Ba tiếng đồng hồ cuối cùng cả hai đều không ngủ, cũng không còn vướng víu ở vấn đề khi nãy nữa. Phó Tây Linh như chưa hề có chuyện gì xảy ra, anh đứng cạnh máy hút mùi trong bếp cho tan bớt mùi khói thuốc. Rồi mặc chiếc áo phông cộc tay mới, ôm eo Thời Chỉ, ngồi cùng cô trên sofa.
Trong đầu Thời Chỉ có rất nhiều việc phải nghĩ, cuộc đời sắp bắt đầu một hành trình mới, trường học mới, môi trường sống mới, và cơ hội làm việc mới… Phó Thiến từng nói, qua bên đó có thể kiếm được bao nhiêu tiền, cần phụ thuộc vào biểu hiện năng lực của cô.
Cô tự nhận thấy mình là người có năng lực và đầy tham vọng, trong vài giờ cuối cùng trước khi khởi hành, sự mong chờ và hồi hộp về cuộc sống tương lai cũng theo đó dâng trào.
Một nhà văn người Argentina từng viết trong cuốn “A Universal History of Iniquity” rằng: “Cuộc sống thật khó khăn và tôi lại lên đường với chiếc mái chèo gãy của mình.”
Mà Thời Chỉ, cô thừa nhận rằng cuộc sống đầy gian khổ, nhưng cũng cảm thấy đến cuối cùng đau khổ sẽ biến mất. Trong cái mùa Hè nóng bức này, cô sẽ ngồi trên một con thuyền mới toanh do chính tay mình đóng, lấy mũi giáo làm mái chèo để cưỡi gió và sóng.
Sau tất cả những điều này, mới đến câu hỏi “Có muốn hẹn hò không” của Phó Tây Linh. Thời Chỉ ngồi trong vòng tay anh, quay đầu lại, cô hơi cau mày, muốn nhìn biểu cảm của Phó Tây Linh, rồi mới nghi ngờ lên tiếng: “Những gì anh nói khi nãy…”
“Em đừng để trong lòng.”
Xem ra Phó Tây Linh không giống thường ngày, anh đang nhìn điện thoại, ánh sáng màn hình chiếu vào mắt anh. Trên gương mặt ngoại trừ cảm giác buồn ngủ do cả đêm không chợp mắt ra, thì chẳng có thêm sắc thái nào khác.
Anh đã đưa ra một câu bình luận về hành vi khi nãy của mình: “Chưa từng thấy ai vội vàng chủ động rời bỏ tôi như vậy.”
Thời Chỉ nói: “Bây giờ thì thấy rồi sao?”
Thời Chỉ cảm thấy câu hỏi trước đó của Phó Tây Linh vừa đột ngột lại vừa bất thường. Việc cô ra nước ngoài không phải gần đây mới quyết định, có thể do Phó Tây Linh đã quen với việc bình thường luôn thuận buồm xuôi gió, vì vậy không cam tâm nên nhất thời nói ra câu đó.
Nhưng vấn đề này cũng chỉ đến đây mà thôi. Phó Tây Linh vô cùng hào phóng, sau khi đưa cô đến sân bay, nhân lúc cô đang lấy vé và làm thủ tục lên máy bay, anh đã đeo một chiếc vòng vào cổ tay cô. Chiếc vòng bằng vàng hồng, đính đầy đá.
Hành lý đã qua kiểm tra, Thời Chỉ cầm vé, hỏi: “Làm gì thế, sợ tôi ra nước ngoài nhìn thấy anh Tây mắt xanh tóc vàng, rồi thay thế luôn anh hả?”
Phó Tây Linh nở nụ cười khinh khỉnh: “Tóc vàng mắt xanh cũng chưa chắc đã đẹp trai bằng tôi, thay xong đừng có hối hận đó.”
Có hành khách đang xếp hàng để kiểm tra hành lý cùng chuyến với Thời Chỉ, có lẽ cặp đôi này cũng tạm biệt nhau để ra nước ngoài du học.
Chàng trai đeo chiếc balo to đùng, hốc mắt đỏ ửng, dặn dò cô gái phải chăm sóc cho bản thân thật tốt, ăn uống đúng giờ, không được thức đêm cày phim: “Đến kỳ nghỉ, anh sẽ về ngay.”
Nước mắt cô gái lã chã rơi, thấm ướt phần trước của chiếc áo khoác mỏng, đồng thời gật đầu thật mạnh.
Bên phía Thời Chỉ và Phó Tây Linh đơn giản hơn nhiều. Anh chỉ vòng một tay ôm cô một cái rồi thả ra, và hất cằm về phía cổng: “Vào đi, có thời gian rảnh sẽ qua thăm em.”
Qua cổng kiểm tra an ninh, chờ đợi, lên máy bay.
Đã mấy ngày không ngủ ngon giấc, tối qua lại chẳng chợp mắt lấy nửa phút, nhưng cũng chỉ có vậy. Chuyến bay kéo dài mười mấy tiếng đồng hồ này không phải là quá khó khăn, ngoài ăn đồ ăn trên máy bay và đi vệ sinh ra, thì hầu hết thời gian Thời Chỉ đều dùng để ngủ bù.
Trong giấc mơ, có cảnh Thời Mai vô cùng phấn trấn trước khi phát hiện mình bị lừa, cũng có cảnh liên quan đến Phó Tây Linh.
Một giọt mồ hôi ấm nóng trượt xuống quai hàm của anh, rồi nhẹ nhàng rơi trên lưng cô. Thực tế bên ngoài giấc mơ, thì phần lưng còn nhận nhiều tác động hơn thế.
Bên tai ù ù, Thời Chỉ mở mắt ra, máy bay đã đáp xuống mặt đất, bên ngoài cửa sổ là sân bay JFK xa lạ.
Trong những ngày đầu tiên đến nước ngoài, Thời Chỉ bận rộn đăng ký đi học, đi làm, sắp xếp căn hộ và thích nghi với cuộc sống mới, dưới ảnh hưởng của một nền văn hóa khác. Và cô không có nhiều thời gian để quan tâm đến chiếc vòng trên cổ tay mình.
Theo sắp xếp của Phó Thiến, sau khi ra nước ngoài, Thời Chỉ đã tiếp xúc luôn với Morgan – Quản lý cấp cao của Tập đoàn Hưng Vinh tại khu vực Âu Mỹ. Đối phương là người nghiêm khắc, không thích cười, giữa hai hàng lông mày là vài đường nếp nhăn do thường xuyên cau mày.
Morgan không hành động như thể mình đang chăm sóc đặc biệt gì cho Thời Chỉ. Chẳng hề hỏi xem cô bắt đầu đi học có thuận lợi hay không, vừa ra nước ngoài có thích nghi được hay không? Ngược lại, còn sắp xếp một lượng lớn công việc, khiến Thời Chỉ ngày nào cũng chẳng có lấy một chút thời gian rảnh.
Cô không phàn nàn tính cách của người ta, mà rất nhanh chóng cân bằng được thời gian học tập và làm việc. Kết quả là, sau khi phát hiện ra Thời Chỉ thực sự khéo léo trong công việc, thì Morgan đã sắp xếp thêm cho cô phần việc mới.
Vào tháng thứ ba sau khi nhập học, Thời Chỉ đặt câu hỏi với giáo viên tại giảng đường và nhận được lời khen ngợi cũng như tiếng vỗ tay cổ vũ của các bạn học. Cô chợt nhận ra rằng chính nhờ sự xúc tác của cường độ làm việc cao, mà bản thân có thể nhanh chóng tiêu hóa và nắm vững một số kiến thức trong sách.
Thời Chỉ đi mua cà phê, sau đó tìm đến Morgan: “Morgan, cảm ơn sắp xếp của cô.”
Morgan nhận lấy cà phê, và gật đầu. Họ đứng bên khung cửa sổ đầy nắng bằng kính trong suốt từ trần đến sàn. Ánh nắng tô điểm cho chiếc vòng tay đính kim cương của Thời Chỉ, giống như một dải ngân hà quấn quanh cổ tay cô.
Morgan vẫn không thích cười như vậy, nhưng đã lại ngoại lệ, trò chuyện đôi câu cùng Thời Chỉ: “Chỉ, vòng tay của cô rất đẹp.”
“Tôi được bạn tặng.”
Giọng điệu của Morgan đầy ẩn ý: “Vậy thì chắc hẳn người bạn đó đối xử với cô không hề bình thường.”
Thời Chỉ cảnh giác nhìn chiếc vòng trên cổ tay mình, nhưng không lên tiếng. Kiến thức của Thời Chỉ về các thương hiệu trang sức xa xỉ nổi tiếng vô cùng hạn chế. Cô từng sống ở nhà Phó Tây Linh, nhưng không hề chú ý đến đồ đạc của anh, chỉ cảm thấy máy chiếu của anh rất tốt và bồn tắm của anh khá thoải mái.
Thời Chỉ chụp một tấm ảnh gửi cho Vạn Nhiễm. Trong ba nhân viên làm việc tại quán bar khi đó, thì có Linh Linh và Lão Tiền đã đến làm tại khách sạn của Phó Tây Linh. Sau này, nghe nói Lão Tiền đã không chịu nổi giờ làm việc và quy định nghiêm ngặt nên tự nguyện xin nghỉ việc và đến làm tại quán bar khác.
Linh Linh vẫn đang làm nhân viên phục vụ trong khách sạn, thỉnh thoảng bị quản đốc mắng vì tội vụng về, cô ấy sẽ oang oang gửi tin nhắn thoại cho Thời Chỉ hoặc Vạn Nhiễm.
Chỉ có Vạn Nhiễm là một mình tới miền Nam, làm công việc mua bán đồ xa xỉ đã qua sử dụng, còn mở được cửa hàng, nghe nói làm ăn khá tốt. Vậy nên về mấy món đồ này, không ai có thể hiểu hơn Vạn Nhiễm.
Buổi đêm, về đến nhà sau khi tăng ca, Thời Chỉ mới nhận được tin nhắn trả lời của Vạn Nhiễm. Cô ta gửi cho cô ảnh chụp màn hình trang web chính thức của hãng, bên trên hiển thị, chiếc vòng trên tay cô có giá hơn bốn trăm nghìn tệ.
Thời Chỉ không bận tâm đến việc lệch múi giờ, mà gọi luôn cho Phó Tây Linh. Trong nước có lẽ đang là sáng sớm, sau ba, bốn hồi chuông, Phó Tây Linh mới bắt máy.
Anh vẫn chưa tỉnh ngủ, giọng nói uể oải, đem theo ý cười trêu chọc cô: “Vẫn chưa ngủ sao, không có tôi bên cạnh, em cô đơn khó vào giấc lắm phải không?”
“Chiếc vòng tay anh cho tôi có giá hơn bốn trăm nghìn tệ à?”
“Tầm đó, cụ thể là bao nhiêu thì quên mất rồi, sao thế?”
Thời Chỉ hít một hơi thật sâu: “Phó Tây Linh, anh bị thần kinh hả?”
Người bị mắng đang cười trong điện thoại, tiếng cười xấu xa cứ thế lọt vào tai cô. Thời Chỉ lập tức bật loa ngoài, ném điện thoại lên giường, rồi bắt đầu cởi đồ thay đồ ngủ: “Lần sau đến anh cầm về đi nhé, đắt quá, tôi không lấy đâu.”
“Mua cũng đã mua rồi, em cứ đeo đi.”
Phó Tây Linh có lý do của anh, và không nhanh chẳng chậm nói qua điện thoại với Thời Chỉ.
Anh nói, trong số những người đi du học, đương nhiên có rất nhiều sinh viên chăm chỉ cố gắng như Thời Chỉ, nhưng cũng không tránh khỏi việc gặp gỡ những tên phá của, bị đưa ra nước ngoài để “đánh bóng mặt tiền”.
Một số người có chút tiền chút quyền thế, vốn dĩ chẳng thể bước ra “sân khấu lớn”, nhưng đầu óc không được tốt cho lắm, khả năng kiềm chế thấp, nhưng chơi bời thì tới bến.
Để cô đeo một, hai món trang sức đắt tiền trên người, trước khi mấy người kia có ý định tán tỉnh, thì họ cũng phải cân nhắc xem mình có xứng hay không.
“Em cũng biết bản thân em xinh đẹp chói mắt, nhưng tính tình lại xấu. Ngộ nhỡ động tay động chân với người ta, còn có thể bán vòng đi để lo tiền bồi thường viện phí, thuốc men.”
Thời Chỉ thực sự biết cách nắm bắt trọng tâm: “Anh bảo ai xấu tính?”
Phó Tây Linh dừng lại vài giây, rồi lên tiếng: “Coi như tôi chưa nói gì đi.”
Sau khi trò chuyện điện thoại hơn mười phút, Thời Chỉ nhìn chiếc vòng trên cổ tay, vẫn cảm thấy không hợp.
Cô ở bên này hơn hai tháng, Phó Tây Linh đã sang hai lần, lần đầu tiên anh đến, thời gian rất eo hẹp, chỉ ở được một ngày. Họ vật lộn với nhau trong khách sạn đến gần sáng, sau đó Thời Chỉ quá mệt, Phó Tây Linh còn chưa tắm xong mà cô đã ngủ mất rồi.
Toàn thân sảng khoái hương sữa tắm, anh vừa lau tóc vừa bước ra khỏi phòng tắm, nhưng không hiểu tại sao lại gợi đòn như vậy, rõ ràng đã làm xong, vậy mà còn đột nhiên đè cô ra hôn.
Dù sao cũng là nơi đất khách quê người, vốn dĩ tâm lý phòng thủ của Thời Chỉ rất mạnh mẽ, trong lúc ngủ lại cảm thấy có người tiến lại gần mình, theo phản xạ, cô đã vung cái tát đến.
Phó Tây Linh phản ứng nhanh chóng, anh ngả người ra sau, nhưng vẫn bị đập vào cổ, lực rất mạnh, bốp một tiếng.
Khi Thời Chỉ từ từ tỉnh dậy, Phó Tây Linh đang ngồi dưới ánh đèn không mấy sáng của chiếc đèn cạnh giường, anh nghiêng đầu che cổ, lặng lẽ nhìn cô.
Tuy nhiên câu hỏi của anh lại chẳng liên quan gì đến việc bị ăn đánh, anh nói: “Bà chủ Thời, thành thật mà nói, sau khi ra nước ngoài chúng ta không thường xuyên gặp mặt, có phải em có chút không quen không?”
Thời Chỉ vô duyên vô cớ cho người ta ăn cái tát, nên có chút chột dạ, cô rời mắt, đáp: “Có chút chút.”
Phó Tây Linh cũng không tính sổ, chỉ nói: “Được, vậy lần sau sẽ ở thêm vài ngày.”
Lần thứ hai Phó Tây Linh đến, quả thật là đã “ở thêm”, anh ở vỏn vẹn đúng một tuần trong một khách sạn gần căn hộ của cô. Đã thế lại còn tự động thêm cây xanh, khung tranh, và một bộ bàn ghế máy tính vào nhà của cô nữa.
Buổi sáng trước khi rời đi, anh đến nhà của Thời Chỉ một chuyến, nhét ít đồ ăn vào tủ lạnh cho cô, rồi bỏ hai chiếc bao không dùng hết vào ngăn kéo tủ đầu giường của cô.
Thời Chỉ không có thời gian đi tiễn, trong giờ nghỉ trưa, cô gọi điện cho Phó Tây Linh, đứng bất lực đối diện với chiếc tủ lạnh đã được nhồi đầy đồ ăn, hỏi anh tại sao lại mua nhiều như vậy.
Phó Tây Linh nói rằng tối qua khi họ làm trên sofa, anh bế cô, cảm thấy hình như cô nhẹ đi rồi.
“Ăn nhiều lên một chút.”
Dường như mối quan hệ giữa họ không khác gì trước khi Thời Chỉ ra nước ngoài. Nhưng cô vẫn không thể đảm bảo rằng, sau thời gian dài, Phó Tây Linh vẫn sẽ còn hứng thú với việc đi qua đi lại như vậy. Bọn họ rồi sẽ cắt đứt, chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi.
Thời Chỉ không thích làm việc không có kế hoạch, để chuẩn bị trước, cô đã hỏi Phó Tây Linh: “Gửi hàng quốc tế có an toàn không? Một ngày nào đó chúng ta cắt đứt, tôi sẽ gửi về nước cho anh.”
Anh nói: “Lúc nào cắt đứt hẵng tính. Đến khi đó, nếu em thực sự không muốn nữa thì cũng đừng lãng phí, tôi sẽ qua tìm em để lấy, mang về tặng người tiếp theo, bậc thầy tiết kiệm.”
Với phong cách tiêu tiền của Phó Tây Linh, mà anh lại đòi làm bậc thầy tiết kiệm? Vừa nghe đã thấy là câu nói bậy bạ không nghiêm túc rồi. Thời Chỉ trừng mắt với không khí, rồi cứ thế cúp máy.
Quả thực là chiếc vòng tay của Phó Tây Linh đã giúp cô ngăn chặn mấy tay lăng nhăng, nhưng không phải là tuyệt đối. Vào thời điểm giao mùa Thu Đông, bên cạnh Thời Chỉ đã xuất hiện một đối tượng theo đuổi vô cùng dai dẳng.
Là bạn cùng trường, người nước ngoài, tên là Dick. Dick đột nhiên chạy đến bắt chuyện trong lúc Thời Chi đang đọc sách. Khi đó, cô đang ngồi làm bài tập dưới ánh nắng trong sân vận động, bỗng một cái bóng đậu trên sách, chắn ánh sáng của cô.
Thời Chỉ chẳng chút kiên nhẫn, cứ thế cau mày nhìn lên, trông thấy cậu bạn ngoại quốc với mái tóc vàng nâu uốn xoăn, đang cười toe toét với mình, hỏi có thể làm quen với cô không?
Thời Chỉ nói: “No.”
Cậu bạn tóc xoăn vẫn đang cười, sau khi tự giới thiệu bản thân liền chạy đi, kể từ đó về sau, Dick thường xuyên đột ngột xuất hiện xung quanh Thời Chỉ. Vô cùng tươi tắn, năng động, cho dù cô tỏ đủ kiểu thái độ từ chối, anh ta cũng không hiểu, lần nào cũng thốt ra hàng tá những lời khen ngợi.
Hết nói cô giống thiên thần, lại kêu cô giống tiên nữ, đã thế lại còn dùng từ “cute” để miêu tả về Thời Chỉ nữa. Về phần Thời Chỉ, cô thấy anh ta đã nhiệt tình, sôi động đến mức khiến người ta khó chịu rồi.
Thời Chỉ là người trầm tính và bận rộn, cô thực sự không thích có người đột nhiên đến khen ngợi mình trong khi đang ăn hoặc đang đọc sách, vậy nên chỉ có thể phớt lờ cho qua.
Không biết có phải do Phó Tây Linh chưa từng nếm trải cảm giác “yêu xa” bao giờ hay không, cảm thấy mới lạ nên tháng nào cũng đến một, hai lần. Những lúc không sang bên này, cũng thỉnh thoảng gọi điện cho cô.
Trong lúc gọi điện, anh vô tình phát hiện ra sự xuất hiện của Dick bên cạnh Thời Chỉ, anh ta cầm guitar tươi cười đứng hát dưới lầu khu nhà của cô.
Thời Chỉ nói: “Đợi một chút.”
Cô đẩy cửa sổ, ra hiệu cho đối tượng theo đuổi đầy “lãng mạn” kia rời đi, nói anh ta làm phiền đến việc nghỉ ngơi của hàng xóm. Dick nở nụ cười xán lạn, cất guitar, rồi vẫy vẫy tay với cô, trước khi rời đi, còn phấn khởi hét to: “Good night my angel!”
Cô và Phó Tây Linh đều mở loa ngoài để nói chuyện, điện thoại đặt trên bậu cửa sổ, Thời Chỉ nghe thấy, đương nhiên Phó Tây Linh cũng nghe thấy. Thời gian hiển thị cuộc gọi vẫn đang nhảy trên màn hình, chưa hề cúp máy, nhưng Phó Tây Linh lại không lên tiếng.
Thời Chỉ gọi anh một tiếng, anh mới nói: “Được yêu thích quá nhỉ.”
Thời Chỉ nhận xét đúng hai từ: “Ồn ào.”
Lời tỏ tình chính thức của Dick là vào tháng mười hai, và đương nhiên Thời Chỉ đã từ chối, sau đó, cuối cùng thì cô cũng đã được yên tĩnh.
Đúng lúc nhà trường cho nghỉ Giáng sinh, không phải đến lớp, nên Morgan đã sắp xếp lịch làm việc ngày nào cũng kín mít cho cô.
Toàn thành phố, trời mưa âm u liên tục trong hai ngày, hôm đó, sau khi tăng ca, Thời Chỉ đã nhìn thấy tin nhắn của Phó Tây Linh. Tin nhắn được gửi từ hai tiếng trước, chỉ có một tấm ảnh, chụp dòng chữ “Welcome” tại sân bay. Là sân bay JFK, Phó Tây Linh đến rồi.
Buổi chiều, ngoài trời mưa rất to, nhưng hiện tại đã gần như tạnh hẳn, những mái nhà cao tầng của thành phố chìm trong sương mù, đèn đường mờ ảo, ẩm ướt và mát mẻ.
Thời Chỉ tháo thẻ nhân viên, khoác áo khoác, bước trên đôi giày cao gót ra khỏi Tập đoàn, đồng thời gọi điện cho Phó Tây Linh.
“Anh đang ở đâu?”
“Vừa mới thuê xong phòng khách sạn.”
“Vậy thì hẹn gặp dưới lầu khu nhà tôi nhé, tôi cần về nhà lấy máy tính.”
Phó Tây Linh cười trong điện thoại: “Tối nay còn định học nữa à?”
“Tại sao lại không? Ngộ nhỡ anh không nhiều “năng lượng” thì sao?”
“Không có ngộ nhớ.”
Đêm tối ảm đạm, hơi ẩm ở khắp mọi nơi. Căn hộ mà Thời Chỉ thuê rất gần trường học và nơi làm việc, cô đeo tai nghe vừa nói chuyện với Phó Tây Linh, vừa đi về nhà.
Thời Chỉ tránh một vũng nước đọng, nhưng người cô nhìn thấy đầu tiên ở dưới lầu khu nhà không phải Phó Tây Linh, mà là Dick. Dick nhìn thấy cô bèn vội vàng đi tới, và bắt đầu dồn dập hỏi tại sao mình không được chấp nhận.
Thời Chỉ không hiểu được mạch suy nghĩ của những chàng trai như vậy, còn có thể vì sao được nữa, đường nhiên là vì không thích rồi! Nhưng nói vậy cũng không được, Dick vẫn tiếp tục hỏi, tại sao cô không thể thử xem!
Thời Chỉ sợ nhất là kiểu thế này, cô nhớ đến buổi đêm ở nhà Phó Tây Linh trước khi ra nước ngoài. Nói chuyện với anh thật thoải mái, thậm chí không cần nói quá nhiều, anh cũng có thể hiểu, cũng tuyệt đối không bám riết lấy như vậy.
Tuy rằng đó chỉ là một lần không cam tâm nên nhất thời nảy ra ý định của anh. Nghĩ đến đây, Thời Chỉ lướt ánh nhìn qua người Dick, và trông thấy bóng dáng của Phó Tây Linh.
Trong cơn mưa rải rác, Phó Tây Linh mặc áo khoác da màu đen, đội mũ lưỡi trai, thong thả đi tới. Trên tay anh vẫn đang cầm điện thoại nói chuyện với cô, anh áp điện thoại bên tai, nhìn Thời Chỉ trong hai giây, sau đó liếc đến Dick đang đứng đối diện cô.
Anh xỏ một tay vào túi, dừng lại, đứng dựa vào cột điện cách đó không xa. Có lẽ bật lửa đã bị sân bay thu, nên lúc này Phó Tây Linh đang ngậm cây kẹo mút trong miệng: “Đây chính là người gọi em là angel sao?”
Câu hỏi của anh cùng với tiếng cắn vỡ viên kẹo mút cùng truyền đến từ tai nghe. Thời Chỉ bình tĩnh nói: “Biết rồi còn không đến đây giúp đi.”
Phó Tây Linh khẽ mỉm cười, rồi cúp máy. Anh bước tới cởi chiếc mũ lưỡi trai đội lên đầu Thời Chỉ, giúp cô chắn cơn mưa phùn rải rác.
Sau đó, khoác vai cô ôm vào lòng với lực thật mạnh, đồng thời rũ mắt nói với Dick: “She’s mine.”