Dựa sát vào cửa sổ kính sau lưng rất lạnh, Phó Tây Linh đỡ mông Thời Chỉ, bế cô lên bằng một tay, tay còn lại cởi đôi giày cao gót của cô ra.
Họ hôn nhau say đắm, như thể muốn hút kiệt oxy của đối phương. Thời Chỉ nhớ ra mình vẫn còn luận văn và công việc, bèn đẩy Phó Tây Linh một cái. Anh dừng lại, đưa ngón tay móc vạt áo sơ mi đã tuột ra khỏi chiếc váy công sở của cô.
Giống như đang ra ám hiệu rằng, anh hoàn toàn biết việc Thời Chỉ vừa tan làm, chưa kịp nghỉ ngơi đã đến thẳng đây.
Phó Tây Linh cúi đầu, tiếng cười nghẹn ở hõm cổ cô: “Đưa em đi thư giãn.”
Dù sao thì cả hai cũng vừa mới hôn nhau, nên Thời Chỉ còn tưởng rằng Phó Tây Linh không có ý tốt gì, sau khi được anh bế vào phòng tắm, cô còn nghiêng mắt liếc anh.
Phòng tắm rộng rãi và ẩm ướt hơi nước, bồn tắm ngày nào cũng được dì dọn dẹp cọ sáng bóng,. Thời Chỉ không muốn bày việc ra, nên trước giờ ở lại ngủ, cô đều dùng vòi sen, chưa từng thử dùng bồn sục.
Phó Tây Linh nói, khi trang trí căn nhà này, thì vừa hay hai tầng ở khách sạn cũng được cải tạo. Các đơn đặt hàng đều phải được Phó Tây Linh ký tên, anh đã nhìn thấy thiết bị bồn sục trong những căn phòng vip. Cũng như đã ngắm sản phẩm thực tế trong quá trình nghiệm thu, và cảm thấy mặt hàng này khá tốt.
Nên sau đó vài ngày, anh đã cùng bạn mình bay đến trụ sở sản xuất, mua mẫu mới nhất của đợt đó.
Phó Tây Linh đặt Thời Chỉ xuống cạnh bồn tắm: “Nhân viên chăm sóc khách hàng của mẫu bồn tắm này có nói, một cầu thủ nổi tiếng nào đó ở nước ngoài, sau mỗi trận thi đấu, đều dùng chiếc bồn tắm này để trị liệu, công dụng rất tốt, em thử xem sao.”
Thời Chỉ chế giễu anh: “Người ta lừa mấy người lắm tiền như anh phải không?”
“Cũng có thể.”
Chế giễu là việc của chế giễu, nhưng quả thực là Thời Chỉ rất cần sử dụng chiếc bồn tắm này, khi ngày ngày phải đi giày cao gót. Cô cởi cúc áo sơ mi ra, lại trông thấy thứ gì đó màu vàng bên cạnh bồn tắm: “Anh tắm bồn còn cần chơi vịt con nữa cơ à?”
“Đó là đồ chơi của chó, đầu năm bạn tôi dắt theo chó tới chơi, rồi bỏ lại, có lẽ dì dọn dẹp không biết để chỗ nào, nên mới đặt ở đây.”
Thời Chỉ đã cởi áo sơ mi của mình, cô nghe vậy bèn hất một vốc nước ấm lên người Phó Tây Linh: “Anh cho chó tắm trong này rồi sao?”
Phó Tây Linh vén vạt áo phông lên lau nước trên cằm: “Tôi đâu có điên?”
Người tận hưởng lực mát xa của nước chỉ có mình Thời Chỉ, còn Phó Tây Linh thì sang tắm tại phòng tắm bên cạnh.
Cô buộc hờ mái tóc bằng chiếc vòng tay, rồi dựa lưng vào thành bồn tắm, thực sự rất thoải mái. Thời Chỉ đã có chút tin tưởng vào câu quảng cáo liên quan đến cầu thủ nổi tiếng nào đó của nhân viên chăm sóc khách hàng rồi.
Cô liếc nhìn màn hình điện tử trên bồn tắm, rồi với điện thoại mở tìm kiếm. Nó khá đắt, độ kích động mà mức giá mang lại cho cô không kém gì chiếc máy chiếu bên ngoài.
Thời Chỉ đứng dậy khỏi bồn tắm, khoác áo choàng tắm, vừa sấy tóc vừa đầy tham vọng nghĩ về tương lai, có lẽ nếu cô thật chăm chỉ, thì cũng sẽ có được chúng.
Phó Tây Linh đẩy cửa bước vào, anh ngồi bên thành bồn tắm, nhìn nội dung trang web hiển thị trên điện thoại của Thời Chỉ: “Thích sao? Khi nào em trang trí nhà, tôi tặng em một bộ nhé?”
“Không cần đâu.”
Thời Chỉ có rất nhiều ý tưởng về tương lai của mình, tuy nhiên trong đó chẳng có ý tưởng nào liên quan đến quà tặng của đàn ông hết. Cô không muốn phải dựa dẫm vào bất cứ ai khác. Mối quan hệ với Phó Tây Linh cũng càng đơn giản càng tốt, tốt nhất là duy trì nó ở mức độ thể xác.
Phó Tây Linh mới tắm xong, cũng đang sảng khoái hệt như cô. Thời Chỉ móc thắt lưng áo choàng tắm của anh, với ý đồ muốn dùng ta giúp Phó Tây Linh “ra”, kết quả là lại càng khiến tình hình tồi tệ hơn.
Anh vén mái tóc ướt trên trán, lộ ra vầng trán mịn màng, các đường gân trên thái dương nổi rõ, như đang cố gắng che giấu lòng kiên nhẫn: “Để tôi đi tắm lại.”
Tính cách của Thời Chỉ lại chẳng dễ dàng bỏ cuộc, cô bướng bỉnh, hàng lông mày nhíu chặt. Hoàn toàn không muốn thừa nhận rằng “công việc bằng tay” của mình không ổn, nên định thử lại xem sao.
Phó Tây Linh lấy một chai nước soda lạnh, uống một hơi hết gần nửa chai: “Đừng thử nữa.”
Trong khoảng thời gian đó, Thời Chỉ thường xuyên được Phó Tây Linh đưa về nhà, vậy nên quả thực là cô đã mê mẩn về mặt sinh lý. Thậm chí còn chủ động gọi điện tới, bảo anh qua đón mình.
Đôi khi tâm trạng tốt, cũng sẽ ngủ cùng anh trên cùng một chiếc giường. Đến lúc tỉnh giấc, sẽ nhìn thấy Phó Tây Linh nằm nép bên mép giường, nhìn cô với gương mặt bất lực: “Em từng học Thái cực quyền đấy à? Chẳng thèm chia cho tôi lấy một góc chăn?”
Không biết Phó Tây Linh đã dùng biện pháp gì, mà Phó Tây Phong thực sự không còn xuất hiện nữa. Chỉ có Diêu Diêu là thỉnh thoảng chạy đến nhà hàng, và vẫn kéo Thời Chỉ để nói về những chủ đề chẳng có trọng tâm như thế.
Diêu Diêu hỏi Thời Chỉ: “Thời Chỉ, tôi biết thành tích học tập của cô tại Đại học B rất tốt, vậy cô không cân nhắc tới việc đổi chỗ thực tập khác sao? Làm việc trong nhà hàng vất vả quá, cô của tôi nói, nếu suốt ngày đứng trên giày cao gót như vậy, sẽ bị giãn tĩnh mạch đó.”
Thời Chỉ lắc đầu: “Trước mắt chưa cân nhắc tới việc đó.”
Sự thay đổi trong công việc của Thời Chỉ xảy ra vào đầu tháng mười hai, ba ngày trước khi phát lương, cô được Giám đốc Lưu gọi đến văn phòng.
Giám đốc Lưu nói với Thời Chỉ, dựa theo sắp xếp của trụ sở chính, thì bắt đầu từ ngày mai, cô có thể đến bộ phận nhân sự của trụ sở chính để báo danh rồi.
Thời Chỉ biết đây là sắp xếp của Phó Thiến, và cũng đã tham gia vào nhóm được cho là của Phó Thiến. Tuy nhiên, tuần đầu tiên làm việc tại trụ sở chính, cô lại chẳng hề tiếp xúc với Phó Thiến.
Thay vào đó, vào một lần đi giao tài liệu, qua bức tường kính sáng đến mức không nhận ra sự tồn tại của nó ở văn phòng Phó Thiến, Thời Chỉ đã nhìn thấy một bóng dáng thật quen thuộc.
Người đàn ông cầm mấy tờ giấy A4, đang cúi đầu lật xem. Anh mặc chiếc áo len rộng rãi, để lộ cổ áo sơ mi bên trong, lúc này đang thoải mái dựa vào mép bàn, nghiêng đầu, không biết nói gì đó với Phó Thiến.
Ở góc này, không thể nhìn thấy diện mạo, nhưng Thời Chỉ biết, người đứng trong văn phòng của Phó Thiến, chắc chắn là Phó Tây Linh.
Họ từng hôn nhau say đắm trong phòng tắm, từng đánh đổ bình hoa vì rượt đuổi nhau trong phòng khách. Cũng ngủ trên cùng một chiếc giường, hôn nhau mãnh liệt chẳng ai chịu nhường ai, vậy nên, cô không thể nhầm.
Tuy nhiên, những ảo tưởng thân mật đó, chỉ có thể tồn tại trong không gian riêng tư, nơi có mình họ. Chỉ cần ở nơi công cộng thế này, hương vị cũng sẽ thay đổi, đặc biệt là trong tình huống hiện tại.
Thời Chỉ không cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy Phó Tây Linh, thay vào đó là có chút do dự và đề phòng. Tình hình của Thời Chỉ ở tập đoàn Hưng Vinh không thực sự tốt, sau khi điều chỉnh vị trí đến tổng bộ, bộ phận nhân sự không hề sắp xếp cho cô vị trí và công việc cụ thể.
Vị trí làm việc nằm trong khu vực làm việc chính, họ nói rằng như vậy thì khi nào Phó Thiến cần sẽ lập tức gọi được cô.
Công việc của nhân viên tại trụ sở chính đều rất bận rộn, đi đi lại lại như gió. Thế nhưng Thời Chỉ lại chỉ phụ trách việc viết báo cáo cảm nhận của mình trong quá trình làm việc tại nhà hàng. Giống như đang hoàn thành bài tập về nhà của học sinh tiểu học vậy.
Thời Chỉ từng nghĩ, có lẽ Phó Thiến đã bắt đầu cảm thấy rằng ấn tượng của cái nhìn đầu tiên hay cái nhìn thứ hai gì đó đã không còn chính xác nữa. Sau khi kiểm tra, cô ta phát hiện ra Thời Chỉ hoàn toàn chẳng phải là người mà mình cần.
Tâm tình của sếp quả thật rất khó đoán.
Ngay cả khi cô không cảm thấy bản thân thiếu sót gì đó trong công việc, cũng chẳng tài nào hiểu được, sự sắp xếp này của Phó Thiến là chuẩn bị ép cô nghỉ việc, hay đang thử thách lòng kiên nhẫn của cô.
Mỗi năm, cứ đến đầu tháng mười hai, thì tâm trạng của Thời Chỉ đều không tốt. Cộng thêm công việc có thể sẽ thay đổi, khiến khẩu vị của cô kém hơn bình thường rất nhiều.
Các bữa ăn cho nhân viên của Tập đoàn Hưng Vinh đều tương đối thanh đạm, thuộc kiểu bữa ăn bổ dưỡng, ít dầu ít mặn, tốt cho sức khỏe. Thời Chỉ ăn hết món bông cải xanh luộc và củ mài xào mà chẳng thấy mùi vị gì, sau đó để khay ăn vào chỗ rửa, và ra khỏi nhà ăn.
Căng tin nằm tại khu B của Tập đoàn, Thời Chỉ đi trong hàng lang nối liền giữa khu A và khu B, và một lần nữa nhìn thấy Phó Tây Linh.
Phó Tây Linh đang ở dưới lầu, anh đi bộ cùng Phó Thiến ra khỏi cửa Tập đoàn. Sau khi vào Đông, phong cách ăn mặc của Phó Tây Linh trở nên có cá tính riêng hơn. Đến cả Thời Chỉ cũng phát hiện ra anh thích mặc nhiều lớp hơn, hôm nay bên trong chiếc áo khoác dáng dài là một chiếc hoodie rộng rãi.
Gần đây, Phó Thiến đã cắt tóc ngắn, trông lại càng mạnh mẽ, dứt khoát. Chỉ có điều, do Phó Tây Linh có bờ vai rộng cùng đôi chân dài, đi bên cạnh người phụ nữ mạnh mẽ, khí chất ngút ngàn là Phó Thiến, vẫn khiến cô ta trông có vẻ nhỏ bé, cảm giác như chú chim nhỏ nép vào người.
Đồng nghiệp xung quanh lần lượt lướt qua, Phó Thiến gật đầu với họ. Vài con chim bồ câu dạo quanh bên đài phun nước, đang mổ số thức ăn còn sót lại giữa các vết nứt trên mặt đất.
Bồ câu không sợ người, Phó Tây Linh bước qua, nhưng chúng cũng chỉ tránh ra vài bước. Anh đang nghiêng người, mỉm cười nói chuyện với Phó Thiến. Thời Chỉ còn nhớ, Phó Tây Linh từng nói với cô vài lần rằng, anh không thân với Phó Thiến.
Đương nhiên, sau câu nói “Tôi không thân với Phó Thiến”, anh còn nói: “Nếu cô đang ám chỉ, muốn tôi trở thành chỗ dựa trong sự nghiệp của cô, thì cũng không phải là không có cách. Lần tới tham gia sự kiện, tôi đến bắt chuyện với Phó tổng nhé?”
Đó là câu nói dối vớ vẩn, Thời Chỉ không thể tin, nhưng tại sao Phó Tây Linh lại đến gặp Phó Thiến trong hai ngày liên tiếp?
Hai ngày nay bọn họ không liên lạc với nhau, Thời Chỉ nói bận làm luận văn, dặn anh không được làm phiền. Có lẽ, lần gặp mặt tới, anh sẽ chủ động đề cập đến việc mình gặp Phó Thiến chăng?
Buổi tối, Thời Chỉ về kí túc làm luận văn đến nửa đêm, quả nhiên, cô đã gặp Thời Mai trong giấc mơ.
Dáng vẻ của Thời Mai vẫn như khi ở giai đoạn cuối của cuộc đời, bà ấy gầy đến mức hai má gần như hóp lại, hốc mắt rất sâu, nhưng ánh mắt lại vô cùng điên cuồng. Thời Mai mặc bộ đồ bệnh nhân, nhìn chằm chằm về phía Thời Chỉ, miệng lặp đi lặp lại câu nói đó: “Là phụ nữ, thì cả đời cũng không được cúi đầu.”
Thời Chỉ mở mắt trong đêm, cô mở điện thoại ra đặt vé tàu, cô cần nghỉ phép, dự định sẽ chủ động đến gặp Phó Thiến. Nào ngờ vừa đến chỗ làm thì trợ lý của Phó Thiến lại đến tìm cô trước: “Sếp Phó yêu cầu cô đến văn phòng của chị ấy.”
Thời điểm Thời Chỉ bước vào phòng, Phó Thiến đang cầm một bình xịt nước nhỏ, phun nước vào những chậu cây nhỏ trên bàn.
Phó Thiến nói: “Thời Chỉ, quả nhiên là tôi không nhìn nhầm người.”
Thời Chỉ và Phó Thiến ngồi nói chuyện cả buổi sáng trong văn phòng, về cơ bản đã hoàn thành định hướng công việc của cô trong ba năm tới.
Tuy nhiên, điểm kết nối trong câu chuyện lại khiến Thời Chỉ nảy sinh nghi ngờ, trong những cơ hội làm việc mà cô có được, thực sự không có vết tích của Phó Tây Linh sao?
Trước khi ra khỏi văn phòng, Thời Chỉ xin nghỉ với Phó Thiến: “Sếp Phó, tôi muốn xin nghỉ hai ngày.”
“Nghe nói, khi làm việc ở nhà hàng, cô đều không cần nghỉ ngơi, tình nguyện tăng ca lương thấp vào những ngày được nghỉ, vậy tại sao mới đến chỗ tôi đã muốn xin nghỉ rồi?”
Thời Chỉ lấy giấy chứng tử của Thời Mai ra: “Là ngày giỗ của mẹ tôi ạ.”
Buổi tối, Phó Tây Linh hẹn gặp Thời Chỉ, nhưng thay vì hẹn đến thẳng nhà, họ lại tới một nhà hàng để thưởng thức những món ăn sáng tạo được chế biến đẹp mắt.
Thời Chỉ có phần uể oải, Phó Tây Linh bèn trêu chọc cô: “Không đến mức gặp tôi chỉ có duy nhất một chuyện để làm đấy chứ, cũng cần ăn cơm mà, phải không?”
Thực ra, cô đang đợi Phó Tây Linh đề cập đến Phó Thiến. Nhưng mãi cho đến khi bữa ăn kết thúc, về đến nhà Phó Tây Linh, mà cô vẫn không nghe thấy bất cứ điều gì liên quan đến việc hai ngày anh xuất hiện tại Tập đoàn Hưng Vinh.
Thời Chỉ biết mình đang bị ảnh hưởng do ngày giỗ của Thời Mai, tính khí của sự kiên nhẫn của cô đều rất tệ, nhưng cô lại chẳng thể kiềm chế, vừa vào đến ngưỡng cửa đã nói thẳng: “Phó Tây Linh, tôi được thăng chức rồi.”
Phó Tây Linh phát giác đầu mối gì đó, nên cách nói chuyện của anh cũng trở nên nghiêm túc: “Chúc mừng nhé, nhưng được thăng chức mà giọng điệu lại sao thế này?”
“Chẳng phải đáng lẽ anh nên biết rất rõ việc đó sao?”
Phó Tây Linh biết Thời Chỉ nghi ngờ điều gì, nếu không cảm thấy mọi việc có liên quan đến mình, thì ánh mắt của cô sẽ chẳng như vậy.
Tuy nhiên, tâm trạng anh cũng đang không tốt, anh đã giải thích vấn đề này không chỉ một lần, từ khi nào mà anh làm việc lại phải giải thích với người khác thế?
“Khi hẹn hò với Thẩm Gia, chẳng phải em vô cùng hiểu anh ta à, tại sao đến tôi lại lười chẳng thèm để ý thế…”
Lời còn chưa dứt, Phó Tây Linh đã biết mình nói sai.
Quả nhiên, biểu cảm của Thời Chỉ đã thay đổi hoàn toàn, cô mặc áo, rời đi. Phó Tây Linh gọi cô mấy câu ở phía sau, nhưng cô đều phớt lờ, chẳng thèm ngoái đầu lại.
Nửa phút sau khi anh bình tĩnh lại, bèn lập tức đuổi theo xuống lầu, thì đã không thấy bóng dáng của cô đâu nữa rồi.
Phó Tây Linh cũng đang giận, chẳng lẽ không được nhắc đến cái tên Thẩm Gia sao!