Ngày Em Đi Trời Vẫn Nắng

Chương 18: Có nhớ anh không ?




Hứa Lâm Phong về nhà, sau một hồi cãi nhau với Khánh Viên thì trực tiếp đi tìm con trai, không quản chuyện với người phụ nữ kia nữa.

Hắn thứa nhận chuyện mình gây ra lỗi lầm với con trai, cho nên lần này về nhà. Lực chú ý của hắn cũng chỉ chú ý đến Hứa Lâm Hàn.

Thật ra bé con cũng sớm nhận biết được ba mẹ đang giận nhau, chuyện này đã xảy ra nhiều năm nay. Bé luôn biết, mẹ luôn tức giận trước rồi mới đến lượt ba. Cho nên bé chưa bao giờ trách ba bé cả.

Chỉ là... Bé ghét người đã khiến ba bé không yêu mẹ bé nữa.

Trẻ con chỉ nghĩ đơn giản như vậy, nó sinh ra quá là con của hai người. Ẩn tình bên trong, Hàn Hàn vẫn chưa thể hiểu được...

Hàn Hàn rất ngoan, Hứa Lâm Phong về nhà bé đều ở cạnh hắn. Khánh Viên cũng sẽ không làm cậu tủi thân, mặc dù vừa cãi nhau xong. Bà vẫn đi xuống phòng khách ngồi trên ghế sofa, nhìn con trai đang chơi đùa với Hứa Lâm Phong. Lâu lâu còn cười với Hứa Lâm Hàn.

Hàn Hàn xem ra được an ủi không ít.

Bữa cơm cũng ăn nhiều hơn.

" Chà! Hàn Hàn hôm nay ăn ngoan quá"

Bảo mẫu vui vẻ cảm thán, Hứa Lâm Hàn cười ngây thơ đáp.

" Vì có ba Phong về nên Hàn Hàn ăn rất ngon miệng"

Khánh Viên nghe đến đây thì lập tức hỏi.

" Con có muốn mỗi ngày ba  đều ở cạnh con không?"

" Có ạ!"

Bé con vui sướng đáp, Khánh Viên như nắm bắt được thời cơ. Muốn đánh đòn phủ đầu với Lâm Phong trước.

" Sau này gia đình chúng ta sẽ ở cùng nhau, ngày nào ba cũng sẽ về với con"

Lời nói này vừa như ràng buộc, cũng lại như lời uy hiếp của Khánh Viên dành cho Lâm Phong.

Ý nghĩ chính là con trai anh muốn chúng ta ở cạnh nhau, anh dám làm loạn thì Dĩ Anh sẽ không yên.

Hứa Lâm Phong làm sao không hiểu rõ ý tứ đó chứ. Hắn mỉm cười nhìn con trai đáp.

" Được! sau này ba luôn về với gia đình"

Gia đình của hắn ở đây chỉ có Hắn, Dĩ Anh và Hàn Hàn.

Chỉ cần Dĩ Anh chấp nhận hắn, hắn tin người ôn nhu như Dĩ Anh sẽ lấy được trái tim của con trai mình.

Hai người lớn mang theo hai ý nghĩa khác nhau, đứa bé ngây ngốc cũng chẳng thể hiểu được ý nghĩa đó.

Hàn Hàn cùng Lâm Phong chơi rất vui, đến chín giờ tối đã ngủ trên vai của ba. Hắn đưa con về giường, cẩn thận đặt con trai về giường ngủ, rồi lại nhẹ nhàng đắp chăn cho con.

Dáng vẻ ngủ của Hàn Hàn thật bình yên, hắn hôn nhẹ lên trán con trai một cái rồi thì thầm.

" Cha sẽ dành cho con những điều tốt nhất cho con trai của ba"

Hứa Lâm Phong rời phòng ngủ của Hứa Lâm Hàn, hắn quay trở lại thư phòng, dự định ngủ lại đây đêm nay.

Từ sau khi có Khánh Viên mang thai Hứa Lâm Hàn, Hứa Lâm Phong đã không còn quan hệ với cô. Sau này cãi nhau quá nhiều, cho nên hắn trực tiếp ngủ tại thư phòng mỗi khi về nhà.

Căn phòng này cũng giống phòng ngủ, chỉ khác ở một chút là nơi này rộng hơn, còn có một phòng khách riêng. Ở đây cũng rất thỏa mái.

Hứa Lâm Phong đóng cửa, rồi lấy điện thoại trong túi ra, nhấn gọi một cuộc.

" Ông chủ!"

Ái Linh nhận cuộc gọi của hắn, nhỏ giọng đáp.

" Dĩ Anh đã ngủ chưa ?"

Hắn trực tiếp vào thẳng vấn đề, không vòng vo hay nói dư thừa một câu nào.

" Vẫn chưa ạ!"

" Kết nối video đi, tôi gặp cậu ấy một lát"

Ái Linh làm theo lời của Hứa Lâm Phong, kết nối video với hắn. Sau đó đưa điện thoại cho Dĩ Anh đang  ngồi thẩn thờ một mình trên giường.

Nhìn sắc mặt của cậu, hôm nay xem ra không khóc nhiều nên mặt không sưng lắm. Ánh mắt cậu nhìn vào điện thoại, Hứa Lâm Phong nhẹ nhàng hỏi.

" Hôm nay em ăn đầy đủ ba bữa chứ?"

" Đã ăn rồi"

Dĩ Anh cầm điện thoại, tránh đi ánh mắt của nam nhân họ Hứa này. Ủ rũ đáp.

Hứa Lâm Phong mặc dù để ý đến thái độ của cậu, nhưng hắn không nói ra. Vẫn giả vờ bình thường nói.

" Hôm nay ở nhà có ngoan chứ ?"

"...."

Dĩ Anh sau đầu đi không trả lời, Hứa Lâm Phong lại nói.

" Buổi tối trước khi đi ngủ phải uống một ly sữa nóng, sáng sớm dậy phải ăn uống đầy đủ. Buổi trưa ăn xong phải nhớ uống hết một ly nước cam, trước khi anh về nhà chính đã mua rất nhiều socola để trong tủ lạnh nhỏ ở trong phòng. Nếu không thích ăn những hãng socola đó thì hãy nói với Ái Linh, cô ấy sẽ mua những loại khác cho em. Có nghe rõ chưa ?"

Hứa Lâm Phong quan tâm đến Dĩ Anh, làm việc gì cũng căn dặn cậu. Dĩ Anh nghe hắn nói liên tục, trong lòng bỗng nhiên có cảm giác gì đó rất khó tả.

Bao nhiêu năm nay, hắn vẫn ân cần như vậy.

Nhìn Dĩ Anh đang sững sờ chăm chăm dán mắt vào màn hình điện thoại. Hứa Lâm Phong cười nhẹ nhàng, vừa ôn nhu ấm áp vừa nói.

" Ở nhà ngoan nhé, vài ngày nữa anh sẽ về. Dĩ Anh, em có nhớ anh không?"

Nhớ hắn sao ? Tất nhiên là cậu nhớ rồi, mười năm nay lúc nào mà không nhớ hắn.

Nhưng lời nói này không thể tùy tiện nói ra được nữa rồi. Cậu chỉ khẽ đáp.

" Anh đừng ăn nói lung tung nữa, tôi đi ngủ đây."