Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 4: Chương 4




Đây không phải lần đầu tiên Tống Nhàn hỏi Lục Kinh Yến vấn đề này, chẳng qua là vẫn luôn không nhận được đáp án.

Tống Nhàn là bạn đại học với Lục Kinh Yến, vừa vào trường, ba chữ Lục Kinh Yến này như mọc cánh bay khắp các khoa trong trường.

Hồi ấy dường như tất cả mọi người đều biết, khoa tin tức có một sinh viên mới, là trạng nguyên kì thi đại học, trạng nguyên nhan sắc, ngay cả xuất thân cũng là trạng nguyên nốt.

Áng chừng khoảng một tháng, những tin đồn liên quan tới Lục Kinh Yến đều dần dần thay đổi.

Không còn là nhan sắc của Lục Kinh Yến xinh đẹp nhường nào, học hành giỏi giang đến đâu, hay trong nhà có bao nhiêu tiền, mà biến thành Lục Kinh Yến không quá tôn trọng người khác, ai đến bắt chuyện cô đều không để ý, Lục Kinh Yến tốt với nam sinh hơn nữ sinh.

Tống Nhàn luôn cảm thấy bản thân mình và Lục Kinh Yến là người của hai thế giới, sẽ không va chạm mấy.

Nhưng gã Trần Khải kia cứ khăng khăng kéo họ vào thành bạn bè.

Lần đầu tiên Tống Nhàn gặp Lục Kinh Yến, là trong cuộc tụ họp mà Trần Khải tổ chức.

Cảm giác đầu tiên của Tống Nhàn về Lục Kinh Yến là rất thẳng thắn, chỉ với bốn chữ, người cũng như tên.

Vẻ ngoài thực sự rất diễm lệ.

Lúc ấy là một cuộc liên hoan, mọi người gặp mặt đều chào hỏi lẫn nhau gì đó, giá trị nhan sắc của Lục Kinh Yến còn ở đó, tự nhiên sẽ khiến cho vô số nam sinh chạy tới hiến ân cần, mà cô từ đầu đến cuối đùng nói đáp lại một câu, mà ngay đến mí mắt cũng chẳng nhướng lên một cái, cô không để ý đến đám con trai thì không để ý luôn, ngay cả đám con gái cũng chẳng để ý nữa, mọi người chơi trò chơi đến lượt cô, cô cũng chẳng thèm phối hợp, giống hệt như bản thâm mình không tồn tại vậy, cả người chẳng hề nhúc nhích, thậm chí sau đó còn chê mọi người ồn ào, nhét tai nghe vào tai tự mình chơi mình.

Ấn tượng của Tống Nhàn đối với Lục Kinh Yến khi đó, trừ xinh đẹp diễm lệ ra, còn thêm một điều đó là không hòa đồng.

Là cực kì không hòa đồng.

Không bao giờ tham gia hoạt động tập thể, bình thường ở trường học cũng thích độc lai độc vãng, những lúc không lên lớp dường như không hề xuất hiện trong khuôn viên trường, thi thoảng cô cũng ăn một bữa ở căng tin trường, cũng chỉ có một mình.

Tống Nhàn tính nhẩm, cô ấy quen biết Lục Kinh Yến cũng được sáu năm rồi, sáu năm này trừ Trần Khải và cô ấy, Lục Kinh Yến cũng thực sự không có bạn bè nào khác.

Tuy “Bạn trai cũ” “Bạn trai” của cô khá nhiều.

Nhưng những người đó đối với cô mà nói, chẳng khác nào con mồi.

“Cậu bảo người ta yêu đương, hoặc là vì tiền, hoặc là vì vui vẻ, còn cậu? Tiền tiền tiền cậu cũng không cần, vui vẻ cậu cũng chẳng đi hưởng thụ, cậu nói cậu vì cái gì? Vì mấy gã cặn bã kia nhớ mãi không quên cậu, hay là sau khi mấy gã đó tổn thương rơi vài giọt nước mắt?” Tống Nhàn càng nghĩ càng cảm thấy không đáng thay cho Lục Kinh Yến, “Nhìn cậu cứ lãng phí tuổi xuân như vậy, tớ thực sự muốn đập chết cậu.”

Lục Kinh Yến gọi một ly rượu, lấy một điếu thuốc trong túi ra, châm lên chậm rãi tít một hơi, cách làn khói mỏng nhìn Tống Nhàn đang càu nhàu một cái: “Còn cậu thì sao?”

Tống Nhàn bị cô hỏi bỗng ngây người: “Hả?”

“Chẳng phải nhiều năm nay cậu cũng không yêu đương sao?” Lục Kinh Yến búng vào chiếc gàn tàn hai cái, tàn thuốc rơi xuống: “Sao không đập chết chính mình đi.”

Tống Nhàn: “….”

Tống Nhàn bị chặn họng không cách nào phản bác, hung tợn uống hai hớp rượu, quay đầu hỏi: “Gã đàn ông bị cậu chơi đùa tình cảm ban nãy, là kẻ thứ mấy trong tháng này vậy?”

Lục Kinh Yến dụi tắt thuốc: “Một.”

“Hầy!” Tống Nhàn khó lòng tưởng tượng nổi: “Chẳng giống tác phong của cậu gì cả, tháng này mới một người?”



Lục Kinh Yến “Ừ” một tiếng.

Từ trước đến nay cô đều sống như vậy, trước kia cũng chẳng cảm thấy mệt mỏi, nhưng gần đây chẳng hiểu sao, tinh thần không được phấn chấn cho lắm.

Tổng Nhàn xoay ly rượu: “Có mục tiêu mới chưa?”

Lục Kinh Yến lắc đầu, vừa định nói chưa có, đột nhiên nhớ tới chàng cặn bã đêm nọ.

Vừa nghĩ tới đó, bên cạnh vang lên giọng nói rất êm tai.

Cảm giác quen thuộc.

Lục Kinh Yến quay đầu: “Ấy?”

Tống Nhàn: “Sao thế?”

Lục Kinh Yến không nói chuyện, nhìn chằm chằm vào Thịnh Tiện mặc một cây vest đen, tay áo hơi xắn lên, lộ ra cổ tay trắng nõn, suýt chút nữa không nhịn được, huýt sáo ngay tại chỗ,

Người đàn ông này đúng là biết dậy thì, hôm trước là mặt, nửa đêm là đùi, hiện giờ là cổ tay, đúng là chỗ nào cũng nằm trong phạm vi thẩm mỹ của cô.

Lục Kinh Yến chống cằm, thưởng thức Thịnh Tiện được ánh đèn chiếu xuống cách đó không xa, hai mắt cong lên như trăng khuyết.

Tống Nhàn đụng một phát lên vai Lục Kinh Yến: “Nhìn gì đấy? Cười đáng sợ thế này.”

Tầm mắt của Lục Kinh Yến dính chặt lên người Thịnh Tiện: “Mục tiêu mới.”

….

Vốn là Lục Kinh Yên muốn ngồi trong quán bar với Tống Nhàn một lúc, sau đó mệnh ai nấy về, đâu biết được vừa nhắc tới Tào Tháo, thì Tào Tháo đã tới.

Lúc này Lục Kinh Yến không vội về nữa.

Thịnh Tiện hẹn người, hình như là bàn chuyện gì đó, trông vô cùng nghiêm túc, Lục Kinh Yến rất thức thời không chạy tới làm phiền vào lúc này.

Đợi đến khi Thịnh Tiện bàn chuyện xong, người bên phía anh đều tản đi, Lục Kinh Yến gọi nhân viên phục vụ mà mình quen, đưa cho người ta 200 tệ tiền boa, khẽ thì thầm bên tai cậu ta hai câu.

Sau khi đợi nhân viên phục vụ rời khỏi, Lục Kinh Yến nhịn không được thở dài.

Đây vẫn là lần đầu tiên cô tiêu tiền vì để bắt chuyện với một người đàn ông.

Hơn nữa còn là 200 tệ.

Nếu như 200 tệ mà có thể mua được số điện thoại của chàng cặn bã kia….miễn cưỡng cũng coi như đáng giá.

Khoảng chừng hai phút sau, nhân viên phục vụ cầm 200 tệ của Lục Kinh Yên nháy mắt với cô một cái.

Lục Kinh Yến giả bộ muốn đi vệ sinh đứng dậy.

Nhân viên phục vụ kia rất ăn ý phối hợp với cô, cô vừa đến bên cạnh Thịnh Tiện, nhân viên phục vụ kia làm bộ như thu dọn không cẩn thận, làm rơi bút của Thịnh Tiện lên trên sàn.



Trong tiếng “Xin lỗi” của nhân viên phục vụ kia, Lục Kinh Yến cong người xuống nhặt bút lên.

Lục Kinh Yến nắm lấy bút hai giây, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Thịnh Tiện.

Đúng lúc Thịnh Tiện cũng đang nhìn cô, hai người nhìn nhau trong giây lát, Lục Kinh Yến đứng thẳng người lên.

Thịnh Tiện cũng thẳng người theo cô.

Lục Kinh Yên đưa bút sang: “Trùng hợp quá anh giai, lại gặp nhau rồi.”

Thịnh Tiện nhận lấy bút, giọng điệu cực kì lạnh nhạt: “Cảm ơn.”

Lục Kinh Yến đối mặt với sự thờ ơ của anh, không tức giận cũng không xấu hổ, hào phóng đường hoàng ngồi trước mặt anh: “Con người em ấy mà không thích người ta cảm ơn bằng miệng.”

Thịnh Tiên cầm bút lên, nhìn đống giấy chồng chéo trên mặt bàn.

Ghẹo giai ấy mà, quan trọng nhất là mặt phải dày.

Trên phương diện này, Lục Kinh Yến vô cùng có kinh nghiệm, cô rướn đầu về phía trước, “Nếu anh thực sự muốn tỏ lòng cảm ơn, thì mời em ăn một bữa đi.”

Thịnh Tiện không lên tiếng.

Lục Kinh Yến chống cằm, thưởn thức gương mặt anh trong khoảng cách gần, coi sự im lặng của anh trở thành anh đã đồng ý mời cô ăn cơm: “Đáng tiếc là em không ăn đêm, hôm nay không ăn được, chúng ta lưu phương thức liên lạc đi, hẹn hôm khác?”

Thịnh Tiện chẳng buồn ngẩng đầu: “Cô muốn ăn gì?”

Lục Kinh Yến cân nhắc hai giây, nói ra tên của một nhà hàng.

“Bình quân bao nhiêu tiền một người?” Thịnh Tiện hỏi.

Lục Kinh Yến dựa theo kinh nghiệm của mình, đưa ra một con số: “Khoảng 3-400.”

Thịnh Tiện lấy ví tiền ra, rút năm tờ tiền đỏ rực bên trong ra, đưa tới trước mặt Lục Kinh Yến: “Tiền mời cô ăn.”

Lục Kinh Yến chớp mắt, có hơi mê mang.

Thịnh Tiện cầm bút vẽ mấy đường trên giấy: “Dư ra 100 tệ coi như cho cô tiền gọi xe.”

Lục Kinh Yến: “….”

Lục Kinh Yến: “...”

Lục Kinh Yến: “….”

Đệch, coi thường ai đấy hả!

Cô giống loại người thiếu tiền ăn một bữa cơm lắm sao?

P/s: Lục Kinh Yến tỏ vẻ: Tôi thiếu một bữa cơm à, tôi thiếu là số điện thoại của anh giai đấy.