DỊCH: MIN
Thịnh Tiện: “...”
Thịnh Tiện có một khoảnh khắc hoang mang.
Bóc tem?
Tem này bóc kiểu gì?
Khi những vấn đề này xuất hiện, trong đầu Thịnh Tiện nhanh chóng trào ra rất nhiều suy nghĩ.
Những suy nghĩ lung tung, khó nói thành lời, phức tạp đến mức bản thân anh cũng không biết mình hiểu biết thế này từ khi nào.
Chịu ảnh hưởng của căn bệnh quái đản kia, anh vẫn luôn rất thanh tâm quả dục.
Hồi lên đại học ở ký túc, nam sinh trong phòng chẳng hiếm khi nửa đêm bật phim con heo lên xem, anh vẫn luôn cảm thấy những thứ đó đối với anh mà nói rất xa vời, anh còn nhớ hồi ấy anh chưa từng tham gia những chủ đề đó, cũng chưa từng xem những cảnh tượng đó, sao tới lúc này, nhưng thứ đó hiện lên y như bản thân anh tận mắt nhìn thấy, từng nói đến vậy, toàn bộ anh đều nhớ rõ hết.
Thịnh Tiện cảm thấy bản thân như quay về năm 18 tuổi, năng lực tự chủ hoàn toàn trở nên rất mong manh, chỉ còn lại cơn nóng rực của thiếu niên.
Ngay vào lúc Thịnh Tiện cảm thấy sợi dây đàn nào đó trong cơ thể mình sắp đứt phựt, thì Lục Kinh Yến đột nhiên “a” một tiếng: “Xin lỗi anh nhiều lắm, chỉ sợ đêm nay không được rồi.”
Thịnh Tiện ngước mắt nhìn cô.
Lục Kinh Yến tiếc nuối hé miệng nói: “Em đang đến kỳ.”
Thịnh Tiện: “...”
Những thứ suy nghĩ linh tinh vớ vẩn trong đầu Thịnh Tiện phút chốc bay sạch.
Lý trí của anh đã quay về, nghĩ tới vừa rồi bản thân đều đang suy nghĩ linh tinh gì đó, người gần như chưa bao giờ nói tục như anh, suýt nữa thì bật ra một câu đệt mợ.
Cô điên thì thôi đi, sao anh cũng điên theo cô vậy.
Lục Kinh Yến thở dài một hơi, từ tự thu người về, ngồi xuống ghế sô pha đối diện.
Cô cách bàn ngồi đối mắt với anh mấy giây, cơ thể lười nhác bò lên phía trước, tay chống lấy bàn, đỡ lấy gương mặt, chớp mắt nhìn anh: “Anh ơi, anh có biết em nhìn thấy gì trên mặt anh không?”
Thịnh Tiện ngẩng đầu lên nhìn Lục Kinh Yến.
Lục Kinh Yến duy trì tư thế y hệt, cười híp mắt giơ bốn ngón tay lên với anh: “Nhìn ra bốn chữ.”
Mí mắt của Thịnh Tiện lại giật mạnh một cái.
Chưa kịp đợi anh lên tiếng ngăn cản, Lục Kinh Yến đã bẻ ngon tay nói: “Dục cầu bất mãn.”
Thịnh Tiện: “….”
Lục Kinh Yến: “Hơn nữa còn là loại dục cầu bất mãn tích tụ qua bao nhiêu năm tháng cơ.”
Má của Thịnh Tiện hơi động, anh dùng sức rặn ba chữ ra khỏi kẽ răng: “Lục Kinh Yến.”
“Anh ơi, đừng nóng nảy thế mà,” Lục Kinh Yến đổ nửa ly rượu còn thừa của mình vào chiếc ly đã rỗng của Thịnh Tiện, dáng vẻ như rất thấu hiểu, tư thái kia như tí thì đứng dậy vỗ vai anh: “Em hiểu anh, lửa bên dưới không bung được ra ngoài, chỉ có thể nổi cáu, nếu đổi lại là em em cũng bực. Tới nào, uống chút rượu cho bớt nóng nào.”
Thịnh Tiện nghiến răng ken két, đầu lại bắt đầu đau rồi.
Mẹ kiếp em hiểu anh.
Anh nhắm mắt lại, chẳng nói chẳng rằng gì xách quần áo ở bên cạnh lên, gọi một tiếng “Phục vụ, thanh toán tiền”, rồi đi thẳng về phía quầy lễ tân.
…
Ra khỏi quán bar, Thịnh Tiện vẫy một chiếc taxi, đưa Lục Kinh Yến về nhà.
Đối mặt với nụ cười rạng rỡ và câu nói “tạm biệt anh trai nhé” của học sinh tiểu học sau khi xuống xe, Thịnh Tiện nghiêng đầu đi không tiếp.
Đợi đến khi học sinh tiểu học đẩy cửa ra, Thịnh Tiện mới điều chỉnh lại tầm nhìn, dõi theo bóng lưng của cô.
Mãi cho đến khi tầng hai sáng đèn, Thịnh Tiện day ấn đường, thở dài một hơi, mang vẻ bất lực nói với tài xế: “Đi thôi.”
Về đến nhà, Thịnh Tiện thay dép xong, tiện tay vắt áo khoác lên thành ghế, đi vào trong bếp.
Anh mở tủ lạnh ra, lấy một chai nước trong đó, vặn nắp rồi uống hai hớp, đột nhiên nhớ tới câu đến kỳ của cô.
Anh không khỏi thở dài một tiếng, vặn nắp chai lại, đứng tựa người vào tủ lạnh một lát, lấy điện thoại ra.
Anh lặng lẽ nhìn một lúc lâu, mãi cho đến khi màn hình tự động tắt vì lâu không có người chạm vào.
Anh mới chớp mắt một cái, đến khi mở khóa màn hình lần nữa, đúng trong lúc này điện thoại anh rung lên một cái.
Lục Kinh Yến: “Anh ơi, anh về tới nhà chưa ạ?”
Thịnh Tiện xóa sạch đi tin nhắn vừa gõ xong, trả lời: “Vừa về đến.”
Lát sau, Thịnh Tiện gõ lại tin nhắn vừa xóa kia rồi gửi đi.
Thịnh Tiện: “Uống chút nước mật ong, chú ý giữ ấm.”
Lục Kinh Yến: “Dạ, anh trai.”
Thịnh Tiện không trả lời lại nữa, anh cầm điện thoại quay về phòng ngủ, cởi bỏ chiếc áo nỉ, rồi cầm quần áo vào phòng tắm.
Vốn cảm thấy cô không vui, mới muốn gọi cô ra uống hai ly.
Ai mà biết được kỳ sinh lý của cô tới.
Tới kỳ không ngủ, nửa đêm nửa hôm gọi điện thoại tìm Trần Khải cái gì.
Thịnh Tiện đứng dưới vòi hoa sen, chống một tay lên vách tường, thở dài đến lần thứ ba.
Đúng là học sinh tiểu học không có lúc nào khiến người ta bớt lo.
Lớn bằng ngần ấy rồi mà chẳng biết chăm lo cho bản thân tí nào.