Ngày Mai Mưa Tạnh

Chương 57: Giao điểm và điểm chuyển tiếp




Mưa dần nặng hạt, táp rào rào lên cửa sổ chống trộm và cành cây. Bãi cỏ ướt rượt, nước mưa gột rửa cỏ cây, hòa vào sương ngấm trong đất, mùi ngai ngái của mùa xuân bốc lên từ rễ cây.

Trong nhà lặng ngắt, Dụ Hà nói xong thì một mực cúi đầu, không muốn nhìn vào mắt Khương Hoán.

Một ít nước mưa chảy dọc cửa sổ chống trộm xuống khe hở xi măng.

Tí tách.

"Tôi sẽ coi như chưa nghe thấy gì."

Khương Hoán ấn thử xem giường sô pha có dễ chịu không, tiếp tục giúp Dụ Hà trải chăn gối như thể thật sự không có chuyện gì, vỗ mấy cái: "Muộn lắm rồi, nghỉ ngơi trước đã."

Chờ lưỡi dao rơi xuống mà cuối cùng lại sóng yên biển lặng.

Dụ Hà thảng thốt, phản ứng của Khương Hoán nằm trong dự đoán của cậu.

Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng cậu mới đưa ra quyết định "không gặp nhau nữa", điều này đồng nghĩa với chia tay, tuyên bố ngay khi gặp Khương Hoán chưa đầy một tiếng. Dụ Hà chỉ cảm thấy nói trực tiếp chân thành hơn, bất kể Khương Hoán đồng ý hay không thì hiện thực khó khăn cũng sờ sờ trước mắt họ, chẳng thể nào giải quyết trong một sớm một chiều.

Chia tay, họ nên chia tay từ lâu rồi. Chỉ có chia tay thì cậu với Khương Hoán mới có thể an toàn và bình yên tạm thời. Con đường nghệ thuật của Khương Hoán sẽ không bị ảnh hưởng bởi "tai tiếng" hiện tại, mà cậu... Nếu được, cậu mong mình có thể tận dụng thời gian này tìm lại cân bằng.

Nếu không tìm được, chứng tỏ cậu và Khương Hoán không có duyên.

Vậy thì cậu sẽ nghe theo số phận, quay lại điểm chuyển tiếp đi sai đường, sửa chữa phương hướng theo quỹ đạo cuộc đời vốn dĩ, tiếp tục tiến về phía trước: Nghĩ cách kiếm tiền nuôi gia đình, đi học, kiếm việc làm...

Một mình sống hết kiếp người có vẻ cũng không đáng sợ đến thế.

Cậu sẽ ghi nhớ mình và Khương Hoán từng đứng ở giao điểm giữa hai thế giới, là mùa hè họ nắm tay nhau.

Có được rồi lại mất giống như bóc tách gen nghiện mang tên Khương Hoán ra khỏi máu thịt, không nhìn thấy vết thương, hình dáng bên ngoài vẫn giữ gìn vẹn nguyên. Nhưng chỉ mình Dụ Hà cảm nhận được cả quá trình quằn quại dài dằng dặc, không ngừng sôi sục, vặn vẹo, bốc hơi ở dưới da, dù biết chốn xa xôi có điểm cuối thì mỗi bước đi lặn lội đường dài cũng đều giày vò máu chảy đầm đìa.

Tuy nhiên đến khi quen rồi sẽ không còn khó chịu đựng.

Phải trốn khỏi mùa mưa Khương Hoán đắp nặn cho cậu trước khi cậu cháy hết chẳng còn gì.

Dụ Hà cấu mé trong cổ tay, lần đầu tiên không nghe lời Khương Hoán, khẽ cụp mắt cố gắng làm cho giọng mình trở nên kiên quyết: "Mỗi lần anh đưa ra quyết định đều không nói với em, em biết anh suy nghĩ cho em, nhưng kiểu suy nghĩ ấy sẽ chỉ khiến tất cả đều khó chịu, thay vì tiếp tục, chẳng thà..."

"Dụ Hà." Khương Hoán ngắt lời cậu: "Nghỉ ngơi trước đã."

"Tạm thời tách ra để cả hai có thời gian bình tĩnh, trước đó anh cũng làm vậy với em mà."

Dụ Hà nhìn anh: "Không phải sao?"

Giọng điệu buồn bã oán giận, nhưng ánh mắt cậu cũng tràn ngập khổ đau.

Khương Hoán đang chỉnh gối thì khựng lại, anh mặt quay sang, tóc dài xõa xuống má che mất biểu cảm. Lát sau hình như anh thở dài, ngẩng đầu nhìn Dụ Hà đang bứt rứt đứng nguyên tại chỗ.

"Cách bình tĩnh mà em muốn là chia tay, đúng không?"

Bỗng Dụ Hà cảm thấy mình như bị treo giữa không trung, cảm giác mất trọng lượng khiến tay chân cậu lâng lâng. Nét mặt Khương Hoán làm cậu bận tâm, bối rối gật đầu.

Khương Hoán tỏ ra hờ hững, đôi mắt một mí giờ phút này lạnh lùng sắc bén, giọng điệu cũng không cho phép nghi ngờ: "Ngại quá, chia tay không phải một mình em quyết định là được, tôi không đồng ý, 'cách tốt nhất' của em tôi không chấp nhận nổi."

Nói xong anh đứng dậy tắt đèn, bóng tối khuếch đại tiếng bước chân ra vô cùng tận.

Sấm mùa xuân hòa cùng tiếng mưa ngày càng vang dội, gần bằng tần số tim đang tăng nhanh vì căng thẳng của Dụ Hà.

"Rất nhiều chuyện trước đó... Làm trước mà không nói với em, đều là lỗi của tôi, xin lỗi em." Khương Hoán xin lỗi với giọng nặng nề, anh đứng sừng sững bên cạnh Dụ Hà: "Nhưng em muốn chia tay, tôi thật sự rất buồn."

Dụ Hà bỗng chốc ngẩn ngơ.

Khương Hoán như đang nói rõ với cậu rằng câu "thích" của anh không phải giả, hơn nữa còn tha thiết và kiên định hơn cậu tưởng tượng. Thần kỳ thật, hai tính từ ít khả năng xuất hiện ở Khương Hoán lại thích hợp hơn bao giờ hết... Bởi vì cái ôm và nụ hôn khẽ khàng trên môi.

Nhưng Dụ Hà còn chẳng có sức cười, ngây ngốc đứng đực tại chỗ.

Tiếng bước chân dừng lại phòng khách.

Hành lang cũng tối đèn, căn phòng lại chìm trong đêm đen.

*

Dụ Hà không nhớ rõ mình ngủ thế nào.

Đêm trước sau khi Khương Hoán ra khỏi phòng, cậu đứng đến nỗi hai chân tê rần mới ngồi xuống, đổ người lên giường sô pha, cả thể xác lẫn tâm hồn đều mệt mỏi rã rời, mí mắt díp lại không mở nổi để mà suy nghĩ thêm, mặc nguyên quần áo co quắp chìm vào giấc ngủ.

Nhưng cậu ngủ không ngon, lúc nào cũng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, không phân biệt được đời thực và hư cấu. Chừng nửa đêm về sáng, sấm đánh mãi cuối cùng cũng dừng, cơn mưa lớn đầu tiên sau Kinh trập tạnh một chốc, Dụ Hà mới trở mình lấy chăn trùm đầu, thiếp đi như không dám nhìn ánh sáng.

Hôm sau, tiếng gọi điện thoại láng máng vang lên bên kia vách tường, người cậu mỏi nhừ nhưng nhạy bén nghe được vài từ ngữ quan trọng, thành phố Hồng, lễ trao giải, và cả...

"... Không định đi."

Dụ Hà mở choàng mắt.

Ban công phòng khách nối liền cửa sổ phòng làm việc, chung cư cũ cách âm kém, Dụ Hà ngồi dậy, nghe rõ giọng Khương Hoán vẳng tới từ hướng ban công.

"Hôm qua tôi hỏi em ấy rồi, mấy tên cầm đầu có lẽ đang ở đồn công an, chắc cần chị tìm người điều tra hộ." Xem ra tâm trạng Khương Hoán rất tốt, chỉ là hơi lạnh nhạt: "Ừm... Đúng, tốt nhất tìm hiểu phía sau họ là MCN nào, mấy tài khoản sáng tạo nội dung sao có thể gây ra chuyện lớn thế được." [1]

[1] MCN (Multi-Channel Network: Mạng đa kênh) là bên thứ 3 làm việc với các nền tảng video như YouTube, TikTok, Facebook,... hỗ trợ cho các chủ kênh trong nhiều mảng như sản xuất nội dung, chương trình, gây quỹ, xúc tiến chéo, quản lý đối tác, quản lý quyền kỹ thuật số, kiếm tiền/bán hàng và phát triển khán giả.

Cách nơi này 300km, thành phố Hồng, Trương Annie day huyệt thái dương: "Để tôi điều tra."

"Cảm ơn chị Annie." Khương Hoán ngừng giây lát: "Lại gây rắc rối cho chị."

Trương Annie dở khóc dở cười: "Cậu gây rắc rối cho tôi còn ít à? Thật đấy, hợp tác với cậu năm năm, tôi phải tốn bao nhiêu tiền mới chăm da lại được... Tìm ra thì cậu định làm gì?"

"Tôi muốn kiện họ." Khương Hoán còn lịch sự hỏi thêm: "Được không?"

Trương Annie: "..."

Trương Annie nói: "Hiểu rồi, ekip sẽ đi làm."

Chị ngẫm nghĩ chốc lát, sau cùng vẫn hỏi: "A Hoán, rốt cuộc hôm nay cậu có về đi lễ trao giải không?"

"Có plan B không?" Khương Hoán hỏi ngược lại.

Nghĩa là anh không về.

Trương Annie mệt rồi, suy nghĩ nhanh chóng: "Sáng sớm nay tôi gặp Cốc Phi Vũ với Hứa Vi Thủy ở phòng ăn khách sạn, tại hôm qua cậu bỏ đi trước mặt Cốc Phi Vũ nên tôi nói chuyện với cậu ta vài câu... Kết quả cậu ta lại hỏi tôi, có phải cậu không về thì muốn sắp xếp cậu ta giúp việc gì không, có nói với tôi không..."

Khương Hoán á khẩu.

Hôm qua còn "tôi không cần thiết phải giúp đỡ anh", sau một đêm lại trở mặt, anh hoàn toàn không biết vì sao thái độ của Cốc Phi Vũ thay đổi nhanh như thế, cậu diễn viên mới này cũng thú vị khó tả.

"Không... Hôm qua nhắc vu vơ một câu thôi." Khương Hoán đáp, có vẻ hơi bất lực.

"Tẹo nữa cậu liên lạc với cậu ta nhé?" Trương Annie hỏi: "Hay là để tôi?"

Tiếng nói chuyện bên kia vách tường nhỏ dần, chẳng bao lâu thì biến mất.

Dụ Hà tỉnh ngủ hẳn, nhưng vẫn không muốn đi ra đối mặt với Khương Hoán bây giờ. Ánh mặt lạnh tanh đêm trước khiến cậu muốn trốn chạy, những việc này lại vì cậu mà ra, dù thế nào cũng không phải là cách.

Có tiếng bước chân chần chừ dừng lại trước cửa phòng làm việc, Dụ Hà ngồi thẳng người, ngay sau đó Khương Hoán gõ cửa.

"Dậy chưa em?"

Nghe giọng Khương Hoán hình như không giận, Dụ Hà trả lời "dậy rồi", anh bèn mở cửa đi vào, bê một bát cháo hải sản đặt lên mặt bàn bên cạnh, mình thì ngồi ngay ngắn: "Dậy rồi thì ăn một ít, sáng sớm bạn em mang qua."

Lúc này chưa quá tám giờ, sớm hơn nữa có người gọi điện gõ cửa phòng hay không, Dụ Hà không hề có ấn tượng, cậu vội vàng quơ điện thoại xem giờ, thế mới thấy Viên Kim gửi cho mình một đống tin nhắn.

"Dậy chưa? Mua đồ ăn sáng cho em này."

"Cháo hải sản với bánh bao súp của tiệm ở đường Quang Minh ấy."

Tin nhắn đã được thu hồi.

Tin nhắn đã được thu hồi.

"Á đù."

"Khương Hoán đến thật!"

"Anh cút đây anh cút ngay đây."

"Bọn em làm lành rồi à?"

Lướt đến tin nhắn cuối cùng Dụ Hà lại ngẩng đầu lên, Khương Hoán đang ngồi cách xa một quãng, không biết có phải vì cuộc đối thoại tối qua không mà nét mặt Khương Hoán hơi phức tạp, dường như muốn nói gì đó với cậu nhưng lại không tìm được thời điểm mở lời.

Làm lành không?

Có khi lại tệ hơn mất.

Khi không gặp anh còn có thể dùng rất nhiều lý do để huyễn hoặc mình, đến khi nghe anh nói "không đồng ý chia tay", đầu óc Dụ Hà hoàn toàn trống rỗng. Về mặt lý trí, cậu rất rõ giữa cả hai tồn tại hiểu lầm do mất cân bằng lượng thông tin, nhưng nguyên nhân của những hiểu lầm ấy tuyệt đối không phải ích kỷ, thậm chí là ngược lại.

Ngoại trừ chất vấn anh "tại sao không bàn bạc với em rồi hẵng quyết định", cậu có thể trách gì ở Khương Hoán?

Mỗi người nhường một bước, dù Khương Hoán nói với cậu thì có thể biến nguy thành an trước khi sóng gió này còn chưa ngã ngũ hay sao?

Bao câu hỏi vẫn quấy nhiễu Dụ Hà. Cậu không cách nào đoán trước tương lai, chia tay hay không chia tay, dường như đều sẽ dễ dàng đẩy họ và những người họ quan tâm đến vực thẳm, hậu quả xấu nhất luôn theo sau như hình với bóng.

Dù người khác có khuyên "mày phấn chấn lên đã", "hãy nghĩ theo hướng tích cực", Dụ Hà cũng không làm được.

Có kết quả tốt gì cơ chứ?

Một bài văn, một video bất kỳ của người lạ đều có thể phá nát niềm hy vọng của cậu dễ như trở bàn tay.

Được ngồi ở đây yên tĩnh trong phút chốc, Dụ Hà lại không kìm được đầu váng mắt hoa.

"Muốn ăn không?" Khương Hoán hỏi.

"Chán ăn." Cậu hé môi: "Không muốn ăn."

Khương Hoán đứng lên đi đến bên giường, nhẹ nhàng kéo Dụ Hà dựa vào người mình. Má kề ngực, cậu cảm nhận được nhịp thở phập phồng, tim đập đầy sức sống của Khương Hoán.

"Vẫn muốn chia tay à?" Khương Hoán trầm giọng hỏi.

Dụ Hà nhắm nghiền mắt, hai chữ "chia tay" vẽ dấu bằng giữa tâm trí cậu và sự giải thoát.

Tình yêu là chất gây ảo giác khiến người ta chết đuối. Cậu yêu Khương Hoán, cho nên sẵn lòng chấp nhận bất cứ kết quả nào.

"Vâng." Dụ Hà nén nước mắt: "Chia tay."

Khi hai chữ ấy thốt thành lời, Khương Hoán ghì lấy cậu.

"Em muốn chia tay, bất kể là trốn tránh hay tự bảo vệ mình, tôi đều có thể hiểu." Khương Hoán nói rất dịu dàng, khụy người xuống ngang bằng tầm mắt cậu, ánh mắt vừa chăm chú vừa bình yên: "Nhưng đừng làm chuyện dại dột."

"Thế nào là chuyện dại dột, em rất ổn." Dụ Hà quay mặt đi.

Khương Hoán nắm tay cậu, để cậu cảm nhận vết thương cũ nơi tay trái.

Trải qua quá trình đóng vảy, bong vảy, lành lại dài đằng đẵng, trên da vẫn còn vết sẹo xấu xí sần sùi, màu hồng nhạt không khỏe mạnh, bên dưới đó, mạch đập của Khương Hoán đang khẽ nảy lên trên đầu ngón tay cậu.

"Trước đây em từng hỏi sao lại bị thế này, có phải tại quay phim không, tôi đã nói lúc quay phim gặp sự cố." Khương Hoán vào đề không đầu không đuôi: "Khi đó tôi cũng không định thành thật với em, nếu em đã muốn chia tay, tốt hơn hết vẫn nên nói rõ, nhỡ đâu sau này em biết lại cảm thấy ngay từ đầu tôi đã gạt em."

Dụ Hà thì thầm: "Em đoán được rồi, thật ra rất rõ ràng."

Đây là một sự ngầm hiểu với nhau.

"Anh từng tự tử." Dụ Hà nói đến cuối gần như không thành tiếng.

Khương Hoán lại rất ung dung: "Ừm, hồi quay xong Va phải đá ngầm chưa đầy một trăm ngày, chứng lo âu của tôi trở nên tồi tệ nhất, tương lai còn mù mịt, tôi cắt cổ tay trong một khách sạn ở Tinh Đảo."

"..."

"Chỗ đó cách nhà cũ của tôi chỉ hai con phố, lần đầu tiên tôi quay lại đấy sau khi tòa nhà sập." Khương Hoán chưa từng nhắc đến toàn bộ quá trình dao động cảm xúc này với bất cứ ai, giọng điệu không lưu loát lắm, nói một lát lại nghỉ một lát: "Tôi cảm thấy ở đó rất tốt, có thể nhìn thấy biển qua cửa sổ, ngủ một giấc... Ngủ một giấc thì không cần khốn đốn vì những cảm xúc mà người ngoài cho là 'không đáng', 'rất ngu ngốc'. Nhưng đúng hôm đó chị Annie qua tìm tôi, chị ấy phát hiện ra tôi thì gọi cấp cứu. Nếu xe cấp cứu đến muộn mười phút, tôi sẽ... Ừm."

Kết câu bằng một âm cuối gọn gàng dứt khoát, anh không ngờ Dụ Hà lại phát run.

Khương Hoán nhẫn nại vuốt mái tóc rối bù của Dụ Hà, cất giọng nhẹ nhàng: "Tiểu Du, tôi biết bây giờ chắc chắn em rất tuyệt vọng buồn bã, tràn đầy sợ hãi với tương lai chưa biết, chỉ mong sao tất cả đều dừng lại tại giây phút này."

Dụ Hà túm chặt lấy anh, mân mê vết thương của anh. Mắt cậu cay xè, nước mắt lạnh buốt không kiềm chế được lăn dọc sống mũi, rơi xuống tay Khương Hoán.

"Sau khi cắt cổ tay tôi nằm viện hai tháng, khám bác sĩ tâm lý, tuy không còn suốt ngày nhốt mình trong ngõ cụt nhưng cũng không có dấu hiệu chuyển biến tốt. Về sau Bành Tân Tranh đến thăm bệnh, hỏi tôi có muốn thay đổi hoàn cảnh không, bạn gái anh ta mở homestay ở thị trấn Lâm Thuỷ, sắp đến mùa du lịch nên đang tuyển tình nguyện viên."

"Thị trấn Lâm Thuỷ là một nơi nhỏ và khép kín, năm xưa Mặt trời xanh lấy cảnh ở đó, nhưng giờ môi trường thay đổi nhiều. Nhân khẩu thường trú chỉ mấy chục nghìn người, không ai nhận ra tôi, có thể nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian. Bành Tân Tranh khuyên tôi như thế."

"Tôi cảm thấy sống không có ý nghĩa, nhưng không từ chối đề nghị của anh ta, vậy là đi theo anh ta đến Khê Nguyệt Tiểu Trúc."

"Một tháng, hai tháng, nửa năm trôi qua, tôi vẫn không tốt lên như mọi người muốn, chỉ trông có vẻ 'bình thường', thật ra là cái xác không hồn lãng phí thời gian."

"Cho đến chiều hôm ấy em bước vào, nói chuyện với tôi một tiếng đồng hồ."

"Tôi mới biết thế giới thật sẽ xuất hiện bất ngờ, mỗi lần vùng vẫy trước đó đều là để chuẩn bị cho bất ngờ này, vì nó có thể ảnh hưởng đến cả cuộc đời tôi."

Anh lau nước mắt cho Dụ Hà.

"Rất nhiều lời tôi muốn nói với em sau khi xử lý ổn thoả mọi chuyện, từ nay sẽ không có ai làm phiền em nữa. Có lẽ trước đây không có thời gian và cơ hội nói với em những điều này, vì tôi cảm thấy em vẫn còn yêu tôi..." Khương Hoán rất ngượng miệng khi nhắc đến chữ đó: "Cho nên chờ tôi thêm một thời gian được không?"

Giọng anh nhỏ dần, trở nên kiên định hơn.

Xử lý ổn thoả mọi chuyện, sẽ không có ai làm phiền em nữa.

Cần làm những gì mới có thể thoả hiệp đến mức này?

"Vì sao..." Dụ Hà hỏi.

Một nụ hôn dịu dàng tựa ánh sáng rơi trên lòng bàn tay cậu.

Khương Hoán ngước mắt nhìn cậu.

"Bởi vì Dụ Hà à, lý do chia tay duy nhất tôi chấp nhận, là em không còn yêu tôi."