Ngày Mai Cũng Thích Anh

Chương 15: 15: Không Có Phương Thức Liên Lạc Của Cô Ấy




Chàng trai kia ngơ người ra, lúc phản ứng lại là chuyện gì thì hơi tiếc nuối nói: “Dạ? Đã nói không cần rồi ạ.”

Thịnh Tiện nói thêm chút gì đó với chàng trai kia, hứng thú chẳng còn sót lại gì, đặt tiền xuống rồi đi mất.

Chàng trai kia buồn rầu nhìn chằm chằm vào số tiền lẻ trên bàn phím, đứng dậy đuổi theo ra ngoài.

Thịnh Tiện chân dài đi nhanh, mới một thoáng đã đi rõ xa.

Chàng trai kia gào lên: “Giáo sư, giáo sư Thịnh.”

Thịnh Tiện ngừng bước, nghiêng đầu nhìn chàng trai đang lao đến kia một cái.

Ánh mắt của anh hơi lạnh lùng, chàng trai kia bị nhìn hốt hoảng một giây, sau đó mới mạnh dạn hỏi: “Giáo sư Thịnh ơi, chị gái hồi trưa là bạn thầy ạ?”

Thịnh Tiện không nói chuyện.

“Thầy có thể cho em phương thức liên lạc của chị ấy không ạ?” Chàng trai kia bị Thịnh Tiện nhìn đến nỗi lạnh cả sống lưng, vội vàng giải thích: “Thừa ra hai tệ ạ….”

Nét mặt của Thịnh Tiện bình tĩnh, giọng điệu thờ ơ: “Không có.”

Chàng trai kia ngây người: “Dạ?”

“Không có phương thức liên lạc của cô ấy.” Thịnh Tiện căn bản không cho chàng trai kia thời gian tiêu hóa, nhấc chân đi thẳng xuống lầu.

Ra khỏi tòa nhà ký túc xá, điện thoại trong túi Thịnh Tiện rung lên mấy cái.

Bạn bè của anh không có nhiều, ngày thường điện thoại yên lặng nửa ngày chẳng có lấy một tin nhắn.

Người có thể gửi tin nhắn liên hoàn cước như thế này cho anh chỉ có mình cô.

Thịnh Tiện rất muốn lơ đi, thế nhưng anh đi về phía trước mấy bước, cuối cùng vẫn rút điện thoại ra.

Tin nhắn không phải do cô gửi đến.



Là bà Trần.

“Thịnh Tiện, xin lỗi.”

“Lần này ta đến không thể tới gặp con được.”

“Mai con trai ta đi công tác về, ta phải về để gặp nó.”

Thịnh Tiện im lặng một lúc lâu, mới ấn lên bàn phím: “Vâng, mẹ.”

Hai giây sau, anh xóa chữ “mẹ” đi, chỉ gửi một chữ “vâng” qua.

Tuy gặp Bạc Mộ khá bực bội, nhưng sau đó lại gặp được Thịnh Tiện, tâm trạng khó chịu của Lục Kinh Yến đã được vơi bớt mấy phần.

Lục Kinh Yên có tâm trạng làm việc quay về công ty, ra khỏi thang máy, trợ lý vội chỉ sang một đống đồ linh tinh bên cạnh báo cáo: “Bó hoa này là anh Lâm tặng đến ạ.”

Lục Kinh Yến chẳng buồn nhướng mắt: “Ném đi.”

“Bộ mỹ phẩm này là do anh Hạ tặng ạ.”

“Cũng ném đi.”

“Trông khá đắt ạ.”

“Vậy…. gửi lên trang đồ secondhand bán đi, tiền thì quyên góp.”

“...”

Trợ lý yên lặng một lúc, nói tiếp: “Anh Dương lại tới ạ, hiện giờ đang ở phòng trà nước đó sếp.”

Lục Kinh Yến: “Anh Dương nào?”

Trợ lý: “….Anh Dương chính là người lái ferrari, nửa tháng gần đây chỉ cần có thời gian lại chạy tới công ty chúng ta ấy ạ.”

Lục Kinh Yến bắt sóng không đúng kênh, cô cũng chẳng buồn bận tâm là anh Dương nào, ờ một tiếng qua loa, đi thẳng vào văn phòng, mới đi chưa được hai bước, cô quay đầu nói: “Nửa tháng gần đây thường tới?”



“Đúng ạ, chắc là ngày nào cũng tới.” Trợ lý tưởng rằng chân tình của anh Dương đã khiến Lục Kinh Yến cảm động, cuối cùng sếp cô cũng nể mặt mà gặp một lần: “Có cần mời anh ta vào văn phòng của sếp không ạ?”

“Không cần, chị chỉ muốn nói với em là, anh ta đừng có hòng ngày nào cũng tới công ty chúng ta ăn chưc, nhớ đòi tiền anh ta.”

“...”



Tối qua Lục Kinh Yến không ngủ đủ giấc, từ chối lời mời đi bar của Trần Khải và Tống Hiền, về nhà từ sớm.

Trang web mà cô tự lập có một acc phụ, không có việc gì cô thường lên đó đu cp hóng chuyện vân vân.

Cô cũng không tích cực cập nhật trạng thái mới, chỉ đơn thuần dựa vào tâm trạng.

Dì Tôn trồng một chậu hoa từ lâu, đúng lúc được cô bắt gặp khoảnh khắc nở rộ, cô tiện tay quay một video đăng lên.

Acc của cô không có mấy người theo dõi, cơ bản cũng chẳng có bình luận gì.

Lục Kinh Yến tắm gội xong, đợi đến khi cô ra ngoài đã là hơn một tiếng sau, tài khoản của cô có thông báo mới.

Một tài khoản toàn là chữ cái lộn xộn, trả lời một bình luận vào trạng thái mà cô mới đăng lên chưa bao lâu: Lục Kinh Yến?

Lục Kinh Yến chưa từng tiết lộ bất cứ thông tin cá nhân của mình trên mạng, hiện nhờ bỗng nhiên bị vạch trần, tâm trạng cô hơi bất an.

Lục Kinh Yến không trả lời bình luận kia, xóa nó đi.

Ngay sau đó, tài khoản kia gửi tin nhắn riêng cho cô: “Lục Kinh Yến, đã lâu không gặp.”

“Lục Kinh Yến, còn nhớ chữ số này không?”

“0609.”

Đầu ngón tay Lục Kinh Yến run lên, điện thoại rơi cạch xuống đất.