Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 85: 85: Cưới Em Đi




DỊCH: MIN

Cô nhìn Thịnh Tiện, cũng chẳng rõ rốt cuộc bản thân bị làm sao nữa, cứ như ma xui quỷ khiến nói một câu: “Cưới em đi.”

Ba chữ này thực sự là Lục Kinh Yến buột miệng nói ra.

Nhưng trong khi cô thốt ra chữ đầu tiên, cô đã phản ứng lại rồi.

Khi ấy cô hoàn toàn có thể thu lại câu nói đó, thậm chí trong lòng cô đã nghĩ đến việc đừng nói ra, thế nhưng cô vẫn nhả ra một câu hoàn chỉnh.

Tới không lâu về sau, Lục Kinh Yến vô ý nhớ lại khoảnh khắc này, mới hiểu ra khi ấy tại sao cô lại làm như vậy.

Là thăm dò.

Là dựa vào trò chơi lời thật lòng hay mạo hiểm này để thăm dò Thịnh Tiện.

Chỉ là cô của khi ấy, không hề biết rằng việc làm của bản thân mình là thăm dò, cũng chẳng biết vì sao mình muốn thăm dò.

….

Có lẽ Thịnh Tiện cũng chẳng ngờ được cô sẽ nói ra câu như thế này, hiển nhiên anh ngẩn người ra.

Lục Kinh Yến quan sát Thịnh Tiện, mắt không chớp lấy một cái, hệt như sợ bỏ lỡ bất cứ biểu cảm nào trên gương mặt anh.

Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, Thịnh Tiện chẳng hề nhúc nhích ngồi trên chiếc ghế, từ đầu tới cuối chẳng có chút phản ứng gì.

Thái độ quá đỗi bình tĩnh này của anh, khiến trái tim của Lục Kinh Yến dần trở nên hơi bất an.

Cô vốn định kiên trì thêm chút nữa, ít nhất là kiên trì đến lúc Thịnh Tiện có chút phản ứng, thế nhưng cô chẳng thể chống lại được cơn hư không trong đáy lòng, phanh xe giữa đường luôn.

Trong tình huống như thế này, cô luôn cảm thấy hình như bản thân mình đã tiết lộ ra bí mật nào đó.

Tuy cô cũng chẳng biết rốt cuộc mình có bí mật gì để mà tiết lộ.

Lục Kinh Yến chậm rãi chớp mắt, cười hì hì cầm lấy lá bài quơ trước mặt Thịnh Tiện: “Anh ơi, anh bị em dọa mất mật rồi hả?”

Mi mắt của Thịnh Tiện khẽ rung lên, nhìn cô hai giây, nói: “Không.”

“Em còn tưởng anh ngẩn ra nửa ngày thế này, là bị em dọa chết khiếp chứ, em chỉ nói đùa thôi, đừng coi là thật.” Lục Kinh Yến nói xong ném lá bài xuống mặt bàn, một tay chống cằm, một tay gõ lên mặt bàn: “Để em nghĩ xem, mạo hiểm chuyện gì được.”

Lục Kinh Yến cân nhắc một lát, cô ngẩng đầu lên: “Anh ơi, anh nấu cho em một bát mì đi.”

“Chính là món mì lần trước em tới nhà anh ăn ý.”

Thịnh Tiện chẳng có bất cứ động tĩnh gì.

Lục Kinh Yến chớp mắt một cái: “Sao thế? Việc mạo hiểm này khó lắm ạ?”

“Không phải.”

Thịnh Tiện trả lời rất nhanh, nhưng trả lời xong câu này, anh dựa lưng trên ghế một lúc lâu, mới đứng dậy đi vào phòng bếp.



Trước tiên Thịnh Tiện nấu một nồi nước, khi sắp sôi, anh lấy mì sợi trong tủ lạnh ra.

Đợi đến khi nước sôi lục bục, anh mở hé vung, trút mì sợi vào trong, cầm đũa đảo qua mấy cái.

Chẳng bao lâu, hơi nóng hầm hập bay từ trong nồi ra, anh chỉnh lửa nhỏ, rồi thêm chút nước lạnh, thất thần nhìn nước chậm rãi được đun sôi,

Cưới em đi.

Anh nghe thấy ba chữ này, phản ứng đầu tiên là nhịp tim ngưng đập nửa nhịp, thậm chí trong khoảnh khắc đó, anh hoàn toàn quên mất anh với cô đang chơi trò chơi.

Đợi đến khi cô cất tiếng hỏi anh có phải bị cô dọa không, đầu óc anh mới trở nên tỉnh táo hơn.

Con gái nhà người ta vẫn luôn nghĩ gì nói đó.

Những câu quá đáng hơn cả câu lấy em đi cũng không phải chưa từng nói.

Sao anh lại nghiêm túc với câu nói này đến vậy chứ.

Nghiêm túc thì thôi đi, khi phát hiện con gái nhà người ta đang đùa vui, anh lại có chút gì đó không thoải mái.

Anh có gì mà không thoải mái chứ, lúc nãy cô thấy mu bàn tay anh có vết thương, bắt lấy bàn tay anh, anh lại mãnh liệt tránh đi hệt như đanh tránh thứ gì đó rất bẩn thỉu vậy.

Anh lại không thể đường hoàng đón nhận yêu thích của cô, cô chẳng có ý nghĩ gì với anh chẳng phải rất tốt sao.

Anh có tư cách gì mà yêu cầu cô nhiều như vậy chứ.

Thịnh Tiện thở dài một hơi, tắt lửa đi, đổ mì ra bát, bưng ra đặt trước mặt Lục Kinh Yến.

Lục Kinh Yến chẳng ăn hết bao nhiêu, mà cô uống sạch nước canh mì.

Thịnh Tiện thấy cô buông đũa xuống: “Không ăn nữa à?”

“Vâng.”

Thịnh Tiện không nói gì, đưa tay bưng bát đi vào trong phòng bếp.

Giáo sư Thịnh người ta nấu mì, lúc này còn định giúp cô rửa bát, Lục Kinh Yến hơi xấu hổ, cô đứng dậy đi theo vào: “Cái đó, hay là để em rửa đi?”

Thịnh Tiện liếc nhìn đôi tay trắng nõn ngọc ngà như da em bé của cô: “Em biết à?”

Cô cả nhà họ Lục đúng là chưa từng rửa bát, nhưng cô từng xem nữ chính trong phim truyền hình rửa bát, cô cảm thấy việc này chẳng có gì là khó: “Em…có thể học mà.”

Thịnh Tiện lấy một hộp sữa đưa cho Lục Kinh Yến: “Vậy thì không bằng tôi đưa bát cho em đập luôn cho rồi.”

Lục Kinh Yến: “...”

Ba giây sau, Lục Kinh Yến ôm lấy hộp sữa nọ lặng lẽ ra khỏi phòng bếp.

Thịnh Tiện rửa bát xong đặt lên tủ bếp, thuận tiện rửa tay, rút lấy hai tờ giấy lau khô, vứt vào trong thùng rác, sau đó mới ra khỏi phòng bếp.

Học sinh tiểu học đang cầm lấy hộp sữa kia, nằm sấp trên mặt bàn, nghiêm túc cắn lấy ống hút để uống.

Dáng vẻ đó trông cực kỳ ngoan ngoãn.



Thịnh Tiện dừng ngay cửa phòng bếp, nhìn chằm chằm một lúc, mới bước tới: “Còn chơi nữa không?”

Lục Kinh Yến ngửa đầu lên, hả một tiếng, mãi sau mới ngỡ ra anh đang hỏi là trò lời thật lòng và mạo hiểm.

Lục Kinh Yến lắc đâu, nhả ổng hút ra nói: “Không chơi nữa.”

Lúc cô nói những lời này, bên má cọ vào ống hút, dính chút sữa.

Thịnh Tiện không nói gì, anh đứng bên cạnh bàn, cúi đầu thu dọn lá bài bày bừa trên mặt bàn xếp vào trong hộp.

Anh đóng hộp lại, vừa vặn Lục Kinh Yến uống sữa xong, rất tự nhiên đẩy chiếc hộp rỗng tới bên tay anh.

Thịnh Tiện cầm lấy ném vào trong thùng rác, nhìn cô một cái, phát hiện vệt sữa vừa rồi bị cọ vào vẫn còn trên mặt cô.

Thịnh Tiện chỉ lên chỗ đó trên mặt mình: “Chỗ này.”

Lục Kinh Yến chớp mắt: “Cái gì ạ?”

Thịnh Tiện lại chỉ vào một cái.

Lục Kinh Yến nghiêng đầu qua suy nghĩ hai giây, hiểu ra được ý của anh: “Thế này không ổn lắm đâu nhỉ?”

Thịnh Tiện nhìn Lục Kinh Yến, vẻ mặt hơi kỳ quặc.

Lục Kinh Yến khó xử nói: “Tuy tối nay anh giúp em rất nhiều chuyện, là anh bôi thuốc giúp em, lại nấu mì cho em ăn, nhưng mà thẳng thừng bảo em hôn anh thế này, nhất thời em không thể nào làm được….”

Thịnh Tiện: “….”

Lục Kinh Yến nghĩ ngợi, cảm thấy giáo sư Thịnh đối xử với cô thực sự rất tốt, cô vẫn nên cho anh chút gì đó ngọt ngào.

Đáy mắt Lục Kinh Yến xoay chuyển, cô cầm lấy điện thoại, nhắm thẳng vào Thịnh Tiện chụp một tấm, sau đó phóng to bức ảnh đó lên, chẳng hề do dự mà hôn lên vị trí kia trên màn hình một cái: “Như thế này có được không ạ?”

Thịnh Tiện: “….”

Lục Kinh Yến quan sát vẻ mặt của anh hai giây.

Thế này còn không vừa lòng à?

“Hay là….Em hôn lên ảnh của anh cái nữa nhé?”

Thịnh Tiện trông học sinh tiểu học lại đi hôn lên điện thoại, anh nhắm mặt lại thấy đau đầu vô cùng, trước khi cô hôn lên đinệ thoại của mình, anh tranh trước cướp lấy nó.

Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên: “Anh thích trực tiếp hơn hả?”

“...”

“Vậy thì anh cho em một phút đồng hồ, để em chuẩn bị một chút….”

“….”

Thịnh Tiện chậm rãi thở ra một hơi, trước khi cô gái tiếp tục mở miệng, anh cúi người, giơ tay, khi ngón tay anh sắp đặt lên gương mặt cô, anh hơi khựng lại một chút, sau đó lòng ngón tay hạ xuống, gạt đi chút sữa kia.