Ngày Mai Lại Bắt Đầu

Chương 2: Đám tang




Từ trên cao nhìn xuống, tôi nhìn thấy rõ có một An Nhu ôm xác tôi kêu gào khóc lóc trong vô vọng. Những người thân khác cũng bắt đầu xuất hiện, tôi thấy cha và mẹ của mình mang theo sự già nua của năm tháng tiến vào. Trên mặt bọn họ cũng không nén nổi đau thương.

Tôi tự cười cho chính bản thân của mình, sau đó nghĩ đến câu " kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh" rồi lại bật khóc nức nở.

Đã bao lâu rồi tôi chưa khóc nhỉ? Hình như đã từ rất lâu rồi... Tôi cũng chẳng thể nhớ nổi nữa, nhưng có những chuyện...lại khiến tôi mãi không quên.

Ví dụ như việc không nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ. Nếu khi trước tôi nghe theo lời bọn họ, có phải hiện tại tôi đã không chết. Có một cuộc sống an ổn bên An Nhu rồi không nhỉ?

Ngẫm đi ngẫm lại rồi tự chán nản bản thân mình. Tôi lại nhìn em, một con người gầy guộc vì đau thương mà khóc đến kiệt sức.

Tôi muốn ôm An Nhu, muốn yêu thương em, muốn làm em hạnh phúc. Nhưng hóa ra đó cũng chỉ là khao khát, vĩnh viễn bản thân sẽ không bao giờ có lại những thứ đó.

Tôi nhìn đoàn bác sĩ lắc đầu với người thân của mình, nhìn chiếc xe cứu thương chở xác mình về nhà. Tôi đi theo họ, lơ lửng trên không trung mà đi theo gia đình về nhà.

Đám tang của tôi cuối cùng cũng diễn ra, tự nhìn tang lễ của mình. Tôi lại cảm thấy đau đớn tột độ, nhưng bản thân lại chẳng thể làm gì cả.

Khói hương vẫn bay nghi ngút lẫn vào trong không khí, người người thay nhau thắp cho tôi một nén nhang. An Nhu khuôn mặt sững sờ, mặc đồ tang liên tục đốt áo giấy cho tôi.

Em ấy cứ ở ngoài sân đốt mãi đống đồ giấy kia. Mặc kệ ai khuyên ngăn, em cũng chỉ cứng đầu cứng cổ đáp.

" Anh ấy ở dưới đấy một mình tội nghiệp lắm. Nếu như không có áo quần thì sao? Anh ấy sẽ lạnh lắm, mọi người không thấy tội nghiệp anh ấy hả? Con phải đốt tiền xuống dưới đó, để anh ấy muốn tiêu gì thì tiêu"

Hành động ngốc nghếch ấy khiến tôi khắc cốt ghi tâm. Tôi phì cười nhìn em, khẽ nói.

" Đứa ngốc này, anh vẫn còn ở đây? Làm sao nhận được mấy thứ đó hả? Anh cũng không đi đâu cả. Anh ở đây với em, đợi em chết đi...đến lúc đó anh sẽ nắm tay em đến địa phủ"

Lời vừa dứt, bỗng nhiên có một bàn tay của ai đó đặt lên vai tôi. Âm thanh lịch sự thốt lên.

" Chào hồn ma Vương Hoán!"

Tôi quay người sang, mở mắt to nhìn một người đàn ông mặc vest đen, dáng vẻ lịch sự nhìn tôi.

Tôi ngạc nhiên hỏi.

" Anh có thể nhìn thấy tôi sao?"

Người kia cười tươi rạng rỡ, rút từ trong túi áo ra một danh thiếp. Trịnh trọng trả lời.

" Xin chào, tôi là thần chết thế kỉ 21 thuộc bộ phận dẫn đưa linh hồn về địa phủ. Rất hân hạnh được biết anh"

Vương Hoán tôi thật sự rất ngạc nhiên. Bởi lẽ, trong trí tưởng tượng của tôi. Thần chết hay những người dưới địa ngục phải ghê gớm lắm. Nhưng không, vị thần chết này trông còn rất trẻ. Đang đứng đối diện với tôi mỉm cười.

Tôi hỏi vị ấy.

" Đã đến giờ tôi phải đi rồi sao? Tôi có thể không xuống đó được không? Tôi muốn ở bên An Nhu..."

Vị thần chết kia gãi đầu, ngượng ngùng đáp.

" Tôi cũng có chuyện này muốn nói với anh... Đáng lí ra, anh đã phải bị dẫn về địa phủ nhận tội từ lâu bởi vì anh là kẻ phạm nhiều tội... Nhưng mà có chuyện này nói ra có hơi buồn cười, nhưng người tên An Nhu tức là vợ anh sau ba ngày đám tang đã đốt rất nhiều vàng mã, tiền và tài sản xuống cho địa phủ. Khiến ngân khố của chúng tôi tăng lên không ít. Diêm Vương vừa hay lại nghe thấy lời cậu nguyện của cậu ấy, cho nên ngài ấy rất vui. Cho anh và một hồn ma khác tên An Vũ Phương trọng sinh về lại thời điểm lúc trước, bắt đầu lại từ đầu"

Tôi nghe như có tiếng sét bên tai mình, chỉ há hốc miệng rồi hét lên.

" Cái gì? Mẹ nó, ảo diệu đến thế sao?"

Vị thần chết kia cười cười, lại đáp.

" Tôi biết anh thể nào cũng không tin mà, nhưng thôi kệ...miễn tôi giúp ầng được. Nhớ đấy, trọng sinh về lại thì cố gắng sống cho thật tốt. Nhớ đối xử dịu dàng với nhà tài trợ của chúng tôi đấy, nếu không...anh sẽ chịu hậu quả lớn."

Lời của người kia vừa dứt, tôi bỗng thấy một luồng khí đen xuất huyện xung quanh vị kia, y dùng bàn tay của mình đẩy nhẹ tôi một chút.

Cuối cùng, tôi cảm nhận được linh hồn của mình bị hút đến một nơi nào đó. Những đoạn kí ức tua nhanh trong lúc bị hút xuất hiện... Sau đó, tôi cảm nhận rõ có cảm giác nặng nề đang đè trên chính bản thân...

Vương Hoán tôi cứ thế chậm chạp mở mắt.

Xung quanh đây mọi thứ đều quen thuộc, từ cái trần nhà trắng cho đến cái mùi hương thân thuộc này đều xuất hiện.

Tôi nhìn xung quanh, hóa ra là đang nằm trong phòng mình.

Thân thể cũng không còn nhẹ nhàng nữa, cảm giác nặng trĩu cứ bám víu lấy tôi. Bản thân cố gắng ngồi dậy, nhìn chính thân thể mình.

Chát!

" Đau!"

Tôi dùng bàn tay của mình, tự tát cho bản thân một cái. Cảm giác đau đến truyền đến khiến tôi vui đến phát dại. Chẳng lẽ vị thần chết kia không lừa tôi thật sao?

Tôi vội lao nhanh xuống giường, cầm lấy cuốn lịch để bàn gần tay mình. Xem rõ ngày trong đó

22-7-2017 dương lịch.

Nếu tôi nhớ không lầm, đây chính là ngày An Nhu lần đầu tiên xuất hiện?

Lòng tôi mừng đến điên, quả thật bản thân có thể sống lại. Tôi...có thể làm lại từ đầu, bù đắp những thiết sót và lấy lại những gì đã mất rồi.

Diêm Vương đã đối tốt với tôi như vậy, tôi sẽ không phụ lòng ngài!