Khương Hoán cởi kính râm, cụp mắt bắt tay Nghê Gia Đình, nói xong vài câu lại đeo lên. Mới hơn một tháng mà tóc trước trán anh đã dài hơn, cúi nhẹ đầu cũng chắn tầm mắt.
Người đàn ông bên cạnh Nghê Gia Đình đưa thuốc lá cho Khương Hoán nhưng anh cản lại, tỏ ý ở đây có phụ nữ, làm phó đạo diễn đưa thuốc lúng túng xin lỗi liên tục.
Phó đạo diễn luôn miệng xin lỗi, Khương Hoán chỉ cười.
Độ cong khóe môi rất lịch sự và ân cần, song không giống một nụ cười hoàn chỉnh.
“Cậu Khương, nghe danh đã lâu!” Không đưa được thuốc lá cũng không ảnh hưởng phó đạo diễn Khuất Dương hỏi thăm niềm mở: “Từ lúc duyệt dự án đạo diễn Nghê đã một mực giục bọn tôi liên lạc với Lane, ăn không ngon ngủ không yên, còn bảo Khương Hoán không nhận thì anh ấy không quay... Cuối cùng cũng chờ được cậu! Nếu không dự án này biết làm sao!”
Nụ cười của Khương Hoán nhạt đi, nhìn sang Nghê Gia Đình: “Không phải chứ? Đạo diễn Nghê.”
“Đâu đến mức lố thế...” Mấy câu phó đạo diễn nói làm anh ta đỏ bừng tai, cật lực giải thích với Khương Hoán: “Tôi... Tôi muốn gửi hợp đồng phim, nhưng cũng biết cậu không thích phim tình cảm hài, cậu chưa đóng bao giờ... Ờm... Cho nên lúc Bành Tân Tranh nói cậu đồng ý gặp mặt, tôi thật sự không ngờ tới.”
Khương Hoán bình tĩnh nhìn Nghê Gia Đình sau chiếc kính râm, anh ta đứng thẳng người, chân thành hơn khi nãy nhiều.
“Kịch bản, lần trước ở Lâm Thủy nói chuyện với cậu xong tôi lại thảo luận với ông Diệp, nếu ý tưởng của mọi người được thực hiện thì chắc chắn tốt hơn kế hoạch ban đầu...” Nghê Gia Đình ngập ngừng ấp úng: “Hôm qua nhận được điện thoại của chị Annie...”
Anh ta bày tỏ sự kích động của mình, từ hồi đầu gửi lời mời mà anh liên tục từ chối cho đến năm lần bảy lượt về thị trấn Lâm Thủy gặp trực tiếp, cuối cùng Khương Hoán gật đầu đồng ý đóng, không giỏi ăn nói nhưng vẫn cố rặn ra một đoạn dài.
Khương Hoán chỉ lắng nghe, thỉnh thoảng gật đầu, đến chỗ nói lên suy nghĩ cũng đáp lại đôi ba câu.
Trước nay anh không giỏi làm một đối tượng dốc bầu tâm sự đạt tiêu chuẩn, chỉ giả vờ tràn đầy tình cảm không chút sơ hở. Người tiếp xúc lâu ít nhiều đều cảm nhận được khả năng thấu hiểu và chia sẻ cảm xúc của Khương Hoán rất kém, gần như không có sự đồng cảm, dù trông anh có vẻ tốt tính cũng như tùy hứng nhưng lại là một tảng băng lâu năm, người bình thường chẳng thể ủ ấm.
Thấy Nghê Gia Đình vẫn miệt mài bộc bạch nỗi lòng với Khương Hoán, Khuất Dương nhớ ra việc quan trọng, ngắt lời Nghê Gia Đình trước khi anh ta đánh mất lý trí: “Đạo diễn Nghê, các bộ phận đều đang chờ quay lại cảnh cuối. Khương Hoán đã nhận lời anh, người cũng ở đây, chắc chắn không thể đi ngay đâu!”
Tiêu Minh Hủy đứng nãy giờ cũng cười nói: “Anh Nghê, diễn viên quần chúng đều đang đợi anh đấy.”
“Ngại quá, thật sự ngại quá...” Nghê Gia Đình bối rối xoa tay, đi mấy bước lại lưu luyến ngoái đầu dặn Khương Hoán: “Khương Hoán cậu đừng đi! Cậu chờ chút! Cùng lắm một tiếng là xong...”
Khương Hoán vẫn đứng trong tư thế lười nhác, vai bên cao bên thấp, trọng tâm dồn vào chân phải, cơ thể thả lỏng giống như gió thổi nhẹ là nghiêng.
Anh hếch cằm với Nghê Gia Đình, tỏ ý: Hiểu rồi, nghe lời anh.
Xuất phát từ phép lịch sự, Khương Hoán đưa mắt tiễn Nghê Gia Đình, phó đạo diễn cùng diễn viên nữ quay lại địa điểm quay phim.
Ngày hè ở thành phố phía Đông, mặt trời chếch xuống, bóng cây đổ dài trên con đường nhựa, dường như có một bàn tay vô hình dẫn dắt tầm mắt anh nhìn về nơi nào đó. Tròng kính là bộ lọc cổ điển chặn ánh nắng chói chang, thế nên toàn bộ phong cảnh đều được phủ lớp màu xanh xanh vàng vàng, hệt như chụp bằng film Kodak.
Dòng người di chuyển, giữa khung cảnh hỗn loạn thấp thoáng những thứ có trật tự, như cây long não, đường chạy điền kinh, bóng người chen chúc lắc lư.
Khương Hoán đẩy kính râm lên đỉnh đầu.
Cách đó tầm hai, ba chục mét, tầm mắt anh bất chợt co lại thành một vòng tròn nhỏ bao lấy một tiêu điểm.
“Dụ Hà?” Anh gọi thầm trong lòng.
Tất nhiên cậu không nghe thấy.
“Ôi Dụ Hà, sao mặt cậu đỏ thế?” Qua Qua cúi xuống lấy một chai nước đá trong thùng xốp: “Nóng thì uống tạm đi, lát nữa quay xong có chè đậu xanh giải nhiệt.”
Dụ Hà nhận chai nước áp lên má, sợ lem lớp trang điểm nên để xa một khoảng nhất định mà vẫn có thể cảm nhận hơi lạnh, làm dịu nhiệt độ cơ thể vừa tăng vọt của mình.
Lúc làm việc Qua Qua đã nói không ngớt miệng, bây giờ khó khăn lắm mới rỗi rãi thì càng không dừng được: “Đừng bảo nam chính là Khương Hoán thật nhé? Anh Khương đổi tính rồi, chạy tới đây đóng phim hài tình cảm của chúng ta.”
Một người đàn ông ở tổ ánh sáng nghe vậy thì không vui, phản bác: “Biên kịch của chúng ta là Diệp Hiệp Huy! Chuyên nghiệp lắm đấy!”
“Diệp Hiệp Huy thì làm sao.” Qua Qua cười nhạo, hơi khinh thường: “Ông ấy viết phim hài bao giờ chưa?”
“Chính vì chưa viết mới nói lên vấn đề!” Có lẽ anh này là fan não tàn của Nghê Gia Đình, vặn lại từng câu: “Cô nhìn dàn cast đi, Nghê Gia Đình xuất thân từ liên hoan phim quốc tế FIRST, tác phẩm đầu tiên kể về một cô gái đến thủ đô làm công. Diệp Hiệp Huy, đạo diễn nổi tiếng thuộc thế hệ thứ hai [1], năm ngoái với năm kia đoạt tổng cộng ba giải biên kịch xuất sắc nhất và kịch bản cải biên xuất sắc nhất, hơn nữa đều là đề tài hiện thực. Tiêu Minh Hủy thì khỏi nói, có lần nào chị ấy chọn kịch bản vớ vẩn không?”
[1] Đạo diễn thế hệ thứ hai có thời gian hoạt động chủ yếu là những năm 30, 40, một bộ phận đạo diễn hoạt động đến tận những năm 50, 60, thậm chí là những năm 80.
Qua Qua: “Ồ, vậy anh cảm thấy kịch bản của chúng ta không tầm thường?”
Cô chỉ là thợ trang điểm, không quá quan tâm nội dung và mục đích của phim, anh này nghĩ cũng biết Qua Qua không hứng thú nên không cố giảng giải: “Dù sao tôi cũng cảm thấy không đơn giản như dự án đã được duyệt.”
“Vâng vâng vâng, tin tưởng đạo diễn Nghê, tin tưởng anh Diệp.” Qua Qua công nhận: “Tôi cũng từng nghe Khương Hoán không dễ mời...”
Họ ríu rít một lúc lâu, Dụ Hà nghe câu được câu chăng không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy tên Khương Hoán thi thoảng lại xuất hiện khiến đầu óc cậu trống rỗng.
Lần cuối chỉ cần quay bổ sung một máy, chuẩn bị xong thì qua vừa nhanh vừa suôn sẻ.
Chắc hẳn Nghê Gia Đình sợ Khương Hoán đột ngột chạy mất, bỏ lại đúng một câu “cực cho mọi người quá” rồi vội vàng đi sắp xếp hoạt động sau đó. Tiêu Minh Hủy đứng vươn vai, ngoắc ngón tay bảo trợ lý và ekip đưa trà sữa với hoa quả cho cả diễn viên quần chúng lẫn tổ công tác.
Mọi người liên tục “cảm ơn chị Tiêu Tiêu”, Dụ Hà lặng lẽ rời đám đông. Để lên hình hoàn hảo thì vẫn phải đánh kem nền, lúc này sau tai cậu lấm tấm mồ hôi, cằm hơi ngứa, cậu muốn lấy khăn giấy trong cặp lau đi.
Nhân viên công tác thông báo hôm nay đến đây thôi, chốc nữa cung cấp cơm, nếu cần thì có thể chờ một lát.
Cơm thường có ba món một canh, không thịnh soạn nhưng rất no. Mấy lần trước Dụ Hà đều để bụng đói về cho kịp giờ, hôm nay đã xin trưởng ca ở cửa hàng tiện lợi là có thể tới muộn, bây giờ lại xong sớm, ăn một bữa chắc cũng không muộn nhiều lắm.
Hơn nữa...
Dụ Hà liếc vị trí trung tâm được các thành viên tổ đạo diễn vây quanh, trái tim đã gần như chai lì lại đập thình thịch đầy sức sống.
Cơm hộp phát rất nhanh, nhà ăn tạm thời chỉ là vài cái bàn gấp và ghế dã ngoại tiện cho mọi người ngồi. Phần lớn thời gian Dụ Hà không ăn ở đoàn phim nên cũng không gia nhập được nhóm ăn cơm cố định.
Cậu ngồi tít ngoài rìa, có mấy tổ vẫn đang thu dọn nốt, chỗ không xa tiếng người ầm ĩ vang lên không ngớt. Chắc tổ đạo diễn đã đi rồi, Dụ Hà nghĩ có thể Khương Hoán cũng đi theo họ, nhưng bất ngờ được biết Khương Hoán lại là nam chính phim này, không hiểu sao cậu không muốn ăn lắm.
Cậu không khó chịu, chỉ là tâm trạng phức tạp đan xen giữa kích động và lúng túng, muốn đi mà cũng muốn ở, muốn lại được nói chuyện với anh nhưng cũng muốn thực hiện lời hứa với mình ngày trước, rằng đừng dính dáng đến anh.
Thế là Dụ Hà rối rắm tới mức tinh thần bất an, ăn không ngon miệng, thẫn thờ cắn đũa một lúc lâu.
Trước ghế dã ngoại kê một chiếc bàn rất nhỏ, khi có người kéo ghế bên cạnh ngồi xuống, Dụ Hà vẫn đang chìm đắm trong mạch suy nghĩ vừa trống rỗng vừa rối loạn, phản xạ có điều kiện quay sang phía phát ra tiếng động.
Dưới mí mắt mỏng là đôi mắt sâu thẳm phản chiếu ánh sáng cam.
Khương Hoán đã bỏ chiếc kính râm hài hước, cúi đầu như cười như không. Dụ Hà nhìn theo tầm mắt anh, thấy trên bàn có thêm một hộp cơm y hệt của mình.
“Từ nãy đã trông thấy em rồi.” Khương Hoán vừa nói vừa cạy cái dằm trên đũa dùng một lần.
Mới đầu Dụ Hà hơi không dám nhìn anh, như thể sa vào giấc mơ không chân thực. Cậu không nghe rõ Khương Hoán vừa nói gì, nhìn hộp cơm trên bàn hỏi lại anh: “Anh cũng ăn cơm hộp?”
Khương Hoán: “Lạ à?”
Dụ Hà không tìm được cách diễn đạt thích hợp, nhưng cậu luôn cảm thấy Khương Hoán không nên ăn cơm hộp với mình ở đây, dẫu cho cuộc đối thoại của họ vẫn diễn ra thuận lợi không gặp mảy may rào cản, giống như trước câu “trông thấy em rồi” của Khương Hoán, họ không hề xa nhau tận hai tháng dài đằng đẵng vậy.
“Tôi chưa chính thức vào đoàn.” Khương Hoán ăn thử thịt xào bí ngòi, sự kết hợp kỳ lạ khiến anh nhướng mày, nói tiếp: “Thế nên mới nãy họ rủ tối đi ăn thì tôi từ chối. Đọc kịch bản là việc của tuần sau, với lại... vốn dĩ cũng không có cảnh ở Đại học Đông Hà.”
“Có phải hơi tùy hứng không?” Dụ Hà nhìn anh không biết chán, ánh mắt đong đầy tình cảm tỉ mỉ miêu tả từng góc cạnh.
Khương Hoán nhặt lá hẹ trong món hẹ xào trứng: “Chắc vậy, nhưng tôi là người như thế mà.”
Dụ Hà bật cười.
“Còn về Lâm Thủy không?” Dụ Hà hỏi anh: “Anh không lấy lương ở Khê Nguyệt Tiểu Trúc nữa à.”
Khương Hoán nhìn cậu bằng nét mặt không tin nổi, mắt cong cong, vẫn không giống cười nhưng sinh động hơn khi đối diện với nhóm Nghê Gia Đình ban nãy: “Lẽ nào đóng phim không phải nghề chính của tôi? Tôi nên hỏi em mới đúng, sao em chạy tới đây?”
Để trả lời câu hỏi này có lẽ cần nói rất dài, từ chuyện mất điện thoại, biến cố trong nhà đến làm ba ca bất kể ngày đêm, song cũng có thể tóm gọn trong một câu.
Dụ Hà tránh nhắc đến những cực nhọc, chỉ đáp đơn giản: “Bạn học bảo em làm diễn viên quần chúng ở đây một ngày được 800 tệ, còn bao ăn.”
“Làm thêm hè hả?” Cuối cùng Khương Hoán cũng nhặt xong hẹ.
“Vâng, dù sao cũng không tìm được việc nào lương cao như thế ở chỗ khác, coi như thực tiễn xã hội.” Dụ Hà nói đầy nhẹ nhàng, muốn tách chuyện này ra khỏi nỗi bất hạnh của mình. Cậu không nỡ cho Khương Hoán biết những cực khổ mình phải chịu dù chỉ một chút xíu, dẫu làm vậy có thể nhận được sự thương cảm của anh. Nhưng cậu nghĩ giữa cậu và Khương Hoán cứ trong sáng là tốt nhất.
Khương Hoán gật đầu, gắp mấy miếng trứng vào bát Dụ Hà.
Cậu ngẩn ngơ, ăn xong cũng chẳng cảm ơn.
Khương Hoán ăn chậm hệt như đang giao lưu với hộp cơm, qua vài lần tiếp xúc Dụ Hà cũng nhận ra dường như tính cách của anh luôn thiếu một chút “vội vàng”, tuỳ ý thành thói, có thể là bệnh trì hoãn, tóm lại làm gì cũng đủng đỉnh, đôi khi không theo kịp tư duy của người bình thường.
Cậu chờ Khương Hoán ăn từ tốn, cặm cụi nhặt nhạnh từng miếng thức ăn anh không vừa mắt, hơi thở cũng không kìm được trở nên chậm rãi và ôn hoà hơn, trong thời gian ngắn có thể quên đi mình còn đang vội tới cửa hàng tiện lợi.
Hình như Khương Hoán không quan tâm đến chữ “vội”, mà cậu thì luôn bị cuốn vào nhịp sống hối hả.
Cậu thật sự hâm mộ Khương Hoán.
Sắc trời dần tối, diễn viên quần chúng ngồi ăn xung quanh lục tục ra về, ghế dã ngoại của họ được tổ hậu cần thu lại. Hộp cơm của Khương Hoán cuối cùng cũng hết sạch sau một hồi lựa tới lựa lui.
Trên đầu có đèn đường, Dụ Hà nhìn đồng hồ đeo tay: “Em đi nhé.”
“Lại đi.” Khương Hoán sáp vào nhìn kim giờ trên đồng hồ của cậu: “Tối nay em phải đi đâu?”
Dụ Hà: “Tối còn có việc.”
Khương Hoán vén tóc trước trán, “à” một tiếng.
Tuy nhiên anh không xoay người tạm biệt Dụ Hà mà bước đi theo cậu, định tiễn cậu đến cổng trường. Cả quãng đường họ không nói được chủ đề nào sâu sắc, lặng lẽ đi bên nhau với khoảng cách bằng nửa cánh tay.
Chỉ rời Lâm Thuỷ nhưng rất nhiều thứ đã thay đổi, ví dụ như Dụ Hà đang tránh anh.
Khương Hoán cảm nhận được từ khi mới ngồi xuống rồi.
Anh những tưởng hai người sẽ có một vài cử chỉ khá thân mật, anh cũng rất muốn nắm tay Dụ Hà lần nữa như khi họ đi trên con đường ở Xuân Minh, đèn neon nhấp nháy, anh cúi đầu là trông thấy bóng của mình và cậu chồng lên nhau.
Nhưng hôm nay Khương Hoán tiễn Dụ Hà ra cổng trường mà chẳng có bất cứ cảm giác lâu ngày gặp lại nào, Dụ Hà không nói gì, anh vừa đi vừa thỉnh thoảng nghiêng mặt nhìn cậu, rất bất mãn phần mở đầu cẩu thả này.
Trong tưởng tượng của anh, sự mong đợi của Dụ Hà với việc gặp lại nhau hẳn là không ít hơn anh mới phải.