Ngày Gió Nam Về

Chương 39




Phó Tây Linh miệng nói “Chúc mừng năm mới”, mới bắt đầu cũng vô cùng dịu dàng, sau đó cảm nhận được trạng thái của Thời Chỉ, thì chẳng còn dè dặt nữa, khiêu khích Thời Chỉ đến mức cô phải cào mạnh một đường vào lưng anh.

Chuyến bay của Thời Chỉ là vào trưa mùng một Tết, trước khi xuất phát, Phó Tây Linh mặc quần áo ở nhà, bước ra từ phòng tắm, mái tóc bị khăn tắm làm cho rối bù.

Anh quay người, đưa lưng cho Thời Chỉ xem, dường như tâm trạng khá vui vẻ: “Ra tay tàn độc.”

Thời Chỉ đã thay xong quần áo, đang rút dây sạc bỏ vào balo, bèn bớt thời gian nhìn anh một cái, lưng vẫn chưa lau khô vết cào hiện rất rõ ràng

Cô nói: “Quà chúc mừng năm mới.”

Phó Tây Linh bước đến, chẳng chút ý tốt, dùng một tay túm chặt hai cổ tay Thời Chỉ, tay còn lại giữ eo cô, sau đó vùi đầu, cắn vào xương quai xanh cô một cái: “Có đi có lại.”

Thời Chỉ thoát ra, cầm túi xách đánh Phó Tây Linh, biết trong nhà anh vẫn còn người lớn bị bệnh, đều đang đợi anh về chúc mừng năm mới. Nên cô không cho anh lái xe đưa mình ra sân bay, mà khăng khăng tự bắt taxi.

Phó Tây Linh nói: “Tháng sau qua thăm em.”

“Được.”

Thời Chỉ đầu không ngoảnh lại, cô bước đi trên đôi bốt da cao gót phát ra âm thanh, bước đi khá duyên dáng. Biểu hiện thì là vậy, nhưng thật ra là cô đang suy nghĩ, tối qua, Phó Tây Linh trêu cô “ghen rồi à”, mà câu trả lời của Thời Chỉ chính là lời trong lòng muốn nói.

Diêu Diêu thích Phó Tây Linh, quả thực là Thời Chỉ không có cảm giác ghen tuông, kết luận này được dựa trên tâm trạng của cô khi năm đó biết đến sự tồn tại của Đào Giai bên cạnh Thẩm Gia. Thời điểm đó, cô còn bị mất ngủ, nhưng tối qua lại ngủ ngon lành, mặc dù có lẽ là do mệt.

Giao thông thuận lợi, đến sân bay qua cửa kiểm tra an ninh, vẫn còn gần một tiếng nữa mới đến giờ lên máy bay. Thời Chỉ đã hoàn thành công việc theo lời nhắc trong nhóm, cô tải Weibo, đăng nhập vào tài khoản trước đây của mình.

Nếu đã nhắc đến chuyện xưa, vậy thì xem một chút vậy, huống hồ, vào ngày gặp Thẩm Gia, cô đã nhận được tin nhắn Wechat của người lạ, nội dung rất đơn giản: “Thời Chỉ, anh là Thẩm Gia.”

Thời Chỉ không đáp lại, cô nhấp vào Weibo, ấn tìm kiếm “Thẩm Gia”, tài khoản Weibo hiện ra vẫn là “Zane Thẩm Gia”. Bài đăng gần đây nhất là vào tết Dương lịch, cách đây hơn một tháng, anh ta chia sẻ tấm ảnh hai cánh tay cầm que pháo sáng, một nam và một nữ.

Đào Giai vẫn xuất hiện tại khu vực bình luận, cô ta chỉ để lại một hàng icon trái tim màu đỏ, xem ra tình cảm rất ngọt ngào.

Thời Chỉ nhấp vào “Tsuki Đào Tử”, không giống như Thẩm Gia, gần đây Đào Giai hoạt động rất tích cực, trong đêm đã đăng liên tiếp nhiều dòng trạng thái.

“Tại sao?”

“Tôi có quá nhạy cảm không? Thực sự không có cảm giác an toàn sao?”

“Một buổi tối không được chúc ngủ ngon.”

Ngay cả đêm Giao thừa, nội dung bài đăng cũng không mấy vui vẻ, là lời của một bài hát cổ điển.

“Chuông điện thoại reo, anh có điều muốn nói, còn tưởng rằng trong lòng anh lại nhớ đến em. Tại sao giọng nói của anh lại lạnh lùng đến thế, là do anh thay đổi, là do anh đã thay đổi…”

Dưới những bài đăng này, Thẩm Gia không còn tích cực bình luận như trước nữa, chỉ có mấy ID mà Thời Chỉ không biết là quan tâm tới Đào Giai. Hỏi tại sao gần đây cô ta lại cảm xúc đến vậy, cũng hỏi có phải Đào Giai và Thẩm Gia cãi nhau hay không?

Đào Giai không trả lời, rốt cuộc trò hề này có phải xuất phát từ cô ta hay không, Thời Chỉ lười chẳng muốn nghĩ.

Cô lạnh lùng quan sát, chẳng mấy hứng thú lật xem mấy thứ này để giết thời gian, khi lời nhắc nhở soát vé lên máy bay vang lên, cô liền cầm theo vé đi vào cổng lên máy bay.

Lối hành lang không lạnh, tiếp viên hàng không đang đứng trước cabin nói lời “Xin chào”.

Sau khi do dự, Thời Chỉ không thoát khỏi phần mềm, mà ấn ba chữ “Phó Tây Linh” vào thanh tìm kiếm, để tìm Weibo của anh.

Như thể cuối cùng cũng kiếm được nội dung thú vị, khiến cô có chút phần trấn, đáng tiếc là, Phó Tây Linh chỉ có một bài đăng vào hai năm trước, trong đêm anh đã chia sẻ một bài hát: Body Language – Sex Chill. [1]

Bài hát này là Thời Chỉ mở cho Phó Tây Linh nghe, lúc đó, cô còn chưa ra nước ngoài du học, mà ngồi trong phòng khách nhà Phó Tây Linh, chia sẻ cho anh một bên tai nghe. Trong vòng lặp của ca khúc, cô đã làm với anh.

Vị trí ngồi là ở bên cửa sổ, sau khi vào chỗ, Thời Chỉ tắt Weibo, chuyển sang chế độ máy bay, đeo tai nghe, và liên tục nghe ca khúc đó.

Tiếng nước rơi, tiếng thở của nữ ca sĩ, từng âm thanh lọt vào tai, mà Thời Chỉ thì đang suy nghĩ về vấn đề liên quan đến Phó Tây Linh.

Cô luôn cảm thấy mình và Phó Tây Linh đi lại thường xuyên, chưa từng bị gián đoạn, là do nhu cầu thể xác và sự hấp dẫn thể xác đối với nhau. Trong suốt hai năm nay, cô và Phó Tây Linh có vượt qua ranh giới của bạn giường không?

Đã rất lâu rồi, Thời Chỉ không cân nhắc đến vấn đề tình cảm. Nếu nghiêm túc hẹn hò thì tiêu chí chọn nửa kia của mình vẫn phải là người nho nhã, sạch sẽ và có nụ cười hiền lành đúng không?

Tuy nhiên… Tại sao cô lại về nước? Tại sao lại ở trong nước đón Giao thừa?

Trước khi những câu hỏi này được làm rõ, đã có hai chuyện xảy ra trong cuộc sống của Thời Chỉ.

Thứ nhất là về Vạn Nhiễm và Linh Linh, Linh Linh sẽ kết hôn vào tháng tới, sau đám cưới, cô ấy quyết định tận dụng kỳ nghỉ để đến miền Nam hưởng tuần trăng mật. Hành trình ngang qua Thành phố Vạn Nhiễm sống, nên đã hẹn Vạn Nhiễm tụ tập một bữa.

Họ biết Thời Chỉ đang trong giai đoạn chuẩn bị tốt nghiệp, không có nhiều tiết học. Sau khi kết nối với công việc trong nước, thì mỗi tuần đều có ngày nghỉ cố định, vì vậy cũng hẹn cả Thời Chỉ, kêu cô đến miền Nam chơi. Thời Chỉ đã đồng ý.

Còn về chuyện thứ hai, là có một người bạn khách giới mới xuất hiện bên cạnh Thời Chỉ.

Ngày hôm đó, Thời Chỉ đang làm việc, cô cầm hai tập tài liệu, bước trên đôi giày cao gót đến gõ cửa văn phòng của Morgan.

Trong văn phòng, ngoài Morgan ra, còn có một người đàn ông trẻ tuổi nữa. Thấy Thời Chỉ vào cửa, đối phương đã chủ động nhường lại vị trí trước bàn làm việc cho cô, còn mình thì di chuyển sang sofa uống trà.

Morgan mời Thời Chỉ ngồi xuống, nói vài câu về công việc với cô. Điện thoại bàn đổ chuông, Morgan bị gọi đi nói chuyện với một Quản lý cấp cao khác, nên bảo Thời Chỉ đợi một chút.

“Chỉ, cô dùng máy tính của tôi, sửa lại những điểm chúng ta vừa thảo luận, tôi sẽ quay lại ngay.”

Sau khi Morgan rời đi, Thời Chỉ cũng vùi đầu vào làm việc, hiệu suất làm việc của cô rất cao, chỉ với vài phút đã hoàn thành nhiệm vụ mà Morgan giao phó. Quên rằng ở đây còn có người khác, Thời Chỉ đã đan tay, đưa hai cánh tay ra sau, vươn vai hai cái.

Cũng đúng lúc này, người đàn ông trong văn phòng mới lên tiếng: “Cô Thời, muốn qua đây uống cốc trà không?”

Thời Chỉ ngoái đầu lại, đối phương đã rót trà rồi, anh ta mỉm cười đẩy cốc trà qua, nói mình là cháu bên ngoại của Morgan, tên là Đường Văn Đình.

Thời Chỉ lịch sự gật đầu: “Chào anh.”

“Cô Thời, có thể cô không nhớ tôi, nhưng chúng ta đã từng gặp nhau ở trường. Còn ngồi cùng bàn ăn trong căng tin, tuy nhiên, tôi đã tốt nghiệp vào năm ngoái rồi.”

Có lẽ thấy Thời Chỉ không đáp lại, Đường Văn Đình lại tiếp tục nói, anh ta đã lấy hai bằng Thạc sĩ, thường xuyên đi theo Giáo sư này, còn thường xuyên đến nghe Giáo sư kia giảng bài nữa.

Thời Chỉ không hề có ấn tượng về Đường Văn Đình, cũng chẳng uống cốc trà mà anh ta rót, chỉ có điều Morgan vẫn chưa quay lại.

Đường Văn Đình nói, lần trước anh ta đã gặp cô trong công ty, nên hỏi dì mình tên của cô, và luôn muốn được làm quen với cô. 

Có một khoảng thời gian, quả thực Morgan đã thử thăm dò thời Chỉ, có lẽ muốn giới thiệu bạn trai cho cô. Cô cảm nhận thấy, bèn cài đặt ảnh màn hình giống của Phó Tây Linh, là tấm ảnh anh chụp cái bóng của họ. Và nó khá hữu ích, sau khi vô tình nhìn thấy, Morgan không còn đề cập đến vấn đề này nữa.

Về phần Đường Văn Đình, có lẽ anh ta cũng biết, nhưng lại bỏ qua không nói đến chuyện tình cảm với Thời Chỉ, thay vào đó, nói: “Dì tôi nói, cô luôn phải lo lắng giữa việc học và công việc, rất bận, bảo tôi đừng làm phiền cô. Nhưng, thật tốt khi hôm nay có thể gặp cô.”

Năm đó, Thẩm Gia cũng nói những câu tương tự, có lẽ những người đàn ông thuộc kiểu này đều thích bày tỏ sự quan tâm của mình với người khác giới theo cách tương tự.

Trong vài ngày sau đó, Đường Văn Đình thường xuyên ra vào văn phòng của Morgan, thỉnh thoảng gặp mặt, anh ta đều chủ động bắt chuyện vài câu với Thời Chỉ. Trước ngày nghỉ của Thời Chỉ, Đường Văn Đình lại đến.

“Cô Thời, nghe dì tôi nói ngày mai cô nghỉ, nên mặt dày đến hẹn cô cùng tôi đi uống cà phê, không biết cô có đồng ý không?”

Thời Chỉ đang đặt vé máy bay đến chỗ Vạn Nhiễm, đồng thời tin nhắn của Phó Tây Linh cũng hiện lên màn hình. Trước đó, bọn họ thường gọi điện nói chuyện, sau đêm Giao thừa, thỉnh thoảng anh lại trò chuyện cùng cô trên Wechat, nói về vài chủ đề không liên quan, hay mấy câu trêu đùa.

Kiểu liên lạc này đã làm xáo trộn tư duy của Thời Chỉ, khiến cô không thể đoán được lúc này mình đang nghĩ gì về Phó Tây Linh.

Còn Đường Văn Đình, nho nhã, sạch sẽ, mỉm cười trông thật dịu dàng!

Thời Chỉ ấn tắt màn hình: “Khi nào?”

Đường Văn Đình sững sờ, lập tức tươi cười rạng rỡ: “Khi nào thì tiện cho cô Thời? Tôi sao cũng được.”

“Vậy thì hai giờ chiều.”

Ngày nghỉ, ánh mặt trời thật đẹp, Thời Chỉ ra khỏi giường, cô đã đến trường một chuyến, bữa trưa cũng ăn ở căng tin trường. Cô không cố ý ăn diện, mà mặc áo dài tay màu đen cùng quần jeans thông thường.

Giữa chừng, Phó Tây Linh gửi tin nhắn đến, hỏi cô đang làm gì, Thời Chỉ trả lời lại anh, nói mình chuẩn bị đi uống cà phê.

“Quán ở dưới lầu khu nhà, hay quán gần trường?”

“Đều không phải.”

Thời Chỉ tìm địa chỉ mà Đường Văn Đình gửi cho mình, rồi chuyển cho Phó Tây Linh. Thấy anh không trả lời lại, cô cũng cất điện thoại đi.

Đường Văn Đình đã đợi trong quán, trông thấy Thời Chỉ, bèn đứng dậy, rất lịch sự kéo ghế cho cô.

“Cô Thời, cô đã từng đến quán này chưa? Nếu chưa thì tôi khuyên cô nếm thử món đồ uống bán chạy nhất tại đây, hương vị khá ổn.”

Trong cà phê có bỏ thêm quế, Thời Chỉ không thích. 

Nội dung trò chuyện với Đường Văn Đình lễ nghi vừa phải, phù hợp với một người có tính cách hiền lành, là trạng thái lần đầu tiên hẹn gặp gỡ một cô gái. Lịch sự nhưng cũng không kém phần hài hước.

Ngồi cùng Đường Văn Đình hơn một tiếng trong quán cà phê, và chủ đề câu chuyện đều là anh ta gợi ra. Trong lúc Đường Văn Đình đang nói đến việc ra nước ngoài nhiều năm như vậy rồi, nhưng vẫn không thể thích nghi được với đồ ăn bên này, thì điện thoại Thời Chỉ bỗng đổ chuông.

Là Phó Tây Linh gửi tin nhắn đến, anh hỏi cô: “Vẫn ở quán cà phê sao?”

Thời Chỉ đáp lại: “Ừm.”

Phó Tây Linh nhanh chóng nhắn tin lại: “Tâm trạng tốt quá nhỉ.”

Tại sao lại là dấu chấm? Thời Chỉ không nghĩ nhiều, cho rằng Phó Tây Linh gõ nhầm, nên vẫn trả lời theo phán đoán của mình, nghĩ rằng anh đang đặt câu hỏi với dấu hỏi chấm.

“Cũng bình thường.”

Tâm trạng quả thực là rất bình thường. Bởi vì Thời Chỉ phát hiện, ngay cả với một người đàn ông nhẹ nhàng lịch sự, thì hình như cô cũng không có quá nhiều sự kiên nhẫn… 

Đây có lẽ là kiểu mà cô dễ sản sinh thiện cảm nhất nhỉ? Nhưng khi đối diện với Thẩm Gia, cô vẫn còn có thể trả lời lại cuộc trò chuyện theo những gì mà Thẩm Gia muốn nghe.

Lúc này, Đường Văn Đình đang kể một câu chuyện cười, đến khi tươi cười kể xong, anh ta nhìn Thời Chỉ với ánh mắt đầy mong đợi. Thì cô đã phải vô cùng cố gắng điều động toàn bộ biểu cảm trên khuôn mặt mình, rồi mỉm cười.

Điện thoại lại lần nữa reo lên.

“Trông em đâu có giống bình thường, vui thế kia cơ mà?”

Thời Chỉ nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại trong ba giây, sau đó đột ngột ngước lên, Phó Tây Linh đang ngồi ở bàn cách họ khoảng ba mét.

Chiếc ô màu đỏ sẫm che khuất ánh sáng mặt trời, anh uể oải dựa vào chiếc sofa đơn, chiếc kính râm đeo ngược ở sau đầu, tay đang cầm điện thoại không quay người về phía họ.

Anh không gọi cà phê, mà gọi một phần kem, và đang ăn, có lẽ cảm nhận được ánh mắt của Thời Chỉ, Phó Tây Linh nghiêng đầu, đối diện với cô.

Thời Chỉ gõ tin nhắn hỏi, tại sao anh lại đột ngột đến đây thế? Đến khi ngước lên lần nữa, chỉ trông thấy gương mặt anh không chút biểu cảm, lúc này đang liếc nhìn Đường Văn Đình.

Anh rũ mắt uống, gõ chữ, nhưng không trả lời câu hỏi của cô, mà chỉ nhắn đến mấy chữ: “Bảo anh ta đi đi.”

Thời Chỉ ấn tắt điện thoại, rồi tạo ra một lý do với Đường Văn Đình, cô nói mình muốn ngồi một mình thêm một lúc, để suy nghĩ về luận văn.

“Vậy được, nói chuyện với cô rất vui, hy vọng lần sau vẫn có thể tiếp tục hẹn cô đi uống cà phê. Tôi đi trước nhé, bye bye!”

“Tạm biệt.”

Sau khi Đường Văn Đình rời đi, Phó Tây Linh cắn chiếc thìa gỗ ăn kem ngồi xuống, anh có chút khó chịu, ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không: “Có bạn trai rồi à?”

“Đâu có.”

Phó Tây Linh cũng không tiếp tục nữa, chỉ hất hất cằm: “Cốc cà phê này em còn uống nữa không?”

Thời Chỉ nói không uống nữa, còn chưa dứt lời, thì anh đã dứt khoát kéo cổ tay cô: “Vậy thì đi thôi.”

Vừa bước đi được vào bước, Phó Tây Linh chợt nghiêng đầu, giữ gáy Thời Chỉ, hôn cô, hôn rất hung hăng.

Sau khi thả ra, thì cơn tức giận trong người anh cũng dần biến mất, trên con phố đầy nắng, Phó Tây Linh đeo kính râm cho cô, rồi mới hỏi: “Lại là đối tượng theo đuổi sao?”

“Cháu bên ngoại của Morgan.”

“Ngăn cũng ngăn không nổi nữa à?”

“Chẳng phải anh biết tôi chuẩn bị đi gặp mấy người Vạn Nhiễm rồi sao, vé máy bay là ngày mai, vậy sao còn đến đây thế?”

“Muốn đến.”

Phó Tây Linh đưa Thời Chỉ đi ăn đồ Trung Quốc, vẫn là món Tứ Xuyên và Trùng Khánh mà cô yêu thích, ăn xong lại về khách sạn như thường lệ.

Khi hôn, Thời Chỉ cảm nhận thấy có một chiếc hộp trong túi quần Phó Tây Linh, do đang bị ám ảnh bởi lòng ham muốn, cô tưởng rằng đó là hộp thuốc lá, nên không để ý.

Về phần Đường Văn Đình, Phó Tây Linh hoàn toàn chẳng quan tâm, anh vẫn trêu đùa Thời Chỉ, hỏi cô, có phải đối tượng theo đuổi lần này cũng gọi cô là angle không?

Và cơn tức giận của anh, là vào sáng sớm hôm sau, sau khi tắm xong. 

Khoảng thời gian trước, chiếc điện thoại cũ của Thời Chỉ bị hỏng, cô đã đến hỏi cửa hàng sửa chữa, nhưng họ nói sửa cũng không đáng. Cần thay điện thoại mới, nhưng cô lại lười trong việc lựa chọn kiểu dáng.

Thời Chỉ biết Phó Tây Linh là người rất biết hưởng thụ, vậy nên cô đã hỏi luôn mẫu điện thoại của anh, rồi mua giống anh luôn. Điện thoại của cả hai cùng đặt bên bậu cửa sổ, cùng kiểu, cùng màu, lại có cùng hình nền.

Sau khi tắm xong, Phó Tây Linh mặc áo choàng tắm đi ra, anh tiện tay cầm một cái lên, mở ra, mới phát hiện mình cầm nhầm.

Điện thoại của Thời Chỉ đang để ở giao diện Wechat, trong tất cả các cuộc trò chuyện, thì khung trò chuyện của Đường Văn Đình lại nằm ở trên cùng.

Nửa tiếng trước, Đường Văn Đình gửi tin nhắn đến, có hình số “1” màu đỏ hiện ở góc phải ảnh đại diện, không cần mở ra cũng đọc được nội dung.

Đường Văn Đình nói với Thời Chỉ: “Chào buổi sáng.”

Khi Thời Chỉ sấy khô tóc bước ra, cô trông thấy Phó Tây Linh đang cầm điện thoại đứng dựa bên cửa sổ. Bờ vai rộng, vòng eo hẹp, đai áo choàng tắm buộc hững hờ, anh từ từ ngước mắt, nhìn về phía cô.

Trước giờ, Thời Chỉ chưa từng thấy Phó Tây Linh với tâm trạng như vậy. Không phải kiểu tức giận khi Phó Tây Phong đến nhà làm phiền, không phải lo lắng, cũng chẳng phải dáng vẻ hóng chuyện khi thấy có đối tượng theo đuổi ở bên cạnh cô.

Thật khó có thể nói rõ cảm giác đó, trầm mặc và lạnh lùng.

“Em đã thêm Wechat của Đường Văn Đình sao?”

“… Đúng thế.”

“Chẳng phải em từng nói, mình sẽ không thêm thông tin liên lạc của đối tượng theo đuổi à? Cũng từng nói, không phải vì đối tượng theo đuổi làm gì đó cho em nên em mới đồng ý hẹn hò, mà phải là bản thân thực sự muốn thì mới hẹn hò!”

Trí nhớ của Phó Tây Linh thực sự rất tốt, anh bình tĩnh lặp lại câu năm đó Thời Chỉ từng nói, sau đó hỏi: “Vậy nên, em muốn hẹn hò với Đường Văn Đình đúng không?”

“Tôi kết bạn với anh ta, chỉ vì có một vài vấn đề chưa thể nghĩ thông suốt.”

“Vậy hiện tại em đã nghĩ thông suốt chưa?”

Phó Tây Linh dừng lại vài giây, nhưng không đợi Thời Chỉ trả lời, đã đi đến trước mặt cô.

“Tôi không muốn có mối quan hệ kiểu này với người phụ nữ đã có bạn trai, và chuẩn bị có bạn trai. Nếu em vẫn còn vấn đề chưa thể nghĩ rõ ràng, vậy thì đợi đến khi nào nghĩ xong rồi hãy liên lạc lại.”
Gòi gòi, anh Linh ghen thật gòi…