Hàn, mặc dù trong lòng cũng hơi sợ.
Tần Trọng Hàn giữ chặt cô một cách ngang ngược, khóe miệng cong lên vẻ gian xảo, trong mắt không hề có nụ cười, nhẹ nhàng thì thầm: “Ừ! Được lắm, cô bướng bỉnh cứng đầu này!”
“Anh đúng là bỉ ổi quá! Anh đe dọa tôi!” Tiêu Hà Hà nhìn thẳng vào mắt anh ta, trong giọng nói đầy vẻ khinh khi và lạnh lùng.
Người đàn ông đáng kinh tởm này, chẳng lẽ anh ta chỉ biết dùng chiêu này? Chẳng lẽ ngoài cách này, anh ta không biết làm gì khác hay sao?
Tần Trọng Hàn nhìn cô và không nói gì, mắt cũng không chớp. Lúc này hai người đang nhìn thẳng vào nhau, ánh mắt của anh ta phức tạp và kỳ lạ, lóe lên những tia lửa kỳ diệu.
Nhưng bầu không khí thì ngày càng trở nên nguy hiểm hơn, còn sự nhẫn nại và bình tĩnh của anh ta cũng khiến cho Tiêu Hà Hà cảm nhận được nguy cơ tiềm ẩn đang tăng dần, nhưng cô vẫn đứng thẳng lưng, không chịu tỏ ra yếu kém.
Tần Trọng Hàn một lần nữa cong miệng lên, nhưng trong nụ cười không có chút ý cười nào cả.
Tiêu Hà Hà dứt khoát nhắm mắt lại, không nhìn vào anh ta. Dù sao, nhìn lâu vào mắt anh ta thì sẽ bị chìm vào trong đó, vậy chi bằng không nhìn!
“Mở mắt ra, tôi muốn em nhìn tôi tận hưởng cơ thể của em. Từ hôm nay trở đi, em chính là người phụ nữ của tôi, suốt đời này cũng đừng mong thoát được!” Nói rồi, trong đôi mắt sắc bén của anh ta lóe lên một tia lửa phức tạp.
Cô nghe thấy lời nói của anh ta, trợn to mắt với vẻ khó tin. Khuôn mặt lạnh lùng và nghiêm nghị của anh ta đập vào mắt, vô cùng đáng ghét, đáng ghét đến mức cô muốn xé nát khuôn mặt của anh ta. Sao anh ta có thể nói ra một cách trắng trợn và không biết xấu hổ đến như vậy?
Cảm giác nhục nhã dâng lên, một lần nữa khiến cô phải đỏ mặt.
“Cởi quần áo ra! Hồi nãy không nên mặc vào!” Anh ta điềm tĩnh nói: “Không muốn gặp con trai nữa phải không?”
Cô trừng mắt nhìn anh ta, răng cắm chặt xuống môi, cơn giận đã ập đến.
Anh ta quyết định buông cô ra, đến ngồi lên ghế sofa, bắt chéo hai chân, móc gói thuốc ra khỏi trong túi, châm một điếu theo thói quen. “Tùy em, em có thể tiếp tục làm trinh tiết liệt nữ của em đi, nhưng sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn!”
Anh ta nhìn cô mặc quần áo anh ta mua, đó là phong cách của vài năm trước, nhưng cô mặc vào trông vẫn rất đẹp, làm nổi bật thân hình đẹp của cô. Đã từng sinh con, cô đầy đặn hơn, đàn bà hơn so với 17 năm trước!
Dưới ánh nhình của đôi mắt đại bàng đó, cô bắt đầu cởi hết quần áo của mình một cách chậm rãi. Trong mắt đã không còn tiêu cự, giống như đang nhận mệnh lệnh làm việc vậy.
Nút áo khoác được cởi ra từng hột một, sau đó cũng rơi xuống đất. Trái tim cô cũng rơi xuống theo, cho đến khi trên cơ thể chỉ còn lại quần áo lót.
Tiêu Hà Hà cảm nhận được rõ ràng sự run rẩy và giãy giụa của mình, cảm nhận được sự yếu đuối của mình.
Anh ta nhìn cô, vẻ nguy hiểm trong mắt tăng lên.
“Tiếp tục cởi đi, tôi đi tắm đã!” Anh ta đứng dậy một cách lạnh lùng, ở thời khắc quay lưng đi đó, trong mắt lóe lên một tia đấu tranh.
Đối xử với cô như vậy, dường như quá tàn nhẫn!
Nhưng, anh ta nhận ra, anh ta càng muốn đối xử tốt với cô thì cô càng cố tình chống đối anh ta. Có lẽ dùng cách đe dọa thì quá bỉ ổi, nhưng xưa nay anh ta luôn tin rằng đánh nhanh sẽ thắng nhanh! Anh ta chỉ muốn có được cô, bởi vì từ lần trước, cho đến bây giờ, đã hơn hai tuần rồi. Anh ta đã kiêng khem hai tuần rồi!
Cô không nói gì, mắt cô trống rỗng, trèo lên giường và che mình lại.
Tiếng nước chảy rào rào vang lên trong phòng tắm. Tần Trọng Hàn tắm xong, chỉ lấy khăn tắm quấn quanh nửa người dưới, để chân trần và đi ra.
Nhìn thấy cô đang cúi gầm mặt ngồi trên giường, tấm chăn quấn quanh người, vô cùng bất lực. Vì chút xấu hổ và căm hận đó, cô lại càng ghét anh ta!
“Cởi hết đi!” Anh ta tiếp tục nói.
Bàn tay cô vòng ra phía sau, các ngón tay khẽ chạm vào móc áo ngực, bật một cái, mở ra!
Áo ngực rơi xuống, thân hình xinh đẹp của cô lộ ra!
Tần Trọng Hàn vẫn nhìn chằm chằm vào cô. Trong khoảnh khắc quần áo lót rơi xuống đó, anh ta cảm thấy hơi thở của mình dần dần rối loạn. Nhìn thấy làn da trắng ngần của cô, toát lên vẻ mềm mại và quyến rũ, làm anh ta cảm thấy phơi phới. Có thứ gì đó đã che đi đôi mắt sâu thẳm, anh ta chỉ muốn sở hữu người phụ nữ một cách hoàn toàn, chinh phục người phụ nữ này một cách hoàn toàn!
Cô xấu hổ! Cảm thấy mất mặt!
“Tần Trọng Hàn, nếu anh muốn, anh cứ lấy đi! Lấy đi!” Cô không biết làm thế nào để tìm thấy giọng nói của mình, những câu nói ra vẫn run rẩy như vậy.
Trong khoảnh khắc tiếp theo, cô cắn chặt môi và nếm được vị mặn tươi mới. Thì ra, cô đã cắn rách môi mình, thật nhục nhã. Anh ta là một con ác quỷ, là khắc tinh của cuộc đời cô.
Lúc này, mái tóc đen của Tần Trọng Hàn dính vào bên má, có nước giọt xuống từ trên tóc. Một đôi mắt đen long lanh và lạnh lùng. Cả người toát ra một sức hút độc đáo, đủ để khiến người ta nổi sóng trong lòng. Nhưng Tiêu Hà Hà lại không nhìn thấy, cô cũng không muốn nhìn, cô cảm thấy mình chỉ còn lại sự sỉ nhục ngay lúc này!
Tần Trọng Hàn bước nhanh ra khỏi cửa phòng tắm, chậm rãi tiến về phía cô. Mỗi bước chân đến gần đều cảm nhận được sức hút không thể kiểm soát được tỏa ra từ cơ thể cô.
Cuối cùng đã đi đến trước mặt cô, nhưng anh ta chỉ với tay ra và nắm lấy tóc cô, đưa lên mũi rồi hít nhẹ vào. Mùi của cơ thể cô lúc nào cũng tươi mát như vậy, không có mùi nước hoa nồng gắt. Cô hoàn toàn khác, giống như hoa lan xinh đẹp trong khe núi vậy.
Tần Trọng Hàn hôn lên tóc cô, với tay ra kéo cô ôm vào lòng. Lòng bàn tay dán sát vào lưng cô, cảm nhận được sự mềm mại và vẻ đẹp của cơ thể cô. Anh ta rất khó chịu khi phải kìm chế, phải hít một hơi thật sâu.
Còn Tiêu Hà Hà thì chỉ nín thở, nghe thấy tiếng tim đập vội vã của mình.
Mặt của anh ta và cô, đang ở cự ly rất gần.
Cái áo choàng tắm trên người anh ta, “soạt” một tiếng đã rơi xuống, cơ thể họ dính sát vào nhau.
“Tại sao em không chịu thuận theo lời tôi? Hả?” Tần Trọng Hàn ôm lấy cơ thể mảnh mai và yếu ớt của Tiêu Hà Hà, ôm chặt cô vào lòng.
Anh ta nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, không kìm được phải cúi đầu xuống hôn cô. Anh ta khao khát cái miệng nhỏ xinh mềm mại và đỏ tươi của cô, nhưng lại nếm mùi được mùi tanh của máu trong miệng cô, trong lòng tự nhiên đau nhói.
Đôi môi nhẹ nhàng bao phủ lên, đầu lưỡi tách hai hàm răng của cô ra, mang đến cho cô một cơn thở gấp vì xấu hổ và giận dữ.
Hơi thở của cô rất thơm, đôi môi của cô thật mềm mại, khiến anh ta muốn dừng lại cũng không thể, cứ hôn cô một cách mê mẩn. Hai tay của Tần Trọng Hàn lướt trên khắp người cô, nhưng đôi môi lại bắt đầu hôn cô rất dữ dội và mãnh liệt.
Nụ hôn này rất lâu và mãnh liệt. Khi Tần Trọng Hàn thả Tiêu Hà Hà ra mà cơn cuồng nhiệt vẫn còn chưa dứt, mặt cô đã đỏ đến mức không thể đỏ hơn, mềm nhũn gần như không thể đứng vững được. Cô suýt chết vì nghẹt thở.
Tần Trọng Hàn cũng hơi thở gấp, anh ta nhìn Tiêu Hà Hà, tay để sau lưng cô, khẽ nói với cô: “Tiêu Hà Hà, tôi muốn em là người của Tần Trọng Hàn tôi mãi mãi!”