Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 37: 37: Dưỡng Sinh




Anh hai trong miệng Lục Hồng Trình chính là anh họ của cô, con trai thứ hai của ông ta.

Thực ra rất hiếm khi Lục Kinh Yến cãi tay đôi với Lục Hồng Trình, nhưng hôm nay chẳng biết vì cớ gì, mà vô cớ không kiềm chế nổi: “Sau đó thì sao? Đợi hạng mục đó của anh hai giải quyết xong, cháu có để ý đến cậu Dương hay không cũng không sao rồi hả?”

Tình huống này, là lần đầu tiên xảy ra.

Trước đó cũng từng có, cô tưởng Lục Hồng Trình thực sự sắp xếp đối tượng xem mắt cho cô thật, đến cuối cùng mới phát hiện chẳng qua là vì để hoàn thành hạng mục hợp tác nào đó.

Có những lúc cô từng nghĩ, nếu như cô là con gái ruột của ông ta, liệu ông ta có nỡ lợi dụng cô như thế không.

Lục Kinh Yến cười giễu cúi đầu xuống, giọng nói rất bình tĩnh: “Thực ra không cần phiền như thế, chú bảo anh hai cháu mặc đồ nữ hoặc qua Thái một chuyến là có thể giải quyết được mọi vấn đề. Cháu đều nghị vẫn nên mặc đồ nữ, như thế tiện hơn, lỡ mà đụng phải người thích đàn ông thì sao.”

Lục Hồng Trình ngây người mãi một lúc, mới ngấm ra, sau đó nổi giận đùng đùng: “Thái độ nói chuyện của mày là gì đấy? Mày học với ai, không biết lớn nhỏ, anh hai mày có thể để cho mày nói như thế sao.”

Bình thường Lục Hồng Trìnhrất biết mắng chửi người khác, có lẽ thực sự bị chọc điên, nên bỗng chốc không nghĩ ra được nhiều từ hơn.

Hai tai ông ta đỏ bừng trợn mắt nhìn Lục Kinh Yến mấy giây, sau đó quát lớn: “Dừng xe!”

“Dừng xe ngay cho tôi.”

Thư ký ở phía trước lái xe vội táp vào lề đường.

Lục Hồng Trình chỉ ra bên ngoài xe: “Xuống xe, mày xuống xe ngay cho tao!”

Lục Kinh Yến chậm rãi mặc áo khoác, mặt mày bĩnh tĩnh xách túi chui xuống xe.

Giây trước cô vừa đóng cửa xe, giây sau xe đã chạy vụt đi mất.

Lục Kinh Yến như chưa hề có gì xảy ra, cô chẳng để ý chút nào đi lên vỉa hè, cô bám lên lan can phòng hộ ngó đầu xuống dưới. Tối nay sương mù hơi nặng, cả thành phố xám xịt, cô híp mắt cố gắng nhìn một lúc lâu, mới nhìn rõ biển chỉ đường phía không xa.

“A shi ba.” Đáng lẽ cô nên nhịn mấy phút, vượt qua đoạn đường cầu cao tốc hẻo lánh này rồi nói sau.

Ngược xuôi trên làn đường chính đều là xe riêng, Lục Kinh Yến dựa vào lan can lạnh lẽo một lúc, cũng không đợi được chiếc taxi nào, cô lôi điện thoại trong túi ra. Mở wechat, nhìn wechat được ghim ở đầu tiên của Thịnh Tiện, cô mím môi, trượt màn hình xuống dưới.

Cô tìm thấy Trần Khải, gửi cho hắn định vị.



Lục Kinh Yến: “Đón tôi.”

Chưa tới 10 phút, Trần Khải đã lái con xe phong cách mà hắn tự mua cho mình hôm sinh nhật xuất hiện trước mặt Lục Kinh Yến.

Lên xe, Lục Kinh Yến hỏi: “Sao nhanh thế?”

“Ở ngay quán bar bên cạnh, vừa gọi rượu xong, chưa kịp uống ngụm nào đã nhận được tin nhắn của cậu rồi.” Trần Khải khựng lại, hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

Lục Kinh Yến “hả” một tiếng, rồi không nói gì nữa.

Trần Khải nhìn cô một cái, không hỏi thêm.

Lát sau, Trần Khải hỏi: “Có muốn đi uống chút gì đó không.”

Lục Kinh Yến nhìn ra ngoài cửa sổ, lười nhác nói: “Uống thôi.”

Lục Kinh Yến không hỏi Trần Khải hẹn ai, mà Trần Khải cũng không nói.

Đến quán bar, vị trí mà Trần Khải đặt vẫn trống không.

Lục Kinh Yến và Trần Khải ngồi đối diện nhau.

Trần Khải thành thạo lấy một bao thuốc ra, rút một điếu đưa cho Lục Kinh Yến: “Làm một điếu?”

Lục Kinh Yến lắc đầu, đầu ngón tay niết lấy miệng ly rượu: “Cai rồi.”

Trần Khải ngậm thuốc bật lửa lên: “Sao bỗng nhiên lại cai thuốc rồi?”

Lục Kinh Yến ngẩng đầu lên bình thản nhìn Trần Khải một cái: “Dưỡng sinh.”

Trần Khải phụt cười: “Bằng cậu? Dưỡng sinh hả? Tớ tin cậu cái rắm.”

Lục Kinh Yến trợn trắng mắt, chẳng buồn để ý đến hắn.



Lục Kinh Yến cầm ly rượu uống được non nửa, cô lấy mũi chân đá vào đùi Trần Khải dưới bàn: “Ấy, hỏi cậu một chuyện.”

Trần Khải thổi một hơi thuốc về phía Lục Kinh Yến: “Mời đại tiểu thư nói.”

Lục Kinh Yến cau mày xua khói thuốc đi: “Chính là anh họ cậu, anh ấy học tiểu học trung học cơ sở, trung học thế.”

Trần Khải lắc đầu: “Không biết.”

Lục Kinh Yến lạnh lùng nhìn hắn.

“Tớ thực sự không biết mà, có lừa cậu đâu, tớ cũng mới năm ngoái mới quen anh họ tớ thôi.”

Lục Kinh Yến hơi ngạc nhiên: “Năm ngoái á?”

“Đúng đó, nghiêm khắc trên ý nghĩ mà nói, thực ra Thịnh Tiện không được tính là anh họ tớ, anh ấy và tớ không có tí máu mủ nào, anh ấy là con riêng của dượng tớ và vợ trước sinh ra, sau này dì út tớ sinh ra em trai họ và em gái họ tớ, là anh em cùng cha khác mẹ với anh họ, tớ biết chồng của dì út trước kia có một người con trai, nhưng tớ chưa gặp mặt bao giờ, mãi đến năm ngoái mới gặp, cho nên những chuyện trước kia của anh họ này, tớ không biết nhiều đâu.”

“Ra vậy hả,” Lục Kinh Yến khựng lại, hỏi tiếp: “Thế giờ cậu với anh họ cậu có thân không?”

“Thân lắm đó, thân thiết hơn với hai đứa nhỏ trong nhà anh ấy nhiều.”

Hai đứa nhỏ trong miệng Trần Khải, là chỉ em trai em gái cùng cha khác mẹ với Thịnh Tiện.

Lục Kinh Yến chớp mắt: “Thế anh họ cậu có từng nhắc đến chuyện trước kia anh ấy từng theo đuổi con gái không?”

“Không có.”

“Vậy ánh trăng sáng thì sao? Chính là cái kiểu đặt trong tim vụng trộm yêu thích ấy.”

“Cũng không có.”

“...”

Trần Khải: “Cậu hỏi những thứ này làm gì?”

“Không làm gì, chỉ muốn thăm dò chút xem cậu với anh họ cậu có thực sự thân thiết hay không thôi.” Lục Kinh Yến chẳng thăm dò được gì, trong lòng cô thầm mắng Trần Khải không biết cố gắng, sau đó ngẩng đầu lên nghiêm chỉnh nói: “Sự thật chứng mình, cậu với anh họ cậu cũng chẳng thân tí nào.”