“Được rồi! Không quậy nữa, ra đây đi!” Anh ta thực sự thấy xót rồi, sợ cô bực bội sẽ sinh bệnh, nên với tay lấy cái áo ra, rồi nhìn thấy khuôn mặt cô đang đỏ ửng đến mức đáng sợ, khóe miệng không kìm được phải cong lên, ánh mắt vô cùng dịu dàng. “Em muốn ăn gì? Anh đưa em đi ăn!”
“Không ăn nữa!” Giận cũng đủ no rồi, Tiêu Hà Hà nói với vẻ giận dỗi.
“Vậy ý của bà xã là chúng ta về thẳng nhà rồi làm...?” Anh ta nhướn mày, đột nhiên trở nên hứng thú, vô cùng hứng thú.
“Tần Trọng Hàn!” Sao trên đời lại có loại đàn ông này chứ? Tại sao lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện đó?
“Có!” Tần Trọng Hàn trả lời lớn tiếng. “Có chỉ thị gì, bà xã cứ căn dặn! Chồng đây luôn sẵn sàng đáp ứng nhu cầu của bà xã!”
“Tần Trọng Hàn, nếu anh còn mồm mép lẻo lự như vậy nữa, em sẽ mặc kệ anh đó!” Cô nghiêm mặt lại, không muốn nghe anh ta nói chuyện như vậy, mặc dù khi anh ta nói vậy thì trong lòng cô cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng bây giờ vẫn chưa trời quang mây tạnh, dù hạnh phúc thì cũng có một chút u ám.
Anh ấy, có phải, cũng từng gọi Mạc Lam Ảnh như vậy không?
Đột nhiên, vẻ mặt cô hơi khựng lại.
Mặc dù biết rằng chuyện đó đã là quá khứ, nhưng cô vẫn rất để tâm. Nói không để tâm thì ai mà tin chứ?
Tần Trọng Hàn nhất thời không chú ý đến cảm xúc của cô, vẫn đang cười, tiếng cười lanh lảnh tạo nên một đường cong rất đẹp cho đôi môi thường ngày vẫn mím chặt. Trên khuôn mặt đẹp trai và cương nghị có thêm chút dịu dàng, quyến rũ và rực rỡ làm người ta không thể mở mắt ra nhìn được.
“Em giận à?” Anh ta mỉm cười và nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng, cuối cùng đã nhận ra hình như sắc mặt cô đã có chút thay đổi.
Cô quay lại nhìn anh ta và bĩu môi: “Anh đừng gọi như vậy, rốt cuộc ai là bà xã của anh còn chưa chắc mà.”
Nhớ đến việc anh ta đã từng bàn chuyện cưới xin với Mạc Lam Ảnh, nếu bác Tần không một mực phản đối, e rằng họ đã cưới nhau lâu rồi. Nghe anh ta gọi hai tiếng “bà xã” trôi chảy như vậy, không biết trước đây đã gọi bao nhiêu lần mới thuần thục vậy đó.
Mắt anh ta lóe lên, thoáng chút do dự, rồi nói với vẻ chắc chắn: “Chỉ có em thôi! Hà Hà, bà xã của anh chỉ có em thôi!”
“Câu này chắc anh cũng từng nói với người khác rồi chứ gì?” Cô nghiêm mặt lại, trong tim nghẹn ngào. “Cách xưng hô này mà gọi thành thạo như vậy, chắc trước đây thường xuyên gọi ha?”
Tần Trọng Hàn hơi ngây người ra, nhìn vào bộ dạng cau có của Tiêu Hà Hà bằng ánh mắt kinh ngạc. Anh ta không biết phải giải thích như thế nào, sau một tiếng thở dài, chỉ chậm rãi nói: “Hà Hà, em giận thật à? Vậy được, anh không gọi như vậy nữa!”
Anh ta hơi thất vọng, trong lòng cũng buồn bực theo. Đây là lần đầu tiên anh ta xưng hô kiểu này, có trời đất chứng giám.
Cô thấy anh ta nói vậy thì càng chắc chắn hơn, thì ra trước đây anh ta từng gọi Mạc Lam Ảnh là “bà xã”. Cô quay mặt đi chỗ khác, tầm mắt hướng về bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vốn đang vui vẻ bỗng bắt đầu âm u lại, chỉ nói với vẻ dửng dưng: “Đi thôi, anh chạy đi!”
Anh ta nổi máy xe, bầu không khí bỗng trở nên buồn tẻ.
Tần Trọng Hàn không dám nói gì, sợ rằng càng nói thì cô càng không vui.
Nhưng, anh ta càng không nói gì, trong tim cô cũng càng rối theo.
“Em muốn ăn gì?” Giọng anh ta cũng trở nên dè dặt, sợ rằng chỉ cần một câu không vui thì cô ấy sẽ bỏ mặc mình. Bây giờ anh ta hơi sợ thật, vì suy cho cùng, anh ta muốn bù đắp nỗi áy náy đối với Mạc Lam Ảnh, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mắc nợ Hà Hà.
Anh ta sẽ dùng cả đời để bù đắp cho cô!
Tần Trọng Hàn đưa cô đến một nhà hàng sang trọng, yêu cầu một phòng riêng yên tĩnh.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Tiêu Hà Hà bị anh ta kéo vào trong, cô không thích những nơi quá cao cấp và sang trọng, đặc biệt là ngồi trong phòng riêng.
“Ăn cơm đó!”
“Ở đây đắt lắm!” Cô khẽ hét lên.
Người phục vụ nghe thấy lời của Tiêu Hà Hà thì ánh mắt có vẻ hơi khinh bỉ, như thể đang nhìn vào một cô gái quê mùa, điều này khiến cô cảm thấy xấu hổ, chỉ biết cắn chặt môi.
Tần Trọng Hàn liếc người phục vụ đó một cái, ánh mắt sắc bén như dao, làm người phục vụ sợ đến mức vội cúi đầu xuống, không còn dám chê cười Tiêu Hà Hà nữa.
Tần Trọng Hàn quay lại và thấy Tiêu Hà Hà đang cắn chặt môi, tim bỗng đau nhói. Đây là người phụ nữ của anh ta, nhưng lúc nào cũng lo lắng về củi gạo dầu muối, làm tim anh ta cũng đau theo. “Anh nuôi nổi em mà, em ốm quá rồi đó, cần phải tẩm bổ!”
“Cho chúng tôi một bàn ăn tiêu chuẩn cao nhất, kết hợp dinh dưỡng hợp lý!” Tần Trọng Hàn nói.
“Nhưng mà...” Tiêu Hà Hà muốn nói điều gì đó.
“Không được từ chối!” Anh ta khẽ kêu lên, rồi nói với người phục vụ: “Cậu ra ngoài được rồi đó! Không có chuyện gì thì đừng vào đây!”
“Dạ!” Người đó lập tức đi ra ngoài.
Một lúc sau, các món ăn được dọn lên.
“Vui lòng không làm phiền chúng tôi!” Tần Trọng Hàn căn dặn lại một lần nữa.
Chờ đến khi chỉ còn lại hai người trong phòng, Tần Trọng Hàn kéo cô ngồi lên đùi mình. “Hà Hà!”
Cô nhìn anh ta, ngồi trên đùi anh ta cảm thấy rất ngại ngùng, nhưng anh ta đã giữ chặt eo cô, không cho cô rời đi. “Hà Hà, nghe anh nói, anh chỉ gọi mình em là bà xã thôi, sau này cũng chỉ gọi một mình em như vậy!”
Cuối cùng, anh ta đã thú nhận với cô một cách rất nghiêm túc.
Trái tim cô run rẩy, thấy hơi khó tin, nhưng vẻ mặt của anh ta rất nghiêm túc.
“Anh tưởng đây là cách thể hiện chân thành nhất tình cảm của anh. Cách xưng hô này, không phải với bất kỳ người phụ nữ nào cũng gọi được. Anh gọi em là bà xã, là xuất phát từ tận đáy lòng anh!”
Trong lòng cô bỗng thoải mái hơn, nhắm mắt lại rồi những giọt nước mắt cảm động rơi xuống.
“Đừng khóc!” Giọng của anh cực kỳ dịu dàng, những ngón tay mảnh khảnh lau đi nước mắt của cô một cách vụng về.
“Anh thật sự chưa từng gọi Mạc Lam Ảnh như vậy à?” Cô khẽ hỏi, vẻ mặt đầy ghen tuông, ngay cả bản thân cũng hơi xem thường mình, nhưng đó là biểu hiện thật nhất từ tận đáy lòng cô.
“Chưa từng!” Anh ta lắc đầu!
Khuôn mặt đẫm lệ của cô, đã mỉm cười.
“Bà xã?” Anh ta lại gọi, nhưng lần này, cô không từ chối, mà ôm lấy cổ anh ta, và chủ động dâng hiến đôi môi đỏ mọng của mình.
Bốn bờ môi chạm vào nhau, trái tim Tần Trọng Hàn đập rộn lên, ngạc nhiên và mừng rỡ tràn đầy lồng ngực, ngay lập tức từ bị động chuyển thành chủ động, đầu lưỡi luồn vào trong miệng cô, mút lấy cái lưỡi nhỏ nhắn của cô...
Anh ta hôn cô, bàn tay to lớn luồn vào trong áo cô. Cô đang mặc cái áo vest lớn của anh ta, có thể che khuất cái áo len của cô đã bị anh ta kéo lên trong đó. Bàn tay anh ta rất đáng ghét, cô hoàn toàn không còn sức lực để chống lại anh ta nữa...
“Tần Trọng Hàn! Anh... buông em ra!”
“Gọi anh là ông xã đi!” Anh ta khẽ hét lên, chui đầu vào trong cái áo len của cô, hết hôn rồi cắn, dấu răng và nụ hôn của anh ta để lại đầy trên làn da trắng như tuyết của cô.
“Dừng lại đi!” Cơ thể của cô sau khi mang thai hình như rất nhạy cảm, vốn không còn đủ sức để chống lại anh ta. “Xin anh đừng làm như vậy nữa!”
“Đừng làm gì?” Anh ta bật cười, ngừng nụ hôn dày vò của mình lại, đôi mắt nhìn thẳng vào cảnh xuân phơi phới trước mặt mà không hề có chút kiêng dè. Thật không muốn buông tha chút nào!
Cô thở dốc, thậm chí không còn sức để lên tiếng.
Anh ta nhìn vào khuôn mặt nhỏ xinh đang đỏ bừng của Hà Hà, đôi lông mi dài che phủ đôi mắt đen như ngọc bích của cô, làn da trắng hồng, giống như một quả chín quyến rũ.
Tần Trọng Hàn chỉ cảm thấy tim mình phơi phới, hỏi với giọng hơi khàn khà. “Hà Hà, anh không chờ được nữa rồi!”
Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt nhỏ bé của Tiêu Hà Hà, vẻ mặt đê mê của cô làm anh ta say đắm, những ngón tay cũng không nhịn được phải đưa lên vuốt ve gò má ửng hồng của cô, nâng mặt cô lên. Ánh mắt của hai người lắng đọng.
Cô không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta, vì đôi mắt anh ta quyến rũ như thể sẽ hút mất linh hồn cô vào đó từ lúc nào không hay.
Bỗng chốc, Tiêu Hà Hà nhìn chằm chằm vào anh ta. Đôi môi mỏng của Tần Trọng Hàn cũng cong lên, khuôn mặt từ từ ghé sát cạnh Tiêu Hà Hà, nói với giọng điềm tĩnh: “Bà xã, mặt của em, giống như con tôm đã nấu chín vậy...”
Lúc này Tiêu Hà Hà mới hoàn hồn lại, duỗi tay đẩy anh ta ra xa, mặt càng đỏ dữ dội. “Tần Trọng Hàn, anh xấu lắm...”
Cô bị trai đẹp làm mê mệt là đủ xấu hổ rồi, vậy mà anh ta còn cười cô. Cô định đứng dậy khỏi chân anh ta, nhưng cánh tay của anh ta bỗng giữ chặt lại, cơ thể cô đứng không vững nên đã ngã vào trong vòng tay rắn chắc của anh ta. Không chờ cho cô hoàn hồn lại, đôi môi lại một lần nữa bị chặn bởi làn môi nóng bỏng của anh ta.
Đôi môi ấm áp, ẩm ướt, đầy nam tính và ngang ngược, nhẹ nhàng mút lấy cánh môi cô, tê dại và râm ran. Hà Hà mở to mắt, cả người như bị điện giật, bàn tay cứng đờ chống vào bờ ngực rắn chắc của Tần Trọng Hàn.
Cơ thể cao to và rắn chắc của Tần Trọng Hàn cũng giống như một bức tường, ôm chặt lấy Tiêu Hà Hà. Cái áo len lại một lần nữa được kéo cao lên, và cái váy của cô cũng đã được anh ta kéo lên!
Tiêu Hà Hà gần như không thể thở được nữa.
Anh ta hôn cô một cách dữ dội, dường như trút hết mọi tâm tư và thương nhớ trong tim vào trong nụ hôn này.
Anh ta hôn cô suồng sã và dữ dội, hơi thở của anh ta nóng bỏng, bàn tay to lớn của anh ta lướt khắp người cô. Anh ta dùng đầu lưỡi để mở đôi môi đỏ mọng đang mím chặt của Tiêu Hà Hà, chuẩn bị chen lưỡi vào trong, thưởng thức mùi thơm trên môi và răng cô.
Đôi môi đỏ của cô vì sự bú mút ngang ngược của anh ta mà sưng đỏ lên, nhưng nhìn lại càng xinh đẹp hơn, làm Tần Trọng Hàn rung động, cả người cũng đắm chìm theo...
Anh ta càng mút đôi môi đỏ mềm mại của Tiêu Hà Hà mạnh mẽ hơn, như thể muốn hôn cho Tiêu Hà Hà ngất đi vậy. Ngọn lửa tình trong cô bị sự ngang ngược của anh ta khơi gợi, trong đầu kêu oong oong, đã quên mất đêm nay là đêm nào!
Có lẽ, họ kìm nén đã quá lâu! Sau một thời gian quá kìm nén, ngọn lửa tình trong cơ thể cần được giải phóng, còn như thể rất vội vã!
Tần Trọng Hàn không thể diễn tả được những tình cảm phức tạp đang lẫn lộn sâu trong tim mình, duy chỉ có nỗi đau và vẻ quyến luyến không thể kìm nến được trên khuôn mặt điển trai của anh ta đó, đã cho thấy rõ những mâu thuẫn và đấu tranh trong nội tâm anh ta.
Anh ta cần người phụ nữ đang ở trong vòng tay mình lúc này, người phụ nữ tuyệt vời này khiến anh ta không thể nào buông tay được. Khi cô mỉm cười để tác hợp cho anh ta và Mạc Lam Ảnh, cú sốc lúc đó, cả đời anh ta cũng không bao giờ quên được!
Có lẽ tình yêu thì cần phải trải qua khó khăn, cần phải trải qua sóng gió thì mới có thể nhìn thấy cầu vồng. Anh ta tin chắc rằng họ sẽ ở bên nhau! Nhất định là vậy!
Tiêu Hà Hà bị Tần Trọng Hàn hôn đến mức thở hổn hển, cô như sắp ngạt thở, còn bàn tay anh ta vẫn cứ để lại từng dòng điện trên người cô.
Anh ta nói chỉ gọi một mình cô là bà xã, cô đành phải giao nộp vũ khí và đầu hàng!
Thời khắc này, cô nghĩ, dù phải xuống địa ngục, cô cũng sẽ không chùn bước nữa! Hãy để tất cả những rắc rối đó đi xuống địa ngục đi! Nhưng, trong đầu bỗng hiện lên khuôn mặt của Mạc Lam Ảnh, một khuôn mặt ghê sợ như một con ma, cô bỗng giật mình hoảng sợ!