Dụ Hà chọn vé rẻ nhất là tàu mã K xuất phát lúc 7 giờ tối, ghế cứng 270 tệ, tổng thời gian 36 tiếng, hai đêm một ngày.
Cậu tính rất chuẩn, trừ tiền đi xe buýt sau khi đến Đông Hà thì còn hơn 100 tệ, cậu vẫn có thể mua ít đồ ăn với làm lại SIM. Nếu không gặp Khương Hoán hay về Lâm Thuỷ, đây chính là phương án ba tuy chật vật nhưng ổn thoả và hữu hiệu của cậu.
Chọn xong mệnh giá là đến bước thanh toán, Dụ Hà trả điện thoại cho Khương Hoán.
Khương Hoán không làm tiếp bước thanh toán như cậu tưởng mà trở về xem vé tàu cậu chọn, hàng mi dày rung rung, ngón tay thon dài gõ màn hình thực hiện mấy thao tác phức tạp, thanh toán xong thì cất điện thoại, nói với Dụ Hà mình vừa làm gì.
"Không có giường mềm, tôi đổi cho em giường cứng." Giọng anh vẫn dửng dưng.
Dụ Hà ngẩn ngơ, vội nói không cần và bắt anh đổi lại.
Khương Hoán trách Dụ Hà quá hà khắc với mình: "36 tiếng, ngồi đến ga thì chân em sưng vù, không được."
Dụ Hà muốn nói lại thôi, cảm giác Khương Hoán không nói lý lẽ với mình, cậu chịu rồi.
Nỗi buồn rầu đan xen vui sướng, cuối cùng Dụ Hà cũng vứt bỏ nguyên tắc, cúi đầu lục lọi trong túi được một đống tiền giấy chẵn lẻ đủ cả. Vừa nãy cậu thấy giá vé giường cứng hình như bắt đầu bằng số 4, nhưng số dư trong túi không đủ.
Dụ Hà dứt khoát đưa hết tiền cho Khương Hoán.
"Dụ Hà, ôi em làm gì thế." Hành động bất ngờ của cậu làm Khương Hoán buồn cười tới nỗi nói chuyện cũng không nhịn nổi, trả lại nguyên si lời cậu nói hai hôm trước: "Em coi tôi là hạng người gì?"
"Không muốn nợ anh." Dụ Hà đáp, tai đỏ bừng vì Khương Hoán gọi tên mình.
Khương Hoán thôi cười: "Không phải nợ, cũng không phải giúp, em cứ xem như tôi muốn làm thế, không vì lý do nào khác."
Vậy thì vì sao?
Dụ Hà nghĩ ngợi rồi buột miệng hỏi.
Đây không phải lần đầu có người hỏi Khương Hoán câu này, anh làm rất nhiều việc để rồi đều được hỏi "vì sao", mà anh cảm thấy nó là lời vô cùng thừa thãi không cần thiết nhất, bao giờ cũng đáp giống nhau.
"Không vì sao cả." Khương Hoán lặp lại trôi chảy: "Tôi nói rồi, tôi muốn làm vậy thôi."
Dụ Hà nhìn Khương Hoán, thử tìm kiếm chút cảm xúc nào khác ngoài vẻ thành khẩn trên gương mặt anh.
Con người là sinh vật ích kỷ nhất giới tự nhiên, tính vị kỷ bẩm sinh tiến hóa nhanh chóng thông qua chọn lọc tự nhiên, cho đến nay đã trở thành nhận thức phổ biến, tranh cãi liên tục thúc đẩy thế giới phát triển. Trao đổi giá trị, tài nguyên, lợi ích hay thậm chí là tình cảm nhằm thỏa mãn ham muốn cá nhân, đây là quy tắc ngầm trong vận hành xã hội vật chất.
Dụ Hà không đồng tình nhưng luôn thực hiện rất tốt, vì cậu không có tư cách kén chọn nên đành thích nghi. Bắt cậu tin thứ duyên phận hão huyền, chẳng thà Khương Hoán bảo muốn bù đắp cho cậu chút ít do từng ngủ với nhau còn hợp lẽ thường hơn.
"Không tới nỗi làm em đề phòng thế chứ?" Khương Hoán hỏi cậu.
Dụ Hà im lặng rời mắt, cân nhắc đi cân nhắc lại, bỏ qua hành động nằm ngoài nhận thức phổ biến của Khương Hoán rồi tự thuyết phục mình: Khương Hoán không phải người có thể dùng quy tắc xã hội để giải thích.
"Không, em bất ngờ thôi." Dụ Hà cúi đầu uống trà, bây giờ ấm áp rồi, sơ ý một cái là nỗi xúc động bật ra theo lời nói: "Sao anh tốt với em vậy..."
Khương Hoán vừa bất lực vừa buồn cười: "Thế này đã là tốt với em à?"
Không tốt sao, thế này còn không phải tốt sao?
Vì câu cảm khái chẳng ra sao ấy mà trong phút chốc Dụ Hà muốn bộc bạch hết nỗi lòng, cậu muốn nói cho Khương Hoán: Thời gian này anh là người tốt với em nhất, dù anh chẳng biết chuyện gì đã xảy ra. Còn buồn hơn được nữa không? Bác với ông bà bên ngoại khuyên mẹ em ly hôn bố vì nhà nghèo không cáng đáng nổi tiền chữa bệnh; bạn thân ngày trước nói toạc việc riêng tư của em trước mặt cô giáo và bạn học, họ xem thường em hoặc bắt đầu ghét em; em muốn về nhà nhưng chưa gì đã bị trộm cả điện thoại lẫn tiền, xin cấp lại thẻ ngân hàng mới biết không làm được, em gặp trắc trở đủ đường... Anh tốt với em quá, rõ ràng anh mới là người có thể khoanh tay làm ngơ nhất, chẳng cần quan tâm em sống chết thế nào.
Nhưng cuối cùng Dụ Hà không giãi bày với Khương Hoán dù chỉ nửa chữ.
Dụ Hà lại kìm nén nỗi chua xót sắp sửa vỡ òa, cậu điều chỉnh cảm xúc, cố ra vẻ vô cùng bình tĩnh: "Cảm ơn anh vì vé tàu."
Khương Hoán không chịu nổi cậu: "Không cần, đừng cứ cảm ơn mãi thế."
Dụ Hà nghĩ chắc anh không nhận ra đâu nhỉ, cậu giữ cho mình chút hy vọng không thực tế: "Khi nào anh tới Đông Hà, em mời anh đi ăn."
Khương Hoán không cần tiền chẵn tiền lẻ của cậu, dặn cậu cất cẩn thận, lộ trình còn dài đừng để mất lần nữa.
Anh nói có phần trêu chọc, Dụ Hà vừa sắp tiền lẻ vừa chửi mát anh trong khi chẳng ngẩng đầu: "Anh đừng gở mồm, nhỡ mất tiền thật em bắt đền anh."
"Được luôn." Khương Hoán rất rộng rãi: "Nhưng em có số tôi đâu mà."
Dụ Hà: "..."
Uống hết hai ấm trà đôi bên có vẻ thân thiết hơn, nói chuyện với anh không vô tư như bạn bè nhưng cũng thoải mái hơn mối quan hệ chỉ gặp mặt vài lần, lên giường một lần. Dụ Hà không biết Khương Hoán có đối tượng tình một đêm bao giờ chưa, song cậu cố chấp cho rằng có lẽ Khương Hoán chưa từng gặp kiểu người như mình nên đang thấy mới mẻ.
Kiểu người vừa nghèo vừa tự ái, tuổi nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện lắm, khao khát anh mà không theo đuổi anh.
Khương Hoán giúp cậu, chắc hẳn phần nào cũng là bởi tò mò.
Sau khi thừa nhận mọi mặt của mình đều kém Khương Hoán thì việc thích anh trở nên hợp lẽ hơn. Không giống thiện cảm với Viên Kim khi đó, Dụ Hà thích Khương Hoán là tổng hợp của hấp dẫn tình dục, lòng biết ơn, sùng bái và đuổi theo bước anh.
Cho nên Khương Hoán tốt với cậu một chút, cậu đã bắt đầu cố tìm ý nghĩa quyến luyến Khương Hoán, tình cờ trùng với mong muốn lại gần Khương Hoán ban đầu.
Uống trà xong Khương Hoán lại hỏi Dụ Hà định đi đâu bây giờ. Cậu thật thà trả lời là không biết.
"Tôi phải đi Xuân Minh đón người ta." Khương Hoán nói: "Tàu tối ngày mai, đi chung không?"
"Mua vé xe khách ạ?"
"Tìm Bành Tân Tranh." Khương Hoán tiện tay bóp gáy Dụ Hà, do chênh lệch chiều cao nên làm hành động này vô cùng dễ, có chút cưng chiều mập mờ: "Mình lái xe đi, cũng không xa."
Khương Hoán không mang đồ đạc gì, đến tận khi họ mượn biên kịch Bành chìa khóa xe và rẽ vào cao tốc, Dụ Hà mới biết anh đi thành phố Xuân Minh đón ai. Khương Hoán trả lời hờ hững, không để bụng mảy may, nhưng đối với Dụ Hà đang chớm yêu anh thì câu nói nhẹ tênh ấy hệt như sét đánh, suýt nữa nhảy xuống xe bỏ chạy mất dạng.
Sau đó Dụ Hà hối hận vì hỏi nhiều, nếu không hỏi biết đâu còn có thể giả câm giả điếc.
Cậu chỉnh nhỏ âm lượng radio trên xe: "Anh đi Xuân Minh có việc ạ? Đừng bảo là đưa em đi, đáng sợ lắm ấy."
"Đúng là không phải đặc biệt đưa em đi." Khương Hoán bật xi nhan tập trung lái xe, không chú ý sự thay đổi trên nét mặt Dụ Hà: "Sáng mai ra ga tàu đón Chử Hồng."
"Chử Hồng là ai?"
"Hả?" Khương Hoán đáp tỉnh bơ: "Bạn trai cũ của tôi."
Ngón tay Dụ Hà siết chặt chốt khóa cửa xe, may mà khóa lại rồi chứ không vừa nãy cậu dùng sức thể nào cũng mở tung giữa đường cao tốc. Nhưng trong tưởng tượng thì cậu chẳng khác nào đã rơi khỏi chiếc Volvo, bị câu trả lời của anh kích thích tới nỗi lăn lóc vỡ đầu chảy máu.
Dây thanh quản của cậu phát run, vô số âm thanh ầm ĩ hồi lâu mà Dụ Hà một mực im lặng, vả chăng cậu có lên tiếng vì hình như Khương Hoán cũng nói chuyện với cậu, chẳng qua cậu không nhớ mà thôi.
Tại sao phải đón bạn trai cũ?
Người ấy là ai, sao mấy tin đồn vớ vẩn không xuất hiện anh ta?
Chia tay bao lâu rồi, sao lại chia tay, bây giờ vẫn gặp nhau sao?
Hai anh có nối lại tình xưa, gương vỡ lại lành không? Nếu có thì vì sao hôm trước vẫn ngủ với em?
Anh coi em là gì, anh coi em là hạng người gì.
Hay từ đầu đến cuối anh hoàn toàn không xem em ra gì.
...
Tạp âm lộn xộn kéo dài suốt bốn tiếng đồng hồ đột ngột im bặt khi chiếc Volvo dừng trước một nhà nghỉ thanh niên, nỗi bực tức, xấu hổ, buồn bã và tủi thân gom lại với nhau hóa thành thinh lặng.
Khương Hoán không xuống xe ngay mà quay sang trưng cầu ý kiến của Dụ Hà: "Đêm nay ở xuềnh xoàng được không?"
Dụ Hà nhìn đèn neon phản chiếu trong mắt Khương Hoán.
Cậu nghĩ chắc chắn vẻ mặt mình rất khó coi, nếu không sao Khương Hoán lại xoa mặt cậu như xoa cún xoa mèo. Lồng ngực nghẹn ứ nhưng cơ thể hấp tấp một cách thành thật, cậu chạm mu bàn tay Khương Hoán rồi anh nắm lấy cậu.
"Đừng lo." Cuối cùng Khương Hoán cũng giải thích: "Tôi từng ở đây hai tháng, phòng ốc sạch sẽ, cũng không có khách nào phức tạp."
Như thể anh rất để ý cậu có chịu ở hay không vậy.
Dụ Hà theo Khương Hoán vào sảnh nhà nghỉ đèn đuốc sáng trưng, balo leo núi nặng trịch đàn áp mọi kháng nghị của cậu.
Tầm nửa năm sau cậu mới biết chủ nhà nghỉ thanh niên này là đạo diễn thế hệ thứ năm [1] nổi tiếng trong nước, từng làm một bộ phim nhựa tại quê nhà Xuân Minh, về sau còn trở thành địa điểm lấy cảnh của rất nhiều phim. Hiện tại Dụ Hà chỉ ngạc nhiên vì không ngờ Xuân Minh còn bảo tồn nguyên vẹn nhà nghỉ mang phong cách Y2K, quả nhiên là thành phố lớn nhất tỉnh Vân.
[1] Đạo diễn thế hệ thứ năm chỉ lứa đạo diễn trẻ tốt nghiệp Học viện Điện ảnh Bắc Kinh những năm 80, đặc điểm tác phẩm là tính chủ quan, ý nghĩa tượng trưng và hàm ý vô cùng mạnh mẽ, nhân vật tiêu biểu có Trương Nghệ Mưu, Trần Khải Ca, Điền Tráng Tráng...
Toàn bộ nhà nghỉ trang trí theo phong cách những năm 2000, quét dọn rất sạch sẽ, lễ tân tiếp khách là một thanh niên cao gầy gọn gàng, khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Hắn biết Khương Hoán vì thấy gọi thẳng tên anh.
Trông hai người không giống gặp nhau lần đầu, thanh niên cầm hộ chiếu của Khương Hoán trêu chọc anh: "Đổi ảnh từ bao giờ đây? Chụp xấu thế."
Khương Hoán: "Đến hạn thì đổi."
Anh thanh niên từ chối bình luận, cúi đầu ngắm nghía giấy tờ tùy thân của Dụ Hà một lúc lâu, vừa gõ bàn phím vừa bảo Khương Hoán: "Suýt thì tưởng cuối cùng ông cũng vứt bỏ giới hạn ra tay với học sinh cấp ba... Phòng giường đôi à?"
"Phòng hai giường." Khương Hoán tựa lên mặt quầy lễ tân cao, thõng tay xuống: "Ông đừng tưởng tượng linh tinh được không."
Anh thanh niên nhún vai ra chiều không quan trọng, nhưng cũng nhanh nhẹn làm thủ tục nhận phòng cho họ.
Hắn đề nghị Khương Hoán: "Chốc nữa mời ông ăn khuya nhé? Có nhiều chuyện quá mà không tìm được ai để kể."
Khương Hoán: "Tính sau đi."
Họ nhận chìa khóa, trước khi trả căn cước công dân anh thanh niên liếc nhìn Dụ Hà, bỗng nhiên cười như hiểu ra điều gì. Vào thang máy Dụ Hà hỏi anh đó cười gì, Khương Hoán nói chẳng trách người khác tưởng em là học sinh cấp ba.
"Lúc làm căn cước chưa thi đại học thật mà." Tâm trí Dụ Hà chỉ toàn nét mặt của thanh niên kia, tự dưng không thoải mái nên giọng cũng hơi gắt gỏng: "Anh thân với anh đó lắm hả?"
"Không nhận ra à?" Khương Hoán nói: "Cậu ta là Tạ Văn Tư."
Dụ Hà: "... Ớ? Tạ Văn Tư trong Ngõ Thanh Phong á?"
Khương Hoán gật đầu, Dụ Hà bèn nghĩ bộ lọc diễn viên đúng là ghê gớm.
Cho đến năm phút trước, đối với Dụ Hà thì cái tên "Tạ Văn Tư" vẫn là vai diễn phản diện hiếm có trong Số 18 ngõ Thanh Phong, tính tình mưa nắng thất thường, vừa điên vừa ác. Ai ngờ khi gặp ngoài đời, Tạ Văn Tư vẫn là khuôn mặt ấy nhưng khí chất lại giống hệt thanh niên năm tốt thích dắt cụ bà qua đường.
Hai năm trước hắn tuyên bố rút khỏi giới giải trí, về sau thi thoảng xuất hiện, có tin đi nghỉ dưỡng bãi biển với bạn gái con đại gia, rồi về nhà thừa kế công ty... Kết quả lại chạy tới đây làm lễ tân nhà nghỉ?
Tự do phóng khoáng thật đấy, Dụ Hà nghĩ. Cậu nói: "Hai anh là bạn?"
"Không hẳn." Khương Hoán nhếch môi: "Ngõ Thanh Phong quay cùng thời điểm với Chim sơn ca, đều lấy cảnh ở Lộc Dương, cậu ta rảnh rỗi hay sang chơi."
Cho đến nay Cái chết chim sơn ca là bộ phim Khương Hoán giành được nhiều giải thưởng nhất với tư cách diễn viên tham gia.
Thảo nào người ta nói điện ảnh là một vòng tròn, Dụ Hà nhớ lại biểu cảm, đôi mắt hoa đào và lời trêu đùa mập mờ của Tạ Văn Tư khi nói chuyện với Khương Hoán ban nãy, cầm lòng chẳng đặng suy nghĩ miên man.
"Quan hệ của hai anh rất tốt ạ?" Cuối cùng cậu cũng mở miệng hỏi sau khi vào phòng.
Hình như Khương Hoán hiểu ngay hàm ý của Dụ Hà, anh đổ kềnh ra giường xem đồ ăn trên điện thoại, không trả lời Dụ Hà mà hỏi cậu: "Đói không? Đói thì mình kiếm gì ăn đêm, cho cậu ta đãi."
Dụ Hà nói tùy anh, đói bình thường.
Khương Hoán hỏi: "Ăn thịt bò sống không? Đặc sản."
Dụ Hà nghĩ thử thì không muốn ăn lắm, nhưng thấy Khương Hoán có vẻ rất hứng thú nên đáp sao cũng được.
Nửa tiếng sau Khương Hoán dẫn cậu ra ngoài, chắc Tạ Văn Tư đã bàn giao công việc, thay quần áo thường ngày đợi họ ở cửa nhà nghỉ. Hắn muốn khoác vai Khương Hoán mà Khương Hoán tránh, hai người thì thầm vài câu, xong xuôi Tạ Văn Tư ngoái lại nhìn Dụ Hà đi sau mấy mét, bỗng dưng sải bước dài về phía cậu.
Dụ Hà cảnh giác lùi lại. Phản ứng thù địch rõ mồn một làm cả Tạ Văn Tư lẫn cậu cùng ngớ người.
"Trông nhóc con của ông kìa!" Tạ Văn Tư phàn nàn với Khương Hoán: "Nhóc ấy tưởng tôi là người xấu, ông nói gì với người ta vậy hả?"
Khương Hoán đáp: "Ông không phải người xấu à?"
Anh dừng bước quay người sang, khẽ nhấc tay ngoắc Dụ Hà: "Lại đây."
Cảm xúc xốc nổi và bất an thôi thúc Dụ Hà rảo bước tiến lên túm tay Khương Hoán. Lòng bàn tay cậu rịn mồ hôi, Khương Hoán không chê nắm chặt tay cậu.
Họ đi cùng nhau không chút kiêng kị, nhưng nhiều hơn thì không có.
Khương Hoán dẫn cậu băng qua phố phường, ngõ nhỏ, vạch kẻ đường cho người đi bộ, bóng râm giữa các tòa nhà đồ sộ.
Dưới chân là ánh đèn nhiều màu sắc trộn lẫn bùn lầy nhìn không rõ, đẹp mơ màng mà nguy hiểm, hệt như thế giới bí mật của Khương Hoán, bỗng dưng Dụ Hà cảm thấy mình đã ngu ngơ đặt một bước vào trong.