*
“Em mong mình được yêu đến nhường nàoVà dường như anh ở đâu đây thật gần emNhưng em chỉ thấy anh trong phút chốc mà chưa kịp nói gì…giữa thành phố xa lạ nàyEm sống bằng nghề vẽ những bức tranh tình yêu…luôn hy vọng một ngày nào đó sẽ được gặp anh, để rồi ngã vào lòng anh ấm ápGiờ đây, dù có hơi muộnEm đã nhận ra anh.…Nhưng chúng mình lại không thể ở bên nhau…vì….”- Đừng hát nửa!- Anh sao vậy?- Sau này đến đây, em đừng hát bài này nửa. Tự nhiên anh không thích ca từ của bài hát này.- Nhưng đây là bài hát em thích nhất mà anh. Hihi bài hát hay nhất có hoa cúc dại của em đó.- Uhm nhưng ca từ của nó…buồn quá. Anh chỉ muốn nhìn em vui thôi.- Anh ngốc! Chỉ là bài hát thôi mà…Chị nhẹ nhàng rời khõi chiếc đàn pi-a-no bước đến ngồi dựa sát vào người nó, tay luồn vào mái tóc nó mĩm cười. Nó ngẩn người ra, dường như trong mắt chị thấp thoáng bóng nước long lanh thì phải.- Em khóc hả?- Có đâu!- Có nước mắt kìa.- Hihi anh ngốc!Chị ngả đầu vào vai nó, tay siếc lấy vòng tay nó…thì thầm- Em mãi mãi yêu anh! Thật đó!- …“Hằng chiều cứ vào giờ ấyHãy ở bên em anh nhéBuồn cười thật, vì em đã từng không thể biết được anh là ai…Giờ đây dù có hơi muộn…em đã nhận ra anh…”- Nửa! Đã bảo đừng hát bài này nửa mà.- Hihi! Em sắp hát xong bài rồi mà…Nụ cười chị như màu hoa cúc trắng được đánh thức bởi ánh dương của hoàng hôn đổ dài trên phố núi.………………………………………..Tháng 12- Mon! Em đang ở đâu! Tự nhiên mất tích luôn vậy hả? Em có biết cả lớp tìm em bao nhiêu lâu nay không?- Dạ em vẫn khỏe, anh đừng lo.- Có chuyện gì mà bỏ học luôn vậy em, hôm bửa thi học kỳ sao em không đi thi.- Dạ em bệnh phải nhập viện nên…- Sao không liên lạc tụi anh, anh em học chung với nhau, anh là lớp trưởng mà, em không đi thi, tụi anh lo lắm. Thầy cô cũng hỏi thăm tình hình em suốt. Em khỏe chưa? Bệnh gì tới nỗi nhập viện, có ai chăm sóc em không?- Dạ em khỏe rồi, em xin lỗi làm mọi người lo lắng. Anh nhắn mọi người đừng lo nửa, vài hôm nửa em trở lại SG em sẽ liên lạc anh.- Nhưng em đang ở đâu…rồi chừng nào em quay lại trường, mau quay lại đi em, chứ để trường ra giấy kỷ luật lần thứ ba là bị thôi học đó. Em nhanh nhanh về nhé.- Dạ! Em biết rồi, em sẽ cố về sớm, chào anh!Tút…Tiếng tắt điện thoại khô khốc vang lên giữa trời tháng 12 gieo vào lòng người nghe một chút hụt hẫng, lạnh lùng như chính gương mặt nó lúc này vậy. Nó ngẩng mặt nhìn xuống bên dưới vực thẳm phía bên dưới con đèo, sâu hun hút đến lạnh người. Khẽ đứng dậy phủi lấy những hạt bụi đường bám đầy trên áo khoác, nó xoay người một cái đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía chiếc xe đen trũi cũng bám đầy bùn đất sau một chuyến đi rất rất dài ngày. Thở phì một cái, nó khẽ bật cười ngồi lên chiếc xe đề máy rồi từ từ lao vút đi xuyên vào con đèo quanh co hướng về Đà Lạt, bất giác thấy xung quanh yên tĩnh đến lạ, bất giác thấy chính mình vẫn tỉnh táo đến lạ dù đã đi một chặng đường rất dài, rất dài.Chiều mưa phùn, từng cơn gió buốt lạnh thổi lùa qua khung cửa sổ, trời lạnh đến tái cả da mặt, nó suýt xoa áp hai bàn tay lạnh tê tái ôm lấy ly trà hoa cúc nóng cho lên miệng, nhấp từng ngụm, từng ngụm nhỏ rồi nhắm mắt ngả người ra ghế thưởng thức vị ngòn ngọt, đăng đắng lan tỏa trong miệng.- Em lên đây hồi nào?- Dạ vừa lên hồi 1 giờ.- Chạy xe chắc mệt dữ hả em, sơ lo quá chừng, sợ em chạy xe đường xa xảy ra chuyện nên cứ một hai ngày là bắt anh gọi cho em một lần. Còn em nửa, cứ tắt máy hoài. Thiệt anh cùng trông đứng trông ngồi. Giờ em về tới đây rồi anh mới thấy nhẹ hết cả người.- Haha anh với sơ cứ làm như em con nít không bằng. Nhìn em nè, vẫn khỏe mạnh, phơi phới như thường.- Ừ! Tại sơ lo cho em thôi, người già mà.Anh Phong lắc lắc đầu xoay người lấy ra một chiếc ba lo màu đen, có vẻ bên trong có khá nhiều đồ nên khá nặng.- Trong này là laptop, điện thoại của em, ngoài ra còn một số đồ đạc, quần áo của em anh gom bên nhà sơ nửa đó. À ngoài ra còn một thẻ atm, trong đó còn một số tiền, em hãy sử dụng nó bất cứ lúc nào em muốn. Vậy nhé.- Dạ em biết rồi.- Mà sao em không về nhà ở, đi ở khách sạn chi cho buồn.- Thôi giờ em muốn ở một mình bên ngoài cho thoải mái anh à. Ngủ bên nhà sơ đông người cũng bất tiện.Với lại em cũng tính ở đây thêm một thời gian, về bên đó mất công sơ phải lo thêm cho em mệt sơ nửa, có mấy đứa nhỏ, thêm em nửa chắc sơ thở không lên luôn đó.- Ừ thì em muốn sao cũng được. Vậy chút em có tính về bên nhà không?- Chắc mai hay mốt em mới về bển quá. Có gì em gọi cho anh về bên đó chung.- OK em!- Mà chừng nào anh bay?- Thì mọi chuyện cũng xong hết rồi. Chắc hết tuần sau anh bay, đi lần này chắc lâu lắm anh mới quay lại Việt Nam.- Dạ…vậy có gì tới đó em đi với anh về SG.- Thôi được rồi, em cứ ở đây chơi, đi lên đi xuống chi cho mệt- Haha em chân đi mà, ở yên một chỗ cũng chán. Thôi tới đó tính. Có gì điện thoại cho em, chắc không tắt máy nửa đâu.- Ok em! À chủ nhật này sơ có làm một buổi cầu nguyện, có gì em về cùng anh nhé.- Dạ.- Ừ về đi, sẵn hôm đó cũng có Thủy với mấy người nửa lên chơi, có gì anh em mình dẫn mọi người đi chơi chung luôn cho vui.- Dạ. Em biết rồi.Anh Phong ngả người ra ghế, mắt nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ, nó cũng im lặng nhâm nhi món trà hoa cúc đã lâu rồi không uống đến.- Sắp giáng sinh rồi, trên này mưa suốt.- Thời tiết trên này là vậy mà anh. Sống trên này riết anh cũng quen hà, coi vậy chứ cô ấy thích thời tiết như vầy lắm.- Uhm! Tại chị của em thích chỗ này mà.- Không phải thích đâu. Là yêu, cô ấy thực sự rất yêu thành phố này. Nhà mà anh.- Ừ…!Mưa rả rích không dừng, những hạt mưa phun bay bay bám vào khung cửa sổ trắng xóa như tuyết rơi, giá mà giáng sinh có tuyết rơi ở đây thì chị thích lắm nhỉ. Nó bật cười rồi lặng im nhìn về thành phố thấp thoáng giữa màn mưa.……………………..Giáng sinh rồi…Phố núi vẫn chìm trong những cơn mưa phùn gần như suốt cả ngày, cái thời tiết rả rích khiến ai cũng cảm thấy muốn lười biếng, chẳng muốn rời khỏi nhà, nhưng giáng sinh mà, đường phố đông nghịt người đi lễ, có lẽ chỉ có mình nó là cảm thấy muốn ở trong nhà mà thôi. Muốn thì muốn vậy chứ cũng phải đi chơi, buổi cầu nguyện xong rồi, dù gì cũng lỡ hứa với tụi nhỏ, chưa kể bà cô Thủy cứ bám lấy nó có chịu tha đâu, từ SG lên đây mà không đưa mọi người đi chơi, dễ gì được bỏ qua.- Mình đi ăn lẩu đi mọi người, nghe Mon nói ở đây có quán lẫu dê ngon lắm.- Ủa hổng đi nhà thờ hả chị Thủy?- Thì mình đi nhà thờ, xong rồi đi uống caffe, cuối cùng sẽ đi ăn lẩu, Mon nói với chị vậy đó.- Cũng được, nhưng mà anh Mon có sao hông chị?- Anh có sao là sao hả em, anh bình thường. Thôi mọi người ra xe trước đi, để anh vô hỏi sơ lần cuối coi sơ có đi chung không cái rồi mình đi.Nó thình lình đứng phía sau cô bạn xinh đẹp đi chung với chị Thủy, khẽ cốc nhẹ lên đầu cô ấy một cái rồi xoay lưng đi về phía phòng sơ.- Sơ ơi!- Mon hả? Vô đi con.Nó nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào phòng sơ, một gian phòng đơn giản với rất nhiều sách cũ chất đầy những chiếc kệ gỗ. Sơ đang ngồi xếp lại một số đồ đạc vừa dùng trong buổi cầu nguyện.- Dạ sơ đi chung với tụi con cho vui, chứ tự nhiên ở nhà chi một mình.- Thôi, mấy đứa đi chơi đi, sơ với con Mai ở nhà dọn dẹp, nấu thêm một ít thức ăn cho mấy đứa đi chơi về khuya có cái mà ăn.- Dạ chút tụi con tính đi ăn lẩu, sơ nấu chi cho mệt. Hay tí con lái xe về rước sơ với cô Mai ra chỗ ăn lẩu chung nha sơ.- Vậy hả, thôi kệ sơ lỡ mua đồ ăn rồi, cứ nấu khuya mấy đứa về ăn thêm, không hết thì sáng ăn sáng luôn.- Dạ, vậy thì phiền sơ quá, dù gì chị Thủy với mấy người bạn cũng ở khách sạn mà không biết khuya có về đây không nửa.- Thì con về đây mang đồ ăn sang cho mấy đứa nó ăn.- Dạ nhưng…- Cái thằng, cỡ này làm gì khách sáo với sơ dữ con. Thôi ra đưa mấy đứa đi chơi đi, sơ quyết rồi đừng có cãi tui đánh đòn bây giờ.Sơ cười xòa giơ tay đẩy đẩy nó ra khỏi phòng.- Dạ vậy con đi nha sơ.- Ừ đi đi, nhưng đừng có đi khuya quá, về cho tụi nhỏ ngủ sớm mai còn đi lễ.- Dạ con biết rồi, thưa sơ con đi.Nó khẽ đóng cửa phòng rồi quay người đi xuống nhà. Ra đến cửa chính, nó nhìn thấy mọi người đang đứng chờ nó bên ngoài sân. Tụi nhỏ đều mặc quần áo đẹp, nhin đứa nào cũng như cục bông vậy, còn mấy người lớn thì cũng sặc sỡ không kém, nhất là mấy cô gái chung nhóm với chị Thủy. Nó bật cười, giáng sinh mà, ai cũng phải xinh đẹp để đi chơi lễ chứ, tự nhìn lại mình, chỉ có mỗi chiếc áo sọc ca-rô …gió lùa qua, suýt thành người đá. Chị Thủy nhìn thấy vậy vội cười vang.- Đồ điên, đi trở vô nhà lấy áo khoác mặc vô, bộ muốn chết hay sao măc mỏng manh vậy đi chơi giờ này hả chàng trai.- Ờ ờ biết rồi, tại ở trong nhà ấm quá quên mất tiêu bên ngoài lạnh.Nó gãi gãi đầu bước trờ vào trong nhà tìm chiếc áo khoác dầy bằng bông của mình đang treo trên giá quần áo, mặc vội áo khoác vào rồi đi trở ra cửa, bên ngoài tiếng mọi người hối thúc khiến nó luống cuống suýt mặc áo trái đi ra đường. Nó khẽ khép cửa chính lại, loay hoay cài nút áo khoác, áo này của chị mua cho, từ trước giờ vẫn luôn chị tự tay mặc áo cài khóa cho nó, giờ tự cài, hết lần này tới lần khác cũng không dễ dàng gì cài một lần là được.………“Anh đó! Hổng có em, anh sống làm sao hả? Đồ ngốc!”Tiếng chị nhẹ nhàng bên tai…dường như tiếng chị vừa nhẹ nhàng bên tai. Nó mĩm cười gãi gãi đầu.- Em! Cài dùm anh coi! Khó cài muốn chết, nhanh còn đi chơi giáng sinh nửa nè em!Leng-keng….leng-keng…cơn gió lạnh nhẹ nhàng lùa qua, chiếc chuông gió treo trên đầu cửa chính đong đưa những tiếng leng keng như cố lay tỉnh nó. Chợt lặng người nhìn sang bên cạnh, chẳng có ai giúp nó cài áo cả, chỉ có một khoảng không mênh mông giữa đêm giáng sinh yên lặng, từng hạt mưa phùn bay bay tạt vào mặt, lạnh…lạnh đến lòng vụng vỡ…hình như vừa nhận ra điều gì đó…hình như là xa.“Em xin lỗi vì đã bỏ anh lại ở phía sauEm phải đi rồi anh nhé…Dù lòng em đau lắm…nhưng em phải rời xa thôi…”Có một thằng nhóc vừa gục xuống dưới màn mưa giáng sinh trước mắt bao nhiêu người, có một người vừa nhận ra…thiên thần của nó…đã mãi mãi thực sự rời xa…Có một người vừa nằm lăn ra đất, đôi mắt nhòa đi, bơ vơ, ngơ ngác…- Chị ơi!...Anh nhớ em…anh thực sự rất nhớ em!Nước mắt cứ rơi, nó nằm dài xuống đất khóc như một đứa trẻ…tưởng chừng hơn một tháng qua, nó là người mạnh mẽ, tưởng chừng nó chằng cảm thấy buồn, chẳng cảm thấy đau, mọi thứ bình lặng đến lạ lùng, mọi thứ bình thường đến trống rỗng, vô hồn, lạnh lùng đến lạ. Vậy mà…bây giờ nó đã biết khóc.“Giữa thành phố xa lạ này…em chỉ sống để vẽ nên bức tranh tình yêu của mìnhNuôi hy vọng và chờ đợi ngày nào đó anh sẽ về bên em..cùng hương cúc dại quanh quẩn đâu đây……….Em xin lỗi vì đã để anh một mình ở phía sau…anh à! Em phải rời xa thôi…”………………………- Anh! Anh có sợ chết hông?- Hỏi chi vậy- Trả lời em đi.- Có chứ! Bộ em chưa biết anh thuộc dạng người ham sống sợ chết hả.- Pleee…đồ nhát gan. Hihi em cũng sợ chết.- Vậy cũng nói người ta nhát.- Nhưng em có lý do để sợ chứ bộ.- Nói nghe thử coi.- Em sợ chết là vì lúc đó em hổng thể ở bên anh nửa. Hổng có em, anh sẽ sống tệ lắm luôn.- Ờ ờ…Chị cười tinh nghịch, dựa đầu vào vai nó như một thói quen.- Anh! Biết với em con người ta đáng thương nhất là khi nào hông?- Anh không chắc lắm, em nói thử xem.- Đó là khi mất đi ký ức của mình, nếu một ngày nào đó em còn tồn tại nhưng mất đi ký ức những người em yêu thương, quên anh…vậy em chọn cái chết còn hơn.- Em đó, tối ngày nói linh tinh cái gì không thôi. Lo ăn kem của mình kìa, ở đó mà vớ va vớ vẩn.- Hihi!………………………“Anh ơi! Em cảm ơn vì anh đã xuất hiện bên em, thời gian bên anh là những ngày em hạnh phúc nhất, thật đó anh. Em yêu anh nhiều lắm.”………………………- Em!- Gì!- Rớt nút áo rồi.- Hứ! Rớt hoài dzạ. Đưa đây em kết lại cho....- Em! Mấy cái áo sơ mi trắng của anh đâu rồi?- Bên nhà em nè, anh bỏ hết bên này rồi hổng nhớ hả? Rồi bửa này anh mặc cái gì đi học?- Mượn áo thằng bạn hehe. Vậy trưa anh qua ăn cơm, em ủi dùm anh cái áo chiều anh đi làm thêm luôn nha.- Biết rồi, em ủi sẵn hết rồi. Anh đó, hổng có em anh sống làm sao hả, quên trước quên sau tùm lum hết luôn.- Hề hề! Thì không phải anh đang có em đó sao.- Hứ!………………………“Anh! Cuối cùng em là người thắng rồi đó anh, em đã nói yêu anh đến suốt cuộc đời. Em làm được rồi, thấy em giỏi chưa anh!”……………………….- Nè nè cái gì mà coi phim thôi cũng nước mắt nước mũi tè le hết vậy?- Tại em xúc động chứ bộ. Chàng trai đó thật tốt đúng hông anh?- Ừ!- Kết thúc phim buồn quá. Tại sao nhỏ đó ngốc vậy trời, hổng biết người yêu mình làm bộ làm người xấu để cô ấy được tự do yêu người khác…tới khi ảnh chết rồi mới biết.- Ờ buồn thiệt.- Nếu là anh, chắc chắn anh cũng sẽ làm như vậy đúng hông?- Ấy đừng có nói xui, anh còn khỏe mạnh sống nhăn răng lâu lắm.- Hứ! Cái đồ vô duyên, em ví dụ chứ bộ. Trả lời em đi, nếu anh là nhân vật nam chính anh sẽ làm sao?- Anh hả, chắc cũng làm vậy. Vừa để người mình yêu không phải chịu đau khổ khi mình mất, vừa làm cô ấy vui khi có người khác chăm sóc yêu thương cô ấy thật lòng, vậy thì tốt quá còn gì. Tính ra kết thúc phim này cũng không hẳn chỉ buồn, cũng có hậu đó chứ.- Hì…hỏi anh chơi thôi chứ em biết anh sẽ làm vậy mà, minh chứng gần nhất là bé Hân đó. Còn nếu là em, em cũng sẽ làm như vậy luôn.- Không được!- Tại sao?- Anh coi nhiều phim có tình tiết như vậy rồi, là phim hay người khác thế nào anh không biết, riêng anh thì không cho phép em làm như vậy. Nếu một ngày nào đó anh biết hạnh phúc của mình được xây dựng bằng nỗi đau của em, anh sẽ không bao giờ tha thứ cho chính mình. Em cũng biết tính anh mà đúng không, lúc đó chắc chắn anh sẽ từ bỏ tình cảm của người mới ngay lập tức.- …Anh…cái đồ vô lý, ngang ngược, ngốc hết sức luôn.- Ấy! Đừng khóc đừng khóc, anh chém gió nịnh em chơi mà, nịnh đó. Thôi đừng khóc nửa.- Hứ! Đồ xấu xa!…………………………..“Anh! Em phải xa anh rồi. Đoạn đường còn lại, em phải để anh đi một mình…anh đừng buồn nha anh, em sẽ luôn bên cạnh anh, em hứa đó. Em mãi mãi là thiên thần bên anh…em làm thiên thần đó, thiên thần của mình anh đó”……………………….- Nè dậy đi cô nương, định ngủ hết ngày luôn sao.- Không chịu đâu, em muốn ngủ nửa, trời lạnh lắm, chỉ muốn ôm anh ngủ thôi. Hihi thích quá!- Dậy đi! Không nhớ hôm nay là ngày gì hả.- Nhớ sao hông, hôm nay em sẽ là cô dâu của anh, cô dâu xinh đẹp nhất thế giới của anh.- Chưa cô nương, hôm nay mới phải đi thử áo cưới thôi, làm gì nôn cưới dữ vậy.- Hứ! Tại em muốn được làm cô dâu của anh thật mau chứ bộ. Bộ anh hổng nôn làm lễ kết hôn với em hả.- Rồi rồi thì nôn, được chưa.- Hihi! Anh ơi! Em sẽ chọn áo cưới màu trắng nha anh, màu trắng tinh y như màu hoa cúc trắng luôn nha anh.- Uhm!- Em sẽ là nữ hoàng hoa cúc trắng, hihi em sẽ là cô dâu xinh nhất đúng không anh.- Tất nhiên rồi.- Vậy…sao anh hổng ôm hôn cô dâu của anh đi!- …Nó bật cười, khẽ vòng tay sang bên cạnh…“ Once upton a timeAn angel in the skyMake comfort every night…Once upton a timeThe angel loved me soIt’a miraclein the snow my heart won’t be cold…”… một khoảng trống mênh mông, trống rỗng, chỉ có bản nhạc ngẫu nhiên đang phát lên từ chiếc điện thoại cũ nằm bên cạnh. Nó mở mắt, quay quắt…ánh mắt ngơ ngác cố giữ một hình dung trên khoảng không mênh mông của chiếc giường đôi đang nằm. Bàn tay nắm lại, siết nhẹ… có một chút gió lạnh lùa qua những kẽ tay, run rẫy. Khẽ rụt tay lại, vỗ vài cái lên đầu rồi vuốt nhẹ mái tóc dài phủ lấy đôi mắt chính mình, nó thở nhẹ lắc lắc đầu ngơ ngác và hụt hẫng.Chậm rãi mở cửa phòng, gió lùa vào những tấm màn trắng, vài tia ánh sáng yếu ớt bên ngoài xuyên vào vẫn không đủ xua đi cái lạnh tái tê của bình minh trãi dài trên khắp phố núi. Bước ra ban-công, nó đưa mắt nhìn về phía thành phố bên dưới, sương mù phủ trắng khắp những con đường như màu hoa cúc trắng, trời lạnh, lạnh đến người run run lên từng cơn mỗi khi có cơn gió nào đó lùa qua. Vài hạt mưa phùn lất phất tạt vào mặt khiến nó khẽ rùng mình đưa bản thân trở về thực tại. Chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ rất thật…có thể nhớ rõ từng hình dung, có thể nhìn thấy…nhưng không bao giờ chạm được. Nó cho hai tay vào túi quần, lưng dựa nhẹ vào tường, đưa mắt nhìn lên phía bầu trời mù mịt sương mù, mặc mưa phùn bay thấp thoáng len vào trong khóe mắt…hình như vừa có một vòng tay ai đó khẽ ôm lấy nó từ phía sau…khẽ mĩm cười, mưa gì mà ướt hết cả mắt.“HeY!Anh nhớ em!”…………………My dear, You are my AngelTell me what you knowSomething should be told…My dear, You are my AngelTell me where you goI will breathe behind you flow...Once upton a timeAn angel in the sky…”Ngày Chị đi…Đà Lạt cũng có mưa…