Ngày Kết Hôn Chớp Nhoáng Với Hổ Tiên Sinh

Chương 30: Đón con




Vương Dần Nhất gọi điện cho Miêu Húc và sắp xếp mọi thứ trước khi bước vào thư phòng đối mặt với những người đang đợi anh ta bên trong.

Phía sau bàn làm việc trong thư phòng có một ông già đang ngồi, tuy đã lớn tuổi nhưng tinh thần quắc thước, uy nghiêm, thấy Vương Dần Nhất tiến vào, người nọ hừ một tiếng: "Không hổ là cánh cứng rồi, dám để tôi chờ lâu như thế."

Vương Dần Nhất mặt không đổi sắc nói: "Tôi cũng là người dìu già dắt trẻ, ông đột nhiên kêu tôi tới thì tôi cũng phải xắp xếp cho thỏa đáng chứ."

Vương Dần Nhất đang ở công ty nghe giám đốc khoác lác thì đột nhiên nhận được điện thoại kêu về nhà chính, những người khác yêu cầu anh ta có thể không để ý tới, nhưng bố già tự mình gọi điện thoại tới kêu, Vương Dần Nhất nghĩ nghĩ, đi theo trợ lý về biệt thự nhà chính.

Lúc này ở trong thư phòng đầy nội thất gỗ hoa lê, trợ lý Kiều đứng cạnh Vương Dần Nhất mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cúi đầu nghe hai bố con Vương gia nói chuyện.

Bố Vương Dần Nhất tên là Vương Diễm, hai thái dương đã hoa râm, rất giống Vương Dần Nhất, lúc này ông nghe Vương Dần Nhất nói như vậy, lại hừ một tiếng: "Dìu già dắt trẻ? Anh vội vã dọn đi để kết hôn, mà còn là một cảnh sát, tôi còn chưa tính sổ với anh."

Vương Dần Nhất mỉm cười không chút ấm áp: "Chuyện giữa chúng ta chẳng phải đã giải quyết từ lâu rồi sao? Tôi luôn nghe theo sự sắp xếp của ông, nuôi Chiêu Chiêu, đã hoàn thành nhiệm vụ ông đưa ra, ông còn có cái gì không hài lòng? Lúc chia sản nghiệp không phải tôi đã nói rồi sao, từ nay về sau, cuộc đời của tôi tôi tự mình làm chủ, tôi muốn kết hôn với ai thì kết."

Gia đình họ Vương kinh doanh bất động sản, bắt kịp thị trường bùng nổ và kiếm được rất nhiều tiền, tuy nhiên gia đình họ cũng mắc phải vấn đề chung của nhiều gia đình giàu có là bố mẹ quá kiểm soát con cái.

  Những người lớn tuổi luôn muốn kiểm soát chặt chẽ những người nhỏ tuổi, bao gồm cả sự nghiệp và gia đình của con trai họ, buộc con trai họ phải lập gia đình và sinh con, đổi hôn nhân để lấy lợi ích, thậm chí còn muốn can thiệp vào việc của đời cháu.

 Vương Dần Nhất phải tốn rất nhiều công sức mới có thể thoát khỏi sự kiểm soát này, hiện tại anh sống cùng Miêu Húc Chiêu Chiêu trong căn nhà cũ đó, anh cảm thấy rất hạnh phúc, anh không muốn quay lại ngôi nhà to lớn sang trọng này để nghe bố mình châm chọc mỉa mai.

  Vương Diễm xanh mặt nhìn chằm chằm vào con trai mình, Vương Dần Nhất lúc này đang ở độ tuổi sung sức nhất, nhưng đã mất đi hết tính khí nóng nảy của tuổi trẻ, bình tĩnh tự tin, vẻ mặt điệu thấp chói mắt.

Vương Dần Nhất sống ở bên ngoài, tựa hồ sống rất tốt, điều này khiến tâm tình Vương Diễm không tốt, trong mắt ông, con trai bỏ nhà đi hẳn phải bị suy sụp. Ông đã cố gắng chịu đựng, dù sao nếu không thể sống tốt thì anh ta sẽ đến tìm bố ruột của mình, Vương Diễm mở miệng nói: "Đừng nói về điều đó, hôm nay việc của công ty là gần đây hội đồng quản trị lại ngo ngoe rục rịch, giải quyết đi."

  Vương Dần Nhất mới lên tinh thần nói chuyện với bố mình về chuyện làm ăn, chỉ khi liên quan đến sự nghiệp thì hai người mới bình tĩnh hòa khí.

Nói chuyện hồi lâu thì cũng đã muộn, Vương Dần Nhất trong lòng đang nghĩ đến Miêu Húc và Chiêu Chiêu, không biết hai người họ ở nhà một mình sẽ ra sao, trong lòng bắt đầu có chút bất an.

  Cuối cùng sau khi nói chuyện xong, Vương Dần Nhất nóng lòng muốn rời đi, Vương Diễm ngăn anh lại, nói: "Lần sau dẫn Chiêu Chiêu về ăn tối."

Chỉ nhắc đến Chiêu Chiêu, rõ ràng biết anh đã kết hôn cũng không đề cập tới Miêu Húc, Vương Dần Nhất cười cười, nói: "Khi nào tôi có thể mang vợ theo thì khi đó tôi có thể quay lại để ăn bữa tối đoàn tụ này."

Mặt Vương Diễm trầm xuống.

Vương Dần Nhất ra hiệu cho trợ lý Kiều đi theo mình, trợ lý thu dọn tài liệu dùng trong cuộc trò chuyện, ôm tập tài liệu đi theo ông chủ, chào Vương Diễm rồi bước ra khỏi thư phòng.

  Hai người cùng nhau đi ra ngoài biệt thự, trợ lý Kiều lau mồ hôi nói: "Ồ, thật sự làm tôi sợ chết khiếp, tôi tưởng hai người sẽ cãi nhau nên đã chuẩn bị tinh thần."

Nhớ tới trước kia, trợ lý Kiều đến nay vẫn còn bóng ma tâm lý.

Một năm sau khi Chiêu Chiêu được giải cứu, thỉnh thoảng hai con hổ lớn lại gầm gừ với nhau, mái nhà gần như bay mất. Mọi người đều nói Huskies giỏi phá nhà, nhưng đó là bởi vì họ chưa bao giờ nhìn thấy hổ phá nhà, khi con hổ nổi điên, một chú chó husky dễ thương và ngoan ngoãn như anh ta chỉ dám ngồi xổm sau khung cửa.

  Vương Dần Nhất nói: "Đã cãi nhau đủ rồi, bây giờ tôi không muốn cãi nhau nữa."

 Trợ lý Kiều cũng cảm thấy tính tình của Vương Dần Nhất có vẻ tốt hơn, điều này hẳn là do công lao của cảnh sát Miêu.

 Vương Dần Nhất đang định đi đến gara thì đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì, quay lại nói: "Tôi quên mất, vất vả trở lại đây một lần mà."

  Trợ lý Kiều bối rối đi theo anh ta trở lại nhà, Vương Diễm nhìn thấy Vương Dần Nhất quay lại, chắp hai tay sau lưng, kiêu ngạo nói: "Anh còn có chuyện gì muốn hỏi tôi sao?"

  Người trẻ chính là như vậy, ngoài miệng cậy mạnh cho rằng cánh cứng rồi, nhưng thực ra vào thời điểm mấu chốt vẫn phải về tìm trưởng bối.

  Vương Dần Nhất nói: "Tôi không phải tìm ông, tôi tìm đầu bếp."

Vương Diễm: "......"

 *

  Miêu Húc đứng trước cửa lớp chăm sóc trẻ mẫu giáo, nội tâm đau khổ.

  Các con vật và trẻ con trong lớp chạy loạn xạ, con nai nhỏ chạy vào vòng tay của các em lớp trên lăn lộn trên mặt đất, con lợn rừng nhỏ chạy rất nhanh, nhìn chằm chằm vào quần áo tán loạn trên bàn ghế. Miêu Húc nhìn thấy trước mặt có mấy con thú tròn trịa lông xù lắc lư, không biết có nên ra tay hay không.

  Hai giáo viên trông coi thấy cảnh tượng này sợ ngây người, lập tức vào lớp để trấn an mấy đứa trẻ, nói chuyện với đứa trẻ không có tác dụng nên phải bắt từng con vật nhỏ đặt lại trên ghế.

Cảm thấy thầy cô như những con gà mái lớn, còn lũ trẻ chỉ là một bầy gà con, gà mái bắt được con thật khó khăn.

  Một con thỏ nhỏ trông giống như chiếc bánh bao trắng nhảy ra khỏi đám hỗn loạn, muốn chạy ra khỏi phòng học, Miêu Húc tay mắt lanh lẹ nhanh chóng tóm lấy nó, một tay giữ sau gáy nhóc, một tay đỡ lấy cơ thể nâng nhóc ta lên.

  Con thỏ mềm bị Miêu Húc ôm trong lòng bàn tay, nhóc sợ đến mức không dám cử động, dẩu đít, lỗ tai khẽ run lên.

Trông giống như một chiếc bánh bao lớn với đôi tai dài.

  Lông thỏ... vừa mềm vừa mịn, Miêu Húc thở dài trong lòng, nghiêm trang trả lại con thỏ nhỏ cho giáo viên, vừa bước vào lớp lại có một làn sóng gà bay chó sủa khác.

Cô giáo sau đó tỉnh táo lại nhận ra vấn đề là ở Miêu Húc, cô lấy con thỏ từ tay anh, nói: "Anh chàng đẹp trai, xin mời anh ra ngoài đợi."

  Miêu Húc gật đầu rút lui ra ngoài lớp học.

Trẻ em lớp nhỏ khó quản lý, nhiều đứa trẻ đã biến thành thú, nhưng những đứa trẻ ở lớp lớn tốt hơn nhiều, ít nhất có thể kiềm chế được bản thân, bạn nhỏ Vương Anh Chiêu trong đó rất bình tĩnh.

  Nhóc từ lâu đã quen với khí chất hung hãn của Miêu thúc, bố nhóc nói loại khí chất này dùng để đối phó kẻ xấu, chỉ cần là con trai ngoan thì không cần phải sợ hãi.

 Vương Anh Chiêu đi ra khỏi phòng học, Miêu Húc nhìn thấy nhóc, mỉm cười với nhóc: "Hôm nay chú đón con."

  Bố nói với thầy, thầy lại nói với nhóc, nhóc ngoan ngoãn đi tới trước mặt Miêu Húc, đứng gần Miêu Húc.

  Đến hôm nay trực giác Miêu Húc mới nhận ra đứa trẻ này quả thực phát triển chậm hơn những đứa trẻ khác, rất nhiều bạn học lớp trên đều cao hơn nhóc nửa cái đầu, thậm chí nhóc còn có thể hòa nhập với những đứa trẻ lớp dưới.

  Các giáo viên đã tốn rất nhiều công sức để trấn an bọn trẻ, sau đó bước ra nói với Miêu Húc: "Tôi không biết hôm nay đã xảy ra chuyện gì mà bọn trẻ rất hoạt bát nữa."

Miêu Húc cảm thấy hơi ngượng ngùng, thủ phạm gây phiền toái cho các giáo viên lại là mình, cười cười nói: "Có thể là bởi vì tôi là cảnh sát nên bọn nhỏ hơi sợ."

Trong đó một người sửng sốt, nói: "Cậu là cảnh sát sao."

"Vậy vừa lúc, thật ra gần đây trong trường......" Cô vừa muốn mở miệng đã bị một giáo viên khác ngắt lời.

"Đừng làm phiền phụ huynh." Cô giáo đó nói: "Việc nhỏ chúng ta có thể giải quyết được."

Người kia nuốt lại lời định nói.

Anh thấy thế thì nói:"Có khó khăn gì thì nên lập tức lên tiếng, nếu giấu giếm, càng trì hoãn có thể sẽ nghiêm trọng hơn."

  Cô giáo nhanh chóng nói: "Thật sự không có gì đâu, đều là chuyện nhỏ trong quản lý hàng ngày mà thôi."

  Các giáo viên sợ Miêu Húc truyền ra chuyện ở trường mẫu giáo sẽ gây ảnh hưởng xấu nên không dám nói gì thêm, Miêu Húc cũng hiểu mà chỉ nói: " Nếu không xử lý được thì nhớ báo cảnh sát nhé."

  Các giáo viên gật đầu.

 Miêu Húc dẫn Chiêu Chiêu và vẫy tay chào giáo viên trước khi cùng đứa trẻ bước ra khỏi trường mẫu giáo.

  Anh cố ý giảm tốc độ để Chiêu Chiêu theo kịp, Chiêu Chiêu vừa đi vừa lặng lẽ đưa tay ra nắm lấy vạt quần Miêu Húc.

  Miêu Húc nghĩ nghĩ rồi đưa tay về phía đứa trẻ.

  Chiêu Chiêu nhìn chằm chằm vào tay Miêu Húc một lúc, sau đó đặt bàn tay nhỏ bé của mình vào lòng bàn tay Miêu Húc.

Miêu Húc nắm lấy bàn tay non mềm mại của đứa bé, đột nhiên muốn hát lớn, nhưng lại kìm lại, nói với Chiêu Chiêu: "Không biết hôm nay bố con làm gì."

  Chắc chắn là bị ông nội Tam Hỏa gọi đi, lần nào cũng chỉ có ông nội mới có thể gọi được bố.

  Chiêu Chiêu vẫn im lặng, hết sức tập trung vào việc được Miêu Húc dẫn dắt đi bộ.

Miêu Húc cũng không thèm để ý, tiếp tục nói chuyện phiếm với đứa nhỏ, chẳng sợ nhóc không nói lời nào: "Ba con không tới cho chú cơ hội đón con, chú rất vui."

Chiêu Chiêu lúc này mới ngẩng đầu, cố gắng hết sức nhìn Miêu Húc, Miêu Húc cười thật tươi, biểu thị anh thực sự rất vui vẻ.

Chiêu Chiêu cũng vui vẻ, đứa trẻ nào mà không muốn người khác thích cơ chứ, nhóc ngượng ngùng xoắn xít moi moi lòng bàn tay Miêu Húc, làm như là đáp lại.

Miêu Húc cảm thấy lòng bàn tay ngứa ngáy, phát hiện làm bạn với bạn nhỏ Chiêu Chiêu cũng không khó đến thế, chỉ cần nói chuyện đàng hoàng với nhóc thì nhóc sẽ đáp lại, không cần phải hù dọa hay cố ý trêu chọc.

  Chỉ là Chiêu Chiêu không nói đúng là có vấn đề, đôi khi khó hiểu trẻ con muốn biểu đạt điều gì.

  Miêu Húc dắt đứa bé ra khỏi nhà trẻ, vừa đi qua cổng đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn về phía sau.

  Chiêu Chiêu khó hiểu liếc nhìn Miêu Húc, Miêu Húc quay người cười nói: "Không có gì, có lẽ thần kinh hơi nhạy cảm thôi."

  Luôn có cảm giác như có thứ gì đó đang theo dõi họ.

Editor: có gì thiệt đó, rất là ghê tởm ⊙﹏⊙ (╥﹏╥) (X_X)