Hứa Lâm Phong không nói nên lời, chỉ đưa bánh ngọt đến cho Dĩ Anh. Sau đó mãi bình tĩnh đáp.
" Em mau ăn bánh đi!"
Dĩ Anh cảm thấy hắn đang cố ý không quan tâm đến chuyện của mình, cậu quay sang nhắc nhở lại một lần nữa.
" Lâm Phong, anh có nghe tôi nói không ? Hàn Hàn là con của anh. Anh không thể bỏ mặc con của anh vì người ngoài được"
Lâm Phong đập tay xuống bàn, bỗng chốc hung dữ nói.
" Em im đi! "
Nhìn bộ dáng hung dữ của hắn, cậu thoáng giật mình. Hai mắt rũ xuống, người đàn ông trước mặt này lại thay đổi thái độ rồi.
Nhưng dẫu sao thì hiện tại vẫn đúng hơn, cậu là người ngoài. Đứa bé kia là con ruột của Hứa Lâm Phong, thằng bé còn quá nhỏ để hiểu được chuyện của người lớn. Cũng càng quá nhỏ để thiếu hụt tình thương của cha đó.
Đứa bé không có tội, cậu từ nhỏ đến lớn luôn khát khao có được tình yêu của cha mẹ. Làm sao mà cậu không hiểu được tâm trạng của đứa bé, nghĩ đến Hàn Hàn. Cậu lại dũng cảm nói.
" Tôi im miệng, vậy anh có thể sẽ về nhà không ?"
Thật ra, nếu như hắn về nhà vài hôm. Cậu cũng có đủ thời gian để tìm cách trốn thoát khỏi đây. Như vậy cũng sẽ có lợi cho cậu.
Hứa Lâm Phong nâng cằm Dĩ Anh lên, hắn nhìn sâu vào đôi mắt đen láy của cậu nghiến răng hỏi.
" Vậy em có chắc lúc tôi đi, em sẽ không bỏ trốn chứ ?"
Dĩ Anh trợn trừng mắt, không ngờ hắn có thể hiểu được ý của cậu.
" Hừ, chữ bỏ trốn viết rõ trên mặt em đấy kìa! Em nghĩ tôi là thằng ngốc sao?"
Dĩ Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay đầu sang nơi khác.
" Dĩ Anh ! Còn ai hiểu rõ em hơn tôi sao ? Em nghĩ em lừa được tôi ?"
Dĩ Anh vẫn im lặng cúi đầu, không một tiếng trả lời nói dành cho hắn.
" Em mau nói đi ?"
Hứa Lâm Phong lại thúc giục, trong lời nói chứa đầy sự giận dữ.
Dĩ Anh hai tay siết chặt, đầu cúi xuống nói.
" Tôi làm trai bao nhiều năm nay, cũng trải qua không ít vụ bị các bà vợ đánh ghen. Vốn dĩ chuyện này đối với tôi không là gì cả, tôi chịu đựng được. Nhưng anh thì khác, dù gì anh cũng từng là người tôi yêu nhất. Tôi không muốn gây rắc rối cho anh, hiện tại anh có gia đình rồi. Tôi không muốn trở thành kẻ thứ ba"
Hứa Lâm Phong nghe đến đây, lòng đau khổ không thôi. Hắn không biết góc khuất của nghề bán thân này kinh khủng như thế nào, nhưng nhìn thực tại cũng biết hầu như những người làm trai bao cuộc sống chật vật như Dĩ Anh vốn dĩ giống như những người tận cùng của xã hội vậy.
Tiền không có, danh phận không có, địa vị không có. Khinh bỉ ! Rẻ mạc đến chừng nào.
Hứa Lâm Phong nói.
" Tôi không sợ những điều đó, tôi thà bị người đời chửi rủa. Thà bị người khác cho là kẻ bạc tình tôi cũng nhất quyết không bỏ rơi em. Tôi đã nói rồi, năm xưa tôi từng hối hận vì bỏ em và bà mà rời đi. Bây giờ tôi không thể mất em được"
Dù là quá khứ hay hiện tại, bọn họ đều không thể thoát ra được.
Một người cố chấp yêu, một người không muốn làm tổn hại đến danh dự của đối phương. Không ai chịu nhường ai cả.
Ánh mắt Hứa Lâm Phong đau khổ hỏi Dĩ Anh một lần nữa.
" Em còn yêu tôi không ?"
Dĩ Anh rũ mặt, cố nén chữ yêu ở cuống họng. Nghẹn ngào đáp.
" Không..."
Ánh mắt của Hứa Lâm Phong tối sầm, đau khổ chất chứa đầy trong măt hắn. Bản thân chưa từng chịu thua hay cúi đầu trước bất kì ai, chỉ có một mình Dĩ Anh mới có thể khiến hắn trở nên như vậy.
Hứa Lâm Phong sợ rằng mình sẽ lại đánh Dĩ Anh, hắn cố gắng bình tĩnh tâm trạng đứng lên.
" Tôi đi nấu ăn tối, em ngoan ngoãn ngồi đó chờ tôi"
Dĩ Anh nắm tay áo hắn nói.
" Lâm Phong, anh có nghe tôi nói gì không ?"
" Em câm miệng cho tôi!"
Hứa Lâm Phong định bỏ đi. Nhưng dường như còn điều gì đó muốn nói, hắn không quay đầu lại. Trực tiếp trả lời Dĩ Anh.
" Được rồi, tôi sẽ làm theo ý em. Thu xếp về thăm con trai một thời gian. Nhưng em đừng vội mừng. Tôi sẽ cho người canh giữ em, em đừng hòng trốn thoát"
" Lâm Phong... Đừng cố chấp như vậy nữa"
Hứa Lâm Phong không nói nữa, cứ thế bỏ đi vào bếp. Miệng thì thầm một cậu.
" Em vốn dĩ không phải người ngoài"