Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 62: 62: Tôi Tới Giúp Em




Xuất phát từ phép lịch sự và tôn trọng, Thịnh Tiện đứng dậy đưa theo trợ lý tiễn dì Tôn ra ngoài.

Có lẽ là dì Tôn không cam lòng, đi tới bên cạnh bàn của Lục Kinh Yến thì bỗng đột ngột dừng lại.

Lục Kinh Yến sợ dì Tôn phát hiện, vội vàng giơ một cánh tay lên che lấy mặt mình, vùi đầu xuống giả bộ như người qua đường đang xem điện thoại.

Dì Tôn mang vẻ thẹn ý cúi gập người với Thịnh Tiện và trợ lý của anh: “Quả thực là có lỗi quá, hôm nay làm phiền hai người rồi.”

Trợ lý của Thịnh Tiện là một người có tính cách rất hòa đồng thân tiện, vội vàng cúi người đáp lại nói: “Không sao đâu dì ạ, dì quay về khuyên bảo em ấy, tới lúc đó thì có thể liên lạc với cháu bất cứ khi nào.”

Dì Tôn lại gúi gập người cái nữa: “Cảm ơn, thực sự rất cảm ơn mọi người.”

Trợ lý của Thịnh Tiện cũng cúi gập người xuống theo: “Dì khách sáo quá đi mất.”

“...”

Trong lúc hai người cúi người qua lại, Lục Kinh Yến lặng lẽ ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.

Dì Tôn và trợ lý của Thịnh Tiện khách sáo với nhau mãi lúc lâu, cuối cùng dì Tôn cũng kéo con gái mình đi rồi.

Lục Kinh Yến thầm thở phào một hơi, vừa định buông cánh tay xuống, bên cạnh bỗng vang lên giọng nói của Thịnh Tiện: “Cậu về trước đi.”

Giọng nói đó cách cô rất gần.

Gần tới độ dường như truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống.

Lục Kinh Yến hoảng hốt, vô thức che kín gương mặt mình lại.

Ba giây sau, Lục Kinh Yến bỗng cảm giác phản ứng này của mình hơi mê mang.

Cô đắn đo hồi lâu, cũng không hiểu nổi bản thân mình là thế nào nữa.

Cô không muốn bị dì Tôn nhận ra, là sợ dì Tôn biết được cô có nhúng tay vào chuyện của con gái dì. Giờ dì Tôn đã đi rồi, tại sao cô còn phải giấu nữa?



Địa chỉ là Thịnh Tiện đưa cho cô, cô một lòng muốn tán anh về tay, không phải là lúc có thể gặp mặt thì bắt buộc phải gặp, lúc không thể gặp cũng phải tạo lấy cơ hội gặp mặt hay sao.

Cho dù lần này cô tới dây, không phải vì để tán anh, mà là tò mò dáng vẻ làm việc cảu anh, cô cũng không cần trốn tránh ẩn núp anh thế này mà.

Lục Kinh Yến ngẩn người một lúc mới nhận ra rằng bản thân mình dang hoảng.

Cụ thể là hoảng vì cái gì cô cũng chẳng rõ nữa, hình như là sợ Thịnh Tiện biết được mục đích cô tới đây, cũng hình như là đang sợ đi sâu vào tìm hiểu tại sao cô lại tò mò dáng vẻ làm việc của anh.

Lục Kinh Yến nuốt nước miếng, vụng trộm nhìn xuyên qua cánh tay đang che mặt sang bên cạnh một cái.

Thịnh Tiện đứng ngay bên cạnh ghế sô pha của cô, lại gọi trợ lý của anh lại: “Đúng rồi, chìa khóa xe của tôi đưa cho cậu.”

Trợ lý: “Dạ? Vậy chút nữa thầy đi kiểu gì ạ?”

Thịnh Tiện: “Có người đưa.”

Trợ lý không hỏi nhiều, thu dọn đồ đạc của mình, chào Thịnh Tiện một câu rồi đi mất.

Xung quanh an tĩnh lại, trôi qua khoảng mười mấy giây, Lục Kinh Yến lại lặng lẽ liếc trộm một lần.

Thịnh Tiện vẫn đứng ngay bên cạnh cô, đang cúi đầu bấm điện thoại, có vẻ như đang trả lời tin nhắn của người khác.

Lục Kinh Yến không dám nhúc nhích, cô trượt mở màn hình điện thoại, đang suy nghĩ xem có nên coi thành cô có hẹn với người khác ở đây không, tìm một người tới cứu trận.

Hai phút sau, Thịnh Tiện vẫn chưa trả lời xong tin nhắn.

Lục Kinh Yến không chịu nổi nữa, bấm mở wechat, đương lúc cô băn khoăn giữa Tống Nhàn và Trần Khải, quyết định chọn Trần Khải ở gần đây hơn một chút.

Lục Kinh Yến bấm vào tên của Trần Khải, đang định gửi tin nhắn đi, Thịnh Tiện ở bên cạnh bỗng lên tiếng: “Thanh toán.”

Dứt lời, anh đã quay về chiếc bàn ở sau lưng cô.



Lục Kinh Yến vội vàng buông điện thoại xuống, định nhân lúc này chạy trốn vào trong phòng vệ sinh, đợi Thịnh Tiện đi khỏi thì cô cũng về.

Kết quả, cô vừa thu dọn đồ xong, cầm điện thoại đang định đứng lên, Thịnh Tiện đã cầm áo khoác đứng chặn ngay trên lối đi.

“….”

Lục Kinh Yến đè nén tiếng chửi tục bên môi, lặng lẽ đặt mông về chỗ cũ, giơ tay lên che mặt lại.

Thịnh Tiện mặc áo khoác xong, cũng không đi thẳng về phía quầy thu ngân, mà là đứng ở chỗ vừa rồi đợi nhân viên phục vụ tới.

Lục Kinh Yến: “...”

Nhân viên phục vụ làm xong việc khác, cầm mã thanh toán đi tới: “Chào anh, của anh hết tổng cộng 278 tệ.”

Thịnh Tiện không nói gì, mà cúi người xé tờ hóa đơn trên bàn của Lục Kinh Yến, đưa hết cho nhân viên phục vụ.

Nhân viên phục vụ đơ ra: “Anh ơi, ý của anh là thanh toán cùng nhau ạ?”

Thịnh Tiện hơi gật đầu: “Ừ.”

Nhân viên: “Của anh hết tổng cộng là 326 tệ.”

Nhân viên phục vụ quét mã xong thì đi khỏi.

Thịnh Tiện nhét hóa đơn vào trong túi, xoay người lại nhìn học sinh tiểu học đang cúi gằm đầu xuống, im lặng một lát, thấy cô vẫn không có ý ngẩng đầu lên, anh lấy điện thoại ra, chụp một tấm.

Ba giây sau, điện thoại của Lục Kinh Yến vang lên tinh tinh.

Cô không ngẩng đầu lên, lôi điện thoại từ trên bàn xuống dưới bàn, mở wechat, cô nhìn thấy bức ảnh mà Thịnh Tiện chụp thì cạn lời.

Đang lúc cô nghĩ phải làm sao thì điện thoại lại vang lên.

Thịnh Tiện vẫn gửi bức ảnh vừa rồi tới, chẳng qua là kèm thêm ba chữ: Nhóc đà điểu.