Sấm rền lại vang lên mấy hồi, sự việc bất ngờ ập đến khiến ký ức cuối cùng của Thời Chỉ về con phố này đã trở thành hình ảnh có liên quan đến Phó Tây Linh.
Đèn cảnh báo nhấp nháy của xe cứu thương nhuộm cả con phố đổ nát thành màu xanh lạnh lẽo. Một giọt mưa rơi xuống lông mi Phó Tây Linh, anh khẽ chớp mắt rồi lại từ từ mở ra, nước mưa thuận theo nếp nhăn trên mí mắt trượt xuống khóe mắt.
Phó Tây Linh cụp mi, đôi môi có phần tái nhợt, giọng điệu chậm rãi, yếu ớt, khẽ nói: “Tôi sẽ liên lạc với cô sau.”
Sau đó, nhân viên y tế vừa hỏi anh về các triệu chứng, vừa đẩy cáng vào trong xe, bọn họ gắn thiết bị đo dấu hiệu sinh tồn vào cánh tay Phó Tây Linh, rồi đóng cửa lại.
Người đàn ông bị bắt liên tục run rẩy trước mặt cảnh sát, không dám tiếp tục la lối om sòm nữa, lúc này đang rụt rè thuật lại quá trình gây tội. Nghe nói do phát hiện các hộ kinh doanh gần đây đều đã chuyển đi, nên mới nổi lòng tham, anh ta đã đến đây trộm cắp vài lần, bản chất là đồ nhát gan.
Nên về cơ bản chỉ trộm rượu, đồ uống, bật lửa cùng những món lặt vặt như bồn hoa chậu cây, thứ đáng giá nhất là thịt bò đông lạnh trong tủ lạnh của tiệm cơm kế bên.
Nhân viên của Phó Tây Linh vô cùng nghiêm túc, Thời Chỉ không thể từ chối, nên đã được Tiểu Trình lái xe đưa về trường. Nếu không phải dì trông ký túc không cho, thì có lẽ Tiểu Trình còn muốn xách luôn cả vali lên lầu giúp cô rồi.
Sau khi về ký túc, Thời Chỉ gọi điện cho Phó Tây Linh, nhưng là một người bạn của anh bắt máy. Bọn họ từng gặp nhau tại bữa tiệc hồ bơi, đối phương nói với Thời Chỉ rằng, trước khi Phó Tây Linh đi chụp CT đầu, anh đã dặn dò anh ta, nếu cô gọi đến, thì nói anh không sao.
“Trong phòng cấp cứu có người quen đã nhận ra Phó Tây Linh, nên gọi hết cả ba mẹ và bác cả của cậu ấy đến. Cô cứ yên tâm, sẽ không có vấn đề gì đâu.”
Hơn mười một giờ đêm, cơn mưa chuyển từ lác đác sang mưa như trút nước, đập vào cửa kính phòng ký túc xá, biến thế giới bên ngoài ô cửa sổ thành một khung cảnh méo mó và mờ ảo.
Phó Tây Linh gọi lại, giọng của anh đã có tinh thần hơn lúc trước, thậm chí còn nói đùa với Thời Chỉ: “Chấn động não nhẹ, nằm viện theo dõi hai ngày là ổn thôi. Thực ra bệnh viện cũng có hơi làm quá, nhưng chẳng còn cách nào khác, mấy người lắm tiền như bọn tôi đều sợ chết.”
Thời Chỉ hỏi Phó Tây Linh: “Người nhà anh còn ở đấy không?”
“Còn, không rời nửa bước. Ngày mai dì hai, chị họ và cả chú út của tôi cũng đến.”
Người nhà của anh đều đã xem ảnh của Thời Chỉ, cô không tiện xuất hiện tại bệnh viện, bèn nói: “Đợi anh ra viện, tôi đến thăm anh sau.”
Tháng chín, Thời Chỉ bắt thức vào học, lịch học của năm cuối tương đối thoải mái, một tuần chỉ có năm tiết. Thỉnh thoảng sẽ cô nhận được tin nhắn hoặc ảnh của Phó Tây Linh gửi đến, từ đó biết được, sau khi xuất viện, anh được đưa về nhà ba mẹ, sống cuộc sống được vô số người quan tâm chăm sóc.
Hoặc anh sẽ nói đùa rằng, hiện tại trong lòng người nhà họ Phó, anh chính là chàng trai tội nghiệp còn không bằng sự nghiệp học hành. Bạn gái chỉ quan tâm đến việc học, bạn trai nằm viện cũng không được bạn gái chăm sóc.
Thời Chỉ vặn ngược lại: “Chỗ anh thiếu người chăm nom à?”
“Không thiếu. Bọn họ nói phóng đại lên vậy thôi, nếu không phải năm nào tôi cũng xem báo cáo kiểm tra sức khỏe của mình, thì còn tưởng bản thân mắc bệnh nan y rồi cơ.”
Trong thời gian Phó Tây Linh dưỡng thương, Thời Chỉ đã tham gia hai lần phỏng vấn vòng một, hai lần phỏng vấn vòng hai và một lần phỏng vấn vòng cuối.
Trong đó có một lần, sau khi hết thúc buổi phỏng vấn vòng hai, Thời Chỉ là người cuối cùng ra khỏi phòng phỏng vấn. Cô đi cùng đường với HR, Quản lý bộ phận, đồng thời đã gặp lãnh đạo của tập đoàn trên đường đến thang máy.
Đó là một vị sếp nữ, với mái tóc uốn xoăn, vô cùng có năng lực mà cũng rất xinh đẹp. Sau khi nhìn thấy Thời Chỉ, vị sếp nữ kia đột ngột lên tiếng hỏi cô: “Đến tham gia phỏng vấn vòng hai sao? Cô tên là gì?”
“Thời Chỉ!”
“Ồ, đúng, Thời Chỉ.”
Vị sếp nữ đó luôn nhìn Thời Chỉ chằm chằm, rồi vươn tay sang rút một tập sơ yếu lý lịch mà nhân viên nhân sự đang ôm trong tay. Cô ta lật vài trang, sau đó tìm bản của Thời Chỉ: “Không có tên cô trong danh sách vòng phỏng vấn cuối cùng.”
Kiểu tuyên bố này tương đương với việc đang nói với người tìm việc rằng kết quả đã được xác định.
Dường như nhân viên bộ phận nhân sự muốn ngăn vị sếp nữ này lại, nhưng vừa mới mở miệng đã bị thư ký đứng cạnh sếp liếc nhìn một cái, cuối cùng đành phải ngậm miệng.
Thời Chỉ đã để ý thấy toàn bộ, nhưng cô không hề biến sắc. Vị sếp nữ kia nói với Thời Chỉ rằng, bọn họ đã mở một cuộc họp nội bộ, sau vòng phỏng vấn thứ hai, sẽ có ba người lọt vào vòng cuối, và cuối cùng sẽ có một người trúng tuyển.
Trong đó không có tên của cô, vậy nên hôm nay cô đến đây, chỉ đơn thuần là đến cho có.
Thời Chỉ bước vào thang máy: “Bây giờ tôi biết rồi, cảm ơn cô.”
Vị sếp nữ cũng tiến vào thang máy, còn những người phía sau đều được thư ký của cô ta dẫn sang thang máy khác. Trong không gian vuông vức, chỉ còn lại hai người họ.
“Tôi không tán thành với quyết định của bọn họ, có thể bộ phận tài chính không cần cô, vậy cô có muốn làm cho tôi không?”
Vị sếp nữ vươn tay về phía Thời Chỉ: “Tôi tên Phó Thiến, Tổng giám đốc khu vực Trung Bắc.”
Ngay từ khi vừa gặp vị sếp nữ này, Thời Chỉ đã nghe thấy mọi người gọi cô ta là “sếp Phó”, nên cô luôn có chút nghi ngờ.
Thời Chỉ hỏi: “Có thể cho tôi xin một tấm danh thiếp không ạ?”
Câu trả lời của Thời Chỉ có phần nằm ngoài dự đoán của Phó Thiến. Phó Thiến lấy danh thiếp ra đưa cho cô, đúng lúc thang máy cũng đến lầu cần đến, Phó Thiến bước ra trước, sải bước trên đôi giày cao gót, rời đi: “Cân nhắc xong thì liên lạc lại với tôi.”
Tấm danh thiếp in rất rõ ràng, cũng may, không phải họ “Phó” mà Thời Chỉ nghĩ.
Cô vẫn đang suy nghĩ về vấn đề công việc, dù sao thì cơ hội không phải chỉ có một.
Và người liên lạc với Thời Chỉ sớm hơn cả bộ phận HR đó là Phó Tây Linh.
Giọng nói uể oải của anh từ ống nghe truyền đến: “Chẳng phải nói đợi tôi ra viện sẽ đến thăm tôi sao, không phải tôi đang tìm lý do để đổi lỗi đâu nhé, nhưng cô có hơi nói lời chẳng giữ lời nhỉ?”
“Anh về nhà rồi à?”
Phó Tây Linh mỉm cười đáp “ừm” một tiếng, và hỏi: “Đến không?”
Thời Chỉ đáp: “Khoảng một tiếng nữa nhé.”
“Được, tôi chờ cô.”
Trước khi gác máy, Phó Tây Linh nói: “Đừng mua hoa và trái cây nhé, ở nhà nhiều lắm, cô đến đây ăn đỡ tôi một ít.”
Phó Tây Linh khẳng định vết thương của mình rất nhẹ, nhưng anh đã bị ba mẹ nhốt trong nhà để chăm bẵm chục ngày trời rồi. Tuy nhiên Thời Chỉ vẫn không yên tâm về vết thương của anh, sợ Phó Tây Linh không tiện ngồi dậy, khi đến cửa nhà anh, cô đã tự nhập mật khẩu vào nhà.
Kết quả là, vừa mới vào đã ngửi thấy hương thơm hỗn hợp của hoa và trái cây. Hoa tươi, giỏ trái cây, cùng đủ loại thực phẩm dinh dưỡng chất đống trong phòng khách. Phó Tây Linh thì vô cùng nhàn nhã ngồi trên thảm, tựa lưng vào sofa, cầm tay cầm chơi game.
Không hề yếu đuối, chẳng chút mệt mỏi. Điện thoại đang bật loa ngoài để bên cạnh, bên trong truyền đến giọng của người đàn ông xa lạ: “Dạ sếp, vậy tám giờ sáng mai em đến tìm sếp để xin chữ ký ạ.”
“Ừm, cậu cúp máy đi, tôi không rảnh tay.”
Có lẽ Phó Tây Linh nghe thấy tiếng đóng cửa, bèn nhìn về phía Thời Chỉ, ánh mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt. Sau khi đầu dây bên kia ấn kết thúc cuộc gọi, anh mới lên tiếng, chào hỏi cô: “Lại đây ngồi đi.”
Dáng vẻ của Phó Tây Linh không những chẳng sao, mà trông còn như chưa từng đau ốm, còn sống cuộc sống thần tiên nhàn nhã đáng ghen tị nữa.
Thời Chỉ lại nhìn anh thêm vài lần: “Anh khỏi thật chưa thế?”
“Rồi.”
“Còn khó chịu chỗ nào không? Cần tôi đưa anh đến bệnh viện tái khám không?”
Trên màn hình máy chiếu là khung cảnh khu rừng nhiệt đới, Phó Tây Linh điều khiển một nhân vật đang cưỡi một con thú bước vào trong: “Đột nhiên quan tâm người ta thế, làm tôi vừa vui vừa bất an rồi này!”
Thời Chỉ cau mày, không mấy vui vẻ: “Tôi đang hỏi anh kia mà.”
Phó Tây Linh bị quát một câu thì lại càng cười tươi hơn. Anh ném tay cầm chơi game đi, nói mình bị bác sĩ riêng của gia đình khám suốt cả tuần nay rồi, không khó chịu chỗ nào, cũng chẳng cần đi tái khám.
Dứt lời, anh thuận tay kéo một chiếc hộp to màu đen tới, gỡ dải ruy băng trang trí xuống, lấy bên trong ra vài loại trái cây nhập khẩu: “Ngồi đi, tôi gọt chút trái cây cho cô ăn.”
Anh không để Thời Chỉ động tay vào, mà tự mình bổ trái dứa ruột hồng, rửa nho đen và dâu tây bạch tuyết, chỉ có duy nhất chỗ cherry đỏ thẫm trong hộp là không đụng vào.
Vào ngày diễn ra bữa tiệc hồ bơi, bọn họ ngồi bên thành bể ăn trái cây, Phó Tây Linh cũng không lấy cherry cho cô.
Trước đây, khi yêu Thẩm Gia, Thời Chỉ đã tự gắn cho mình cái mác thích ăn cherry, vì vậy, tất cả mọi người đều tin là vậy, đến Linh Linh và Vạn Nhiễm thỉnh thoảng bắt gặp cherry cũng mua cho cô.
Hình như chỉ mình Phó Tây Linh là phát hiện ra, cô chẳng thích ăn món đó.
Thời Chỉ vừa ăn trái cây, vừa đọc những tấm thiệp an ủi, động viên. Rất nhiều chữ ký thoạt nhìn đều là tên phụ nữ, còn có cả một bó hoa Tulip màu xanh dương đậm do Diêu Diêu gửi đến nữa.
Cô cười anh: “Tốt duyên quá nhỉ!”
Phó Tây Linh không “tiếp chiêu”, mà nói: “Đến cũng đã đến rồi, giúp tôi bôi thuốc nhé?”
“Thuốc gì?”
“Bác sĩ phát cho, bảo ngày nào cũng phải bôi, có thể là để tuần hoàn máu và loại mỏ máu đọng. Tôi tự bôi mất sức lắm, không tìm thấy chỗ mà bôi.”
Thời Chỉ nhìn vào bàn trà, rồi lại quay đầu sang sofa, nhưng không tìm thấy cái gì gọi là thuốc bôi: “Thuốc đâu?”
“Trong phòng ngủ.”
Phó Tây Linh đứng dậy, Thời Chỉ cũng đặt nĩa trái cây xuống, và theo anh vào phòng. Rèm cửa sổ trong phòng ngủ không mở, ngăn chặn toàn bộ ánh nắng bên ngoài, bên trong là một mảng tối thui.
Anh bật sáng đèn đầu giường, đưa thuốc qua rồi cởi chiếc áo sơ mi cộc tay, chỉ mặc áo ba lỗ màu đen bên trong, quay lưng về phía Thời Chỉ: “Còn bầm không?”
Dù sao cũng là vết thương từ mười ngày trước, nên vết bầm tím do máu tụ đã giảm đi khá nhiều. Hiện tại vai phải là màu xanh vàng, một mảng rất lớn, còn một phần bị áo che khuất, không nhìn thấy.
Thời Chỉ cầm tuýp thuốc trên tay, chạm vào lưng Phó Tây Linh: “Cởi áo ra.”
Phó Tây Linh chỉ cần một tay là cởi được chiếc áo ba lỗ ra, rồi ném trên giường, mảng màu xanh vàng ấy kéo dài từ vai cho đến đốt cột sống.
Thời Chỉ lấy ít thuốc ra đầu ngón tay trỏ, bôi lên trên, rồi nhẹ nhàng mơn trớn quanh vùng cơ thang, vô cùng nghiêm túc, đồng thời áp dụng nghiêm ngặt đúng theo hướng dẫn sử dụng để “bôi đều những vùng bị đau”.
Động tác của cô rất khác với kỹ thuật của bác sĩ tư nhân, đây không phải là kiểu xoa bóp nhằm mục đích thẩm thấu thuốc, vì quá nhẹ rồi! Như thể có ai đó đang cầm sợi lông vũ để vào vào trái tim vậy.
Phó Tây Linh dần dần phản ứng lại, anh quay người, nắm lấy cổ tay cô, mỉm cười, nói: “Đúng là hay ghim thù mà, vẫn còn nhớ chuyện cây cũng vĩ sao?”
Thời Chỉ không trả lời, cô nhìn anh, bôi phần thuốc còn sót lại trên tay mình lên người anh, một cái, hai cái, rồi lại ba cái… Động tác hoàn toàn là cố ý, đúng là đang “thả thính” anh.
Thời điểm trang trí căn nhà này, Phó Tây Linh không dự định dùng đèn đầu giường làm thiết bị chiếu sáng chủ yếu, mà chức năng của nó là hỗ trợ xung quanh, vậy nên ánh sáng rất mờ.
Nhưng cũng chẳng thể đổi lỗi cho ánh đèn, không ai trong số họ có thể kiểm soát được bản thân với ánh nhìn thật gần, cùng những tiếp xúc tay chân thế này.
Phó Tây Linh dùng chút lực, ấn vai Thời Chỉ, để cô ngồi lên giường, còn mình thì kéo chiếc ghế bên cạnh lại và ngồi đối diện với cô. Từ đầu tới cuối anh vẫn giữ cổ tay Thời Chỉ, kéo cô về phía trước, lại gần anh hơn.
Âm thanh chiếc ghế trượt trên sàn như đang mở ra một ký ức nào đó, Thời Chỉ nhìn vào mắt Phó Tây Linh, hỏi: “Phó Tây Linh, tại sao hôm đó anh lại đỡ chiếc ghế giúp tôi?”
“Tôi còn tưởng cô sẽ kìm mãi không chịu hỏi cơ chứ?”
Câu trả lời của Phó Tây Linh rất đơn giản, anh nói, cũng chẳng vì lý do nào cả, tình hình diễn ra quá đột ngột. Đổi thành bất cứ ai cũng không tệ đến mức để cô gái đứng cạnh mình bị thương, còn bản thân thì tránh đi chỗ khác.
“Vậy thì mất phẩm giá quá.”
Thời Chỉ không đưa ra bình luận gì về điều này, cũng chẳng rối rắm, như thể theo đúng trình tự, nghe xong lại tiếp tục hỏi câu thứ hai: “Có đúng hoa hồng chỉ là tình cờ mua về không?”
“Đúng.”
Thậm chí Phó Tây Linh còn giơ ba ngón tay lên để thề: “Làm ăn buôn bán chẳng dễ dàng, nên hỗ trợ một chút.”
Thời Chỉ gật đầu, hỏi câu hỏi cuối cùng: “Anh có giúp gì trong chuyện công việc của tôi không?”
“Không.”
Trong toàn bộ quá trình trò chuyện, họ luôn bốn mắt nhìn nhau, kiểu cảm giác này như thể đang sẵn sàng để bắt đầu sau thời gian dài kiềm chế vậy.
Khi đã hỏi xong toàn bộ câu hỏi, Thời Chỉ không lên tiếng nữa, đôi mắt cô phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp.
Phó Tây Linh đã hiểu, liền hỏi: “Có thể hôn được chưa?”
Không đợi để nghe câu trả lời, anh đã kéo tay Thời Chỉ đặt lên ngực mình, tay còn lại chậm rãi giữ lấy gáy cô, rồi nghiêng đầu, hôn lên môi cô.