Thị trấn Lâm Thuỷ mưa giăng khắp lối, hạt mưa vừa nhỏ vừa dày len lỏi mọi ngóc ngách, che ô vẫn không khỏi ướt hết người.
Ngày đầu tiên đến đây Dụ Hà đã đích thân trải nghiệm, lần này cũng không ngoại lệ.
Chiếc ô trong suốt hoàn toàn không chắn nổi mưa gió, về đến nhà trọ thanh niên [1] trông Dụ Hà nhếch nhác vô cùng, áo phông dính sát người, nước mưa ngấm vào giày thể thao, bắp chân và đầu gối lấm tấm bẩn, balo từng rơi xuống bùn ướt mất một nửa càng không nhìn ra màu sắc ban đầu.
[1] Nhà nghỉ thanh niên là nơi mà mọi người, đặc biệt là những người trẻ tuổi, có thể ở lại với giá rẻ trong thời gian ngắn khi họ đi du lịch.
Cậu thở dài, áo của Khương Hoán mới mặc nửa tiếng đã phải thay. Nhưng cậu ngẫm lại, khi nãy Khương Hoán không kêu mình trả lại đúng không? Vậy là có thể giữ sao?
"Dụ Hà!"
Đang nghĩ vẩn vơ thì bị cắt ngang, Dụ Hà quay sang thấy Kiều Tiểu Điệp ôm máy tính xách tay đứng nơi đầu cầu thang.
Hai nghiên cứu sinh cô hướng dẫn là Bồ Tử Liễu và Lý Bân có vẻ cũng vừa ra ngoài về, Bồ Tử Liễu bực bội cầm khăn lau tóc, tóc đen ướt dính bết hai bên thái dương, xoã xuống xương quai xanh.
Dụ Hà chạy chậm ra chào cô Kiều.
Cậu tưởng thể nào Kiều Tiểu Điệp cũng hỏi sao tối qua không về nhà trọ, đi đâu xa dĩ nhiên giáo viên dẫn đoàn sợ nhất là xảy ra vấn đề an toàn, hơn nữa Dụ Hà còn được xem là trưởng đoàn.
Nhưng Kiều Tiểu Điệp chỉ hỏi: "Em ăn sáng chưa?"
"Chưa... ăn, em ăn rồi cô." Dụ Hà nói dối để cô yên tâm, sau đó hỏi: "Anh với chị cũng ăn rồi chứ ạ?"
Bồ Tử Liễu là người hướng ngoại, nghe cậu hỏi thì bắt đầu làu bàu: "Hôm nay phải xuống thôn Bình Sơn còn gì, chị dậy sớm định lên thị trấn xem thử xe hẹn hôm trước còn đi được không, thế mà phải đợi hơn một tiếng rưỡi. Chị bỏ đi ăn bún, mưa mãi chẳng tạnh, chủ quán không cất lán mà chỉ dựng ô to, ngồi ăn bị hắt ướt hết... Phí công tối qua gội đầu!"
"Chờ mưa ngớt hơn thì đi." Lý Bân chẳng thèm nhìn Bồ Tử Liễu và Dụ Hà, nói với Kiều Tiểu Điệp: "Bây giờ đi có khi dưới thôn còn mưa to hơn, đến lúc đấy ai cũng khó chịu."
Kiều Tiểu Điệp gật đầu: "Ừ, ở đây mà mưa một cái là rả rích suốt..."
Lý Bân: "Tiện lúc này cô xem giúp em luận văn với, lần trước đi Kinh Nam xong em viết một ít, có mấy chỗ phải nhờ cô chỉ."
Mọi người trò chuyện một chốc, Dụ Hà thấy chủ đề không liên quan đến mình bèn tạm biệt về phòng trước.
Bồ Tử Liễu vội vàng đi theo lên tầng với Dụ Hà, cười nói: "Chờ chị với!"
Cầu thang chỉ vừa một người đi, Dụ Hà nghiêng người cho Bồ Tử Liễu lên trước.
Bồ Tử Liễu hơn cậu hai khoá, đang học năm hai cao học. Cùng là nghiên cứu sinh nhiều tuổi nhất đoàn nhưng so với Lý Bân kiệm lời, ngạo mạn và chỉ chịu nhìn cô giáo thì Bồ Tử Liễu rất thân thiện, có quan hệ tốt với mọi người trong đoàn. Có lẽ khuyết điểm nhỏ duy nhất của cô là quá xởi lởi, đôi khi không biết giới hạn.
Ngày đầu tiên quen biết nhau cô đã rất săn sóc Dụ Hà, cho nên đối với Dụ Hà lời người khác nói có lẽ chỉ như gió thoảng qua tai chẳng chút hề hấn, nhưng bất kể Bồ Tử Liễu tìm cậu vì việc gì thì cậu đều cố gắng nghiêm túc lắng nghe.
Khi hai người một trước một sau đi hết cầu thang gỗ chật hẹp, Bồ Tử Liễu chặn Dụ Hà lại, nói đùa dí dỏm: "Tối qua em đi đâu?"
Dụ Hà vẫn giả ngu: "Gì ạ?"
"Giả vờ với cô chứ đừng giả vờ với chị, hỏi em đấy." Bồ Tử Liễu cười tươi thả cậu ra, nghiêng đầu định tìm kiếm vẻ hốt hoảng ở cậu: "Lại đi tìm anh diễn viên kia phải không?"
"Không phải." Dụ Hà không nhìn cô, vẫn đi thẳng về phòng.
Bồ Tử Liễu nói với theo "em có bí mật nhá", Dụ Hà không ngoảnh đầu như thể không nghe thấy, mở cửa bước vào phòng, sau cùng còn không quên tạm biệt đàn chị, để lại đàn chị thở dài tại chỗ.
"Vẫn ra cái vẻ như thế." Bồ Tử Liễu không biết làm sao, cô hết cách với Dụ Hà.
Đoàn nghiên cứu mùa hè của Đại học Đông Hà gồm tổng cộng hơn mười người, nhỏ nhất học năm hai đại học, lớn nhất là hai nghiên cứu sinh, do giáo sư trẻ nhất Học viện Kiến trúc Kiều Tiểu Điệp dẫn đoàn, tiến hành khảo sát tương quan tại bốn thành phố loại một "Xuân Minh - Lâm Thuỷ", là dự án mùa hè được duy trì lâu nhất của học viện.
Dự án cần tự túc mọi chi phí trong cả quá trình, mặc dù ban đầu cũng thích nhưng Dụ Hà không đăng ký. Về sau cô Kiều Tiểu Điệp tìm cậu nói còn trống một suất trưởng đoàn, nhà trường trợ cấp theo ngày.
Không khó để đoán ý nghĩ của cô xuất phát từ đâu.
Ba năm nhập học điểm các học phần của Dụ Hà luôn đứng đầu khoá, tính tình khiêm tốn, làm việc kín tiếng, cô đánh giá cao Dụ Hà nên không đành lòng nhìn học trò bỏ lỡ hoạt động này.
Lần này vào đoàn Kiều Tiểu Điệp không chỉ để Dụ Hà giúp mình lập kế hoạch đường đi, tiến hành giảng dạy mà còn cố ý thu xếp cho cậu làm thân với Lý Bân và Bồ Tử Liễu, rõ ràng là đang trải đường sẵn thay cậu. Chưa biết chừng kỳ sau Kiều Tiểu Điệp còn tính động viên Dụ Hà học lên thạc sĩ, nếu Dụ Hà không định đăng ký trường khác hoặc ra nước ngoài thì có lẽ cô sẽ kéo cậu về với mình.
Tuy nhiên hiểu biết của giảng viên đối với sinh viên luôn có sai lệch, hiện tại đã đi nhiều ngày nhưng Kiều Tiểu Điệp không hề phát hiện Dụ Hà bất thường ở đâu, mà Bồ Tử Liễu lại nhận ra vấn đề.
Sắp xếp mọi việc đâu vào đấy, cả chuyến đi đều không làm mất lòng nhau, nhưng gần đến ngày kết thúc đám sinh viên đại học vẫn không nhiệt tình với Dụ Hà, thậm chí có thể nói là đề phòng và xa lánh, đã vậy ngọn nguồn lại bắt đầu từ Dụ Hà.
Dường như Dụ Hà trời sinh đã có rào cản trong việc xử lý quan hệ giữa người với người. Tính cách của cậu nói dễ nghe là khiêm tốn hiền hoà, nói thẳng ra là hơi tự kỷ và lễ phép quá mức, thuộc kiểu không bao giờ chọc giận ai cũng không thấy khoác vai bá cổ ai, còn không hay chia sẻ, giao tiếp cùng rất tốn sức.
Cho nên khó trách người khác cảm thấy Dụ Hà lạnh lùng, ăn ý loại cậu ra ngoài tập thể.
Nhất định Dụ Hà có lý do của riêng mình mới không muốn chia sẻ mọi chuyện cùng người khác, Bồ Tử Liễu biết mình và Dụ Hà chưa thân đến mức ấy, dù có hỏi chắc chắn Dụ Hà cũng sẽ không nói thật.
Cô chỉ âm thầm lo lắng, hy vọng sóng gió nhỏ trong bữa ăn hôm qua sẽ không gây ra rắc rối lớn.
Mấy hôm nay đoàn nghiên cứu nghỉ lại một nhà trọ tập thể khá có tiếng ở thị trấn Lâm Thuỷ, trừ phòng mười người thì cũng có phòng đơn và phòng đôi như nhà nghỉ bình thường.
Phòng của Dụ Hà là phòng sáu người giống ký túc xá nam, ba trong năm người còn lại là bạn cùng lớp với cậu.
Nhóm chat đã thông báo bây giờ không xuất phát vội, các sinh viên đều đang nghỉ ngơi trong phòng. Dụ Hà vào phòng sau, mọi người vẫn tiếp tục chơi game tám nhảm như không nhìn thấy cậu, chẳng dừng lại một giây nào.
Dụ Hà quen rồi, xách balo đi vào tít trong cùng.
Giường cậu ở vị trí xấu nhất, cách nhà vệ sinh một bức tường. Phòng lớn của nhà trọ điều kiện hạn chế, hễ bật vòi nước hay tắm vòi sen là giường này không sao yên tĩnh được. Hôm đầu đến đây mấy thằng con trai không ai chịu chọn, Dụ Hà bèn ngủ luôn ở đấy.
Trong nhà vệ sinh đang có người tắm, tiếng nước hoà cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ bao lấy toàn bộ góc này.
Tiếng nước róc rách, Dụ Hà hơi lạnh bèn thay áo phông Khương Hoán cho, bỏ áo vào thau cầm ra ban công giặt cùng đồ hôm qua mình mặc.
Áo trắng giặt lẫn áo xám, Dụ Hà ngẩn ngơ nhìn bong bóng căng phồng rồi vỡ tan, bỗng dưng cảm thấy mùi nước giặt thoang thoảng như đến từ cây chanh đã ra quả dưới tầng chỗ Khương Hoán ở.
Nhớ lại những ngón tay đan chặt vào nhau của hai người mà Dụ Hà nóng bừng mặt, bình tĩnh lại giặt tiếp một cách máy móc.
Lúc Dụ Hà đứng phơi quần áo thì tiếng nước trong nhà tắm ngừng, chốc lát sau Từ Nhuệ Thanh mặc mỗi quần đùi đi ra, bất ngờ chạm mắt Dụ Hà, cậu ta lúng túng quay đi.
"Giật cả mình." Từ Nhuệ Thanh lầm bầm đi vào trong: "Mày về bao giờ đấy?"
"Vừa về."
"Tao tưởng mày không về chứ." Không rõ ý Từ Nhuệ Thanh là gì.
Dụ Hà xem như gió thoảng qua tai, đi vào phòng tiện thể đóng cửa ban công, gió lạnh làm cậu đau đầu.
Từ Nhuệ Thanh nằm giường trên cậu, hai thằng là bạn cùng lớp, ở Đại học Đông Hà cũng chung phòng ký túc xá nên lần này đi đáng lẽ quan hệ phải thân thiết nhất trong đoàn, mới đầu cậu cũng từng cho là như thế.
Mới tắm xong trèo lên giường trên quá phiền phức, Từ Nhuệ Thanh nói: "Ngồi ghế mày một lát."
Dụ Hà hờ hững từ chối: "Không được."
Vừa nãy Từ Nhuệ Thanh chỉ nói khách sáo vì biết Dụ Hà quen tính mềm yếu đã lâu không thể nào từ chối, nghe vậy mới ngước mắt nhìn Dụ Hà rồi bĩu môi mặc kệ, cũng không định coi câu "không được" ra gì, hệt như trước hành động biểu tình của Dụ Hà thì mông sắp đặt lên ghế là cậu ta gần thắng lợi.
Đúng lúc này Dụ Hà thình lình đá mạnh ghế vào gầm bàn. Từ Nhuệ Thanh ngồi hụt, tức thì ngã chổng vó lên trời.
"Shh đau!"
Cả căn phòng đang rộn ràng tiếng buôn chuyện, cười đùa và trò chơi bỗng im phăng phắc. Hai người bạn cùng lớp vội đứng lên, chưa kịp nói gì thì Từ Nhuệ Thanh đã bò dậy.
Cậu ta vọt sang đẩy Dụ Hà.
"Con bà nó mày dở hơi à!?" Từ Nhuệ Thanh thẹn quá hoá giận: "Cố ý trả thù chứ gì!?"
Dụ Hà bị cậu ta đẩy đập lưng vào cạnh tường, đau nhưng không lên tiếng, ánh mắt có phần giễu cợt, cố tình nói: "Mày cũng biết đấy là trả thù cơ."
Từ Nhuệ Thanh bị châm chọc bằng giọng điệu lạnh lùng, mấy lời chửi thề ra đến cuống họng vẫn cố nuốt trở về. Bữa cơm ấy mới trôi qua chưa đầy 24 tiếng, cậu ta vẫn nhớ khi đó mình vừa nói xong đã hối hận, dù sao thì bóc mẽ chuyện riêng của bạn học trước mặt mọi người cũng là cậu ta đuối lý...
Nhưng mọi người nghe thấy và ghi nhớ cả rồi, Dụ Hà bỏ đi họ vẫn còn thảo luận.
Bây giờ cũng thế, ánh mắt xung quanh không ngừng lia qua lia lại giữa hai người họ.
Vì sĩ diện hão, người trẻ bốc đồng lập trường khác biệt, vì cậu ta và Dụ Hà không phải một loại người... Đủ kiểu nguyên nhân khiến Từ Nhuệ Thanh không thể nào nhận sai với Dụ Hà trước mặt mọi người.
"Đồ thần kinh!" Cậu ta gào mồm hòng lấp liếm nỗi chột dạ: "Làm sao, nắm được thóp mày rồi à? Không nghe lọt tai à? Hôm qua tao nói có câu nào sai không? Mày đúng là đồng tính còn gì!"
"À." Dụ Hà như thể đang nghe trò cười của người khác: "Thế mày còn không cách xa tao ra, mày sợ bị tao lây cơ mà?"
Từ Nhuệ Thanh đỏ bừng mặt. Cậu ta không ngờ Dụ Hà lại nói thế, những từ như "tởm lợm", "biến thái" đã chuẩn bị sẵn tức khắc không còn chỗ dùng.
"Mày..." Từ Nhuệ Thanh chỉ Dụ Hà, sau đó cứ "mày mày mày" mãi mà chẳng phun ra được gì.
Dụ Hà cười khẩy liếc cậu ta, khom người nhặt cái ghế bị đạp đổ về chỗ cũ.
Cậu lôi sổ ra đối chiếu ảnh chụp trên điện thoại để sửa chi tiết, xem như nãy giờ chưa từng nảy sinh xung đột. Mặt Từ Nhuệ Thanh thoắt đỏ thoắt trắng rồi lại sa sầm, cố nhịn cục tức quay lại gắt gỏng với những người khác "hóng hớt cái đếch", chẳng biết nghĩ sao mà bỏ ra ngoài.
Từ Nhuệ Thanh đi rồi, mấy người còn lại không thân với Dụ Hà, việc này cũng không phải tin động trời mới nổ gần đây mà từ lâu đã nghe phong thanh nhưng không ai hỏi nhiều, thế là cuối cùng Dụ Hà cũng được yên tĩnh.
Nhưng rốt cuộc xung đột vẫn đến tai mọi người, chẳng mấy chốc Bồ Tử Liễu đã nhắn Wechat hỏi cậu là Từ Nhuệ Thanh lại gây sự với cậu phải không.
Dụ Hà trả lời cô: "Yên tâm đi."
"Em cứ kệ thằng đần ấy." Bồ Tử Liễu nói chuyện thẳng thắn: "Hôm qua đang ăn cơm yên lành tự dưng nhắc chuyện em thích con trai, liên quan gì đến nó... Với cả thích con trai thì làm sao, thời đại nào rồi! Mở miệng ra là nói thế, đừng bảo nó mới là đồng tình không dám come out! Tụi nó không hiểu cô Kiều, cô sẽ không vì việc này mà có ý kiến với em đâu... Nếu mấy đứa khác vin vào việc này bắt nạt em thì em đừng quan tâm, tụi nó không xứng."
Dụ Hà chuyển tin nhắn thoại của cô thành văn bản, đọc xong thì nhắn lại "vâng".
Bồ Tử Liễu nói tiếp: "Gọi cà phê cho em đấy, tẹo nữa xuống tầng mà lấy, sẵn tiện chị sao ảnh cho em."
Dụ Hà: "Vâng."
Vừa nhắn xong đúng lúc góc trên màn hình điện thoại nhảy ra một thông báo, mắt Dụ Hà sáng lên, phút chốc quên sạch những chuyện không vui vẻ, vội vã bấm vào xem:
@Khương Hoán: Ngày thứ 200 ở Lâm Thuỷ, bước vào mùa mưa.
Ba bức ảnh đăng kèm có hoa tím rụng đầy đất, gương chiếu hậu xe điện lấm tấm nước mưa, bản phác hoạ khó hiểu.
Nét phác hoạ cực kỳ nghiệp dư nhưng cơ bản có thể nhận ra đang vẽ Khương Hoán, phác hoạ tỉ mỉ đường nét khuôn mặt và sống mũi, mái tóc nguệch ngoạc xoã trên vai, bên cạnh bức tranh là tay và bút chì của Khương Hoán.
Khương Hoán không hay đăng Weibo, thậm chí còn hiếm khi đăng nhập, lần đăng nhập trước đã là gần bốn tháng trước.
Mục bình luận có người hỏi "đây là tranh chân dung ạ", "vẫn chưa rời Lâm Thuỷ sao", còn có người quan tâm phim của anh nên hỏi "anh ơi bộ phim tiếp theo của anh trong nước có xem được không"... Vài phút ngắn ngủi người hâm mộ yêu mến Khương Hoán từ lâu lũ lượt tràn vào, chẳng mấy mà những bức ảnh đã không còn là trọng điểm họ quan tâm.
Dụ Hà cúi đầu nhìn bức phác hoạ rất lâu.
Ban đầu cậu vẽ ở mặt sau sổ lưu bút của quán cà phê rồi xé ra, lấy cho Khương Hoán xem vào buổi hoàng hôn gặp gỡ đầu tiên, còn ngại ngùng hỏi anh:
"Giống không ạ?"
"Không giống." Khương Hoán đáp, sau đó nhận bức tranh.
Dụ Hà để lại một bình luận bằng tài khoản "1 theo dõi" và "0 fan" của mình, nhanh chóng bị vùi lấp trong đống bình luận khác. Cậu không để ý Khương Hoán có đọc được hay chăng, bởi đây là một dạng tâm lý an ủi, là mối liên kết giữa cậu và Khương Hoán chứ không phải khát vọng của cậu.
Cậu viết: "Không giống anh."