"Sao lại ngạc nhiên thế, muội muội?" Thẩm Nhược Kiều mỉm cười nhìn cô ta, chậm rãi nói: "Chúng ta vốn dĩ không nên ở đây sao?"
Thẩm Ngọc Yến nhanh chóng tỉnh táo lại, nở một nụ cười ngây thơ vô hại, "Tỷ tỷ sao lại nói như vậy? Tỷ và Nhược Thần đệ đệ giờ này không ở phủ thì có thể đi đâu? Tỷ tuy là hôn phu của Tần Vương gia, nhưng vẫn còn chưa qua cửa. Nếu dắt theo Nhược Thần đệ đệ tới Tần vương phủ ở sẽ làm mất mặt Thẩm gia chúng ta a."
"Đương nhiên!" Thẩm Nhược Kiều cười khó hiểu, "Làm cho Thẩm mất mặt, hủy hoại thanh danh, một mình muội muội thôi là đủ rồi."
Nói xong, nàng phớt lờ Thẩm Ngữ Yên, nắm tay Thẩm Nhược Thần đi về phía Kiều viện.
"Tỷ.." Thẩm Ngữ Yên tức giận đến mức hung hăng trừng mắt nhìn nàng, nhưng khi nhận được ánh mắt đen tối và sắc bén của Thẩm Nhược Thần, cô ta lại không khỏi rùng mình.
Ánh mắt đó của hắn quá khủng bố, quá đáng sợ, quá dọa người rồi. Nó giống như một yêu linh trong đêm tối, ảm đạm và tối tăm, như thể nó có thể lấy đi mạng sống của người khác bất cứ lúc nào.
Thẩm Ngữ Yên không thể tin rằng ánh mắt như vậy lại đến từ nghiệt chủng Thẩm Nhược Thần đó. Hắn thoạt nhìn nhỏ bé như thế, yếu đuối như thế.
Rõ ràng nó đã mười một tuổi rồi, nhưng dáng người nhỏ bé nhìn như chỉ mới bảy tám tuổi. Rõ ràng là cô chỉ cần dùng một tay cũng có thể giết chết hắn.
Nhưng vào lúc này, Thẩm Ngữ Yên cảm thấy Thẩm Nhược Thần chỉ cần một ngón tay cũng có thể giết chết mình.
Nghĩ đến đây, cô ta lại rùng mình, lòng bàn tay thật sự đẫm mồ hôi.
Nhưng khi nghĩ đến Thẩm Nhược Kiều, tiện nhân đó, lại chẳng có chuyện gì. Đừng nói đến bị thương, ngay cả một vết bẩn cũng chẳng có.
Tô Diệc Nhiên đó rốt cuộc đã hành sự kiểu gì vậy? Chẳng phải cô đã kể cho hắn nghe mọi chuyện, sau đó hắn nói sẽ trút giận thay cô sao? Đây là cách hắn trút giận giúp cô?
Thật là một thứ rác rưởi vô dụng! Vô dụng như vậy sao dám mơ mộng về cô? Giống như con cóc muốn ăn thịt thiên nga!
Thẩm Nhược Kiều, xem như ngươi gặp may! Lần này ta tha cho ngươi! Chúng ta cứ chờ xem, sau này có cơ hội ta sẽ giết chết ngươi!
* * *
Nhất Khôn cung.
Thái hậu đang ngồi trên ghế vàng, Như Hoa cung kính quỳ trên mặt đất, hai tay đặt trên mặt đất, thậm chí cả đầu cũng chạm đất.
"Người đâu?" Giọng nói lạnh lùng của Thái hậu vang lên.
"Hồi bẩm Thái hậu, nô tỳ đã bố trí ở ngoài, cho người canh chừng." Như Hoa cung kính nói.
"Chắc chắn là người của Tô phủ?" Thái hậu không nhanh không chậm nói nói.
"Đã cho người thẩm vấn."
"Nói." Giọng nói của Thái hậu trở nên càng lạnh hơn.
"Thẩm đại tiểu thư hôm nay tới học viện Trùng Sơn đón Thẩm đại thiếu gia hồi phủ để tham gia thọ yến của Thái hậu vào ngày mai. Thẩm Nhị tiểu thư cũng đi cùng, Đại tiểu thư không mang theo nô tỳ, nhưng nô tỳ không yên tâm nên đã bí mật đi theo nàng suốt chặng đường.."
Như Hoa kể lại mọi chuyện một cách chi tiết, bao gồm cả cuộc gặp gỡ giữa Thẩm Ngữ Yên và Tô Diệc Nhiên ở cổng học viện.
"Buổi trưa, đại tiểu thư đi đến Ngọc Thục Trai quán, về việc gặp ai thì nô tỳ không biết. Nhưng nô tỳ nhìn thấy xe ngựa của Giang gia đỗ bên ngoài khách trạm. Đại tiểu thư vào khách trạm tầm mười lăm phút rồi đi ra."
"Nô tỳ nhìn thấy đại tiểu thư nhường xe ngựa cho Nhị tiểu thư và Tô Nhị công tử, nàng và đại thiếu gia bước vào khách trạm. Vì vậy, nô tỳ đã tự mình sắp xếp một chiếc xe ngựa đợi bên ngoài quán trọ. Trên đường về nhà.."
Như Hoa lại giải thích cặn kẽ mọi việc, Thái hậu hơi nhíu mày, trong mắt hiện lên một tia không vui, một giọng nói lạnh lùng vang lên: "Khang Bảo Lai, ngươi đi gặp hung thủ. Ai gia muốn biết lý do tại sao hắn ta lại ra tay với Thẩm đại tiểu thư. Moi hết thông tin ra cho ai gia, một từ cũng không được bỏ!"
"Vâng, nô tài ngay lập tức tới đó!" Khang Bảo Lai đáp lại, sau đó xoay người rời đi.
Như Hoa vẫn quỳ, không có sự ra hiệu của Thái hậu, cô không dám đứng dậy.
"Thẩm Nhược Kiều dạo này có gì khác thường không?" Thái hậu liếc mắt lạnh lùng về phía Như Hoa, nghiêm nghị hỏi.
"Hồi bẩm Thái hậu, đại tiểu thư mọi việc vẫn diễn ra bình thường. Ngoại trừ chuyến đi đến Tiên An Hầu phủ, nàng chưa bao giờ ra ngoài, chỉ có hôm nay mới ra ngoài." Như Hoa cung kính trả lời.
"Như Hoa!" Thái hậu trầm giọng nói, "Ngươi nên biết rõ ý định của Ai gia khi phái ngươi đến chỗ Thẩm Nhược Kiều."
"Nô tỳ biết. Nô tỳ nhất định không phụ sự kỳ vọng của Thái hậu."
"Ngươi biết là được rồi. Ai gia tin tưởng ngươi, giao phó cho bạn một vấn đề quan trọng như vậy. Ngươi ở bên cạnh Ai gia một khoảng thời gian không ngắn, ai gia rất xem trọng ngươi. Đợi đến khi ngươi bạn hai mươi tuổi, ai gia sẽ tìm cho ngươi một mối hôn sự tốt."
Như Hoa nghe vậy thì cúi đầu, "Nô tỳ tạ ơn lòng tốt của Thái hậu. Nô tỳ không muốn gả cho người khác, nô tỳ chỉ muốn làm việc cho Thái hậu."
Nghe vậy, trên mặt Thái hậu hiện lên một nụ cười hài lòng, "Chỉ cần ngươi tận tâm làm việc cho ai gia, ai gia đương nhiên sẽ không đối xử tệ bạc với ngươi. Trở về đi, hiện tại ngươi đã là người của Thẩm phủ, đừng hở một chút đã tiến cung. Ai gia đã tặng ngươi cho Thẩm Nhược Kiều, bây giờ ngươi đã là người của nàng, phải hành sự đúng theo những gì nàng phân phó."
"Vâng, nô tỳ đã ghi nhớ! Nô tỳ cáo lui." Như Hoa dập đầu hành lễ với Thái hậu rồi đứng dậy, xoay người rời đi.
Thái hậu nhìn thẳng vào bóng lưng của cô, ánh mắt lạnh lùng ảm đạm.
"Thái hậu, Như Hoa nha đầu này hành sự vẫn đáng tin cậy." Trương mama đi tới bên cạnh Thái hậu với nụ cười nhàn nhạt nói thay Như Hoa.
Dù sao bà cũng là người đã đưa Như Hoa tiến cung. Khi đó, Như Hoa chỉ là một cô bé, trong nháy mắt nay đã mười tám rồi.
"Người ngươi dẫn dắt, Ai gia luôn tin tưởng." Thái hậu gật đầu đáp lại: "Ta hy vọng nàng ở Thẩm phủ làm được việc, năm sau nàng cũng có thể theo Thẩm Nhược Kiều vào phủ Tần vương phủ, giúp ai gia làm việc."
"Thái hậu yên tâm, nha đầu này rất thông minh. Những năm qua, chuyện nào được Thái hậu giao phó, nàng cũng xử lý rất êm đẹp." Trương mama đắc nói
"Ân." Thái hậu lại lộ ra nụ cười hài lòng: "Chính vì điều này mà ai gia mới yên tâm giao việc này cho nàng."
"Đúng rồi.."
Bà ta dường như đột nhiên nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng và sắc bén, đôi mắt tối sầm, "Nữ nhân đó có động tĩnh gì không?"
Trương mama lắc đầu: "Không, rất an phận."
Vừa nói xong, bọn họ liền thấy một mama đi về phía bên này, tay cầm một chiếc hộp dài tinh xảo, hành lễ với Thái hậu: "Thái hậu, đây là quà sinh nhật của Thái hậu từ bên đó gửi qua."
Nghe vậy, ánh mắt Thái hậu lại tối sầm, trên mặt hiện lên một tia độc ác, "Ném nó đi, Ngải gia không muốn nhìn thấy thứ bẩn thỉu như vậy! Từ giờ trở đi, bất cứ thứ gì do nữ nhân Viên Lạc Ninh này gửi đến đều không được mang tới trước mặt ai gia."
"Vâng! Nô tài lập tức mang nó đi." Mama nói xong liền nhanh chóng lui xuống
* * *
Đêm đến.
Thẩm Nhược Kiều cởi y phục nằm trên giường, không ngủ được. Một cơn gió lạnh ập vào người nàng, "Thẩm Nhược Kiều, bản vương cho phép nàng bị thương chưa?"