Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 69: Chương 69 :




Cuối tuần này không đi đâu cả.

Bùi Duẫn làm ổ câu cá ở cạnh hồ phía sau vườn.

Cậu nằm trên ghế bành, trên người đắp một tấm thảm nhung, trên đầu xiêu vẹo đội mũ rơm hỏi mượn từ ông chú làm vườn, trên tay cầm một cây gậy trúc nhỏ.

Nhiệt độ hơi lạnh, ánh mặt trời vừa phải.

Không bao lâu sau, Bùi Duẫn đã buồn ngủ.

Lúc tỉnh dậy thì đã là một tiếng sau.

Bùi Duẫn nữa híp mắt, nghe thấy tiếng hòn đá ném xuống nước.

Cậu bỏ mũ xuống, nhìn thấy Tần Trú chuyển một cái ghế đẩu ngồi bên cạnh mình, đang ném đá nhỏ vào trong hồ.

Bùi Duẫn uể oải nói: “Cậu thật là, cá của tôi đều bị cậu dọa chạy mất rồi.”

Tần Trú: “Lâu vậy rồi mà chưa thấy cậu câu được.”

Bùi Duẫn duỗi lưng: “Trẫm khát, ái phi lấy cho trẫm ly nước.”

Tần Trú cầm lấy ly nước trên bàn nhỏ đưa qua: “Đứng dậy uống.”

Bùi Duẫn thuận theo cột trèo lên: “Đút tôi đi.”

Trên chăn có ống hút, Tần Trú trực tiếp nhét ống hút vào miệng cậu.

Bùi Duẫn hút hai ngụm nói: “Trong phim truyền hình đều dùng miệng đút.”

Tần Trú: “Ai làm vậy thì đúng là ngu ngốc.”

Bùi Duẫn: “...”

Ở nhà Bùi Duẫn cũng từng nghiện miệng.

Buổi tối sau khi đóng cửa, Bùi Duẫn mới dám tìm chút phúc lợi cho mình.

Ở nơi công cộng không thích hợp.

Tần Trú chỉ cây trúc cậu đang cầm trong tay: “Ở đâu ra?”

Bùi Duẫn: “Hỏi mượn chú Hứa, chú ấy thật sự rất thần kỳ, muốn cái gì cũng có.”

Tần Trú không nói gì.

Bùi Duẫn nhìn anh: “Không vui à?”

Tần Trú cầm một hòn đá nhỏ ném xuống nước, cá chép đang chậm rãi bơi tới lập tức tản ra: “Không có.”

Bùi Duẫn: “Không có thì tốt, tôi biết bạn trai tôi tấm lòng bao dung, chưa bao giờ ghen bậy ghen bạ.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn: “Mặc kệ ở bên ngoài tôi đội cho cậu bao nhiêu nón xanh, cậu vẫn đối với tôi không rời không bỏ, cậu nói sao trên đời này lại có người ngốc như vậy chứ?”

Bùi Duẫn không đợi anh trả lời, nói tiếp: “Tuy rằng tôi thông đồng với không ít người ở bên ngoài, nhưng tôi chỉ yêu một mình cậu, tôi chỉ trông giống cặn bã, chứ thật ra tôi là người tốt.”

Tần Trú cong môi: “Sao cậu biết, người không rời không bỏ cậu, không có ai ở bên ngoài?”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “Bạn trai tôi cả ngày lêu lổng ở bên ngoài, cho tôi thời gian ngoại tình mà còn không hề hay biết.”

Trên trán Bùi Duẫn nhỏ mồ hôi: “Chuyện này…”

Tần Trú nhìn về phía cậu: “Cậu nói xem đối tượng lêu lổng của mình ở bên ngoài là ai?”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú còn đang chờ cậu trả lời.

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc, nói: “Cậu biết điều này để làm gì? Kiểm tra đối tượng ngoại tình của cậu có cắm sừng cậu hay không hả? Có hơi loạn, tôi cắm sừng cậu, cậu cắm sừng tôi, cậu ta cắm sừng chúng ta.”

Tần Trú: “...”

Nghỉ ngơi đã gần đủ, Bùi Duẫn chuẩn bị đi gõ chữ và làm bài tập.

Cậu thu gậy trúc lại, Tần Trú thấy rõ toàn cảnh “Cần câu”, cạn lời nói: “Chỉ một sợi dây, câu cá gì?”

Bùi Duẫn: “Tình nguyện mắc câu.”

Dây câu rất dài, Bùi Duẫn cúi đầu quấn dây câu lên cần trúc, bỗng nhiên dây bị người kéo hai cái.

Tần Trú quấn dây câu trên tay, cười với cậu.

Bùi Duẫn bị trêu đến hận không thể hòa tan tại chỗ.

Cậu nghĩ không ổn, vừa cưỡng lại không được, tiến tới hôn môi anh.

Tần Trú ôm vai cậu, nghiêng về phía trước một chút.

Môi cùng môi dán vào nhau, Bùi Duẫn vừa liếm môi châu anh một cái, chợt nghe thấy một âm thanh kéo dài, khiến người ta mơ màng.

“Bủm…”

Tần Trú cứng đờ.

Bùi Duẫn cũng ngây người ra.

Bọn họ chậm rãi buông ra, cúi đầu nhìn về phía cái ghế Tần Trú đang ngồi.

Tần Trú ngồi, là một cái ghế rất nhỏ, phía trên có một tấm đệm mềm mại.

Cái ghế này ngồi xuống không có âm thanh, đứng lên sẽ phát ra âm thanh đánh rắm, nhưng có đôi khi nghiêng người cũng sẽ phát ra âm thanh đánh rắm.

Khi còn bé Bùi Duẫn từng ngồi, Chung Lan Tâm thường xuyên trêu cậu.

Nhiều lần Bùi Duẫn còn tưởng rằng mình thật sự đánh rắm vang như vậy, sợ tới mức òa khóc lớn.

Bùi Duẫn trầm mặc một hồi lâu mới nói: “Ai đưa cho cậu?”

Tần Trú: “Chú Hứa.”

Bùi Duẫn căng chặt sắc mặt: “Sau này chú ấy chính là nam thần mới của tôi.”

Tần Trú: “...”

Dọc đường trở về Bùi Duẫn đều cười mãi.

Tần Trú bất lực nói: “Buồn cười như vậy sao?”

Bùi Duẫn: “Chỉ hận tôi không quay video lại.”

Sau khi vào phòng ngủ, Tần Trú đè cậu lên cánh cửa, làm chuyện vừa rồi chưa làm xong.

Bùi Duẫn phối hợp nhắm mắt, nhưng không quá hai giây, cậu đã “Phụt” bậc cười.

Tần Trú: “...”

“Xin lỗi, không hôn nữa không hôn nữa.” Bùi Duẫn cười sắp chảy nước mắt: “Buổi tối rồi hôn, để tôi bình tĩnh lại trước.”

Tần Trú lạnh lùng nói: “Buổi tối không còn nữa.”

Bùi Duẫn không sợ mặt lạnh của anh, giơ tay xoa xoa.

Tần Trú: “Chơi vui không?”

Bùi Duẫn: “Còn rất mềm, giống vỏ bánh mochi.”

Tần Trú: “...”

Quậy đủ rồi, Bùi Duẫn bắt đầu gõ chữ.

Bảng xếp hạng cũng không phải đã hình thành rồi không thay đổi, giống như tên truyện của cậu lúc đầu hút một bộ phận người, nhưng từ từ thứ hạng đã rớt về phía sau.

Thứ nhất là《 Đêm Vĩnh Cửu 》.

Cách hành văn của《 Đêm Vĩnh Cửu 》như lão làng, cập nhật chăm chỉ, tất cả mọi người suy đoán là clone của tác giả nào.

Mà 《 Đêm Vĩnh Cửu 》 giống như đang đối nghịch với Bùi Duẫn, Bùi Duẫn miêu tả nhân vật chính rất cặn bã, anh ta lại viết rất thâm tình.

Tất cả đều là do bất đắc dĩ.

Tất cả những gì hắn ta đã làm đều là để hồi sinh bạch phú mỹ, cho cô một cơ thể khỏe mạnh và hoàn mỹ.

Bây giờ quyển sách này đã viết đến nhân vật chính gặp tàn hồn bạch phú mỹ, tê tâm liệt phế nói nhớ cô.

Bạch phú mỹ nhẹ nhàng mở miệng nói một câu.

Còn nói câu gì thì anh ta chưa viết ra.

Nhưng khu bình luận đã giúp anh ta bổ sung xong.

— Hồ rồi!

— Tự rút Thanh Nhất Sắc!

— Lại thua tiền rồi, mau tỉnh lại đi.

— Ồ, xem ra là anh em từ nhà bên tới.

Tác giả: “...”

《 Sự Cám Dỗ Của Vong Thê 》 đã rớt xuống hạng mười, nhưng vẫn âm hồn không tan như vậy?

Bùi Duẫn vừa lột quýt, vừa đọc xong 《 Đêm Vĩnh Cửu 》, nhìn thấy khu bình luận, trong lòng cậu lệ rơi đầy mặt.

Yêu tôi thì xin đừng nhắc đến tôi.

Lúc bình thường, Bùi Duẫn đều ghi lại đoạn ngắn lên vở, mỗi lần gõ chữ thì xâu chuỗi chúng lại với nhau là được.

Bởi vậy nên cậu viết rất nhanh.

Tường Thuật có ngu cũng nhận ra không thích hợp, muốn tìm nữ chính.

Nhưng vào lúc này nữ chính gặp lại được người đàn ông thần bí lần trước nhặt được, cô cảm thấy người đàn ông này có hơi quen thuộc nên nói chuyện thêm vài câu.

Người này nam nữ chính không biết, nhưng độc giả biết.

Là BOSS phản diện mới xuất hiện hai lần, nhìn qua tuấn mỹ vô hại, nhưng không từ thủ đoạn.

Bùi Duẫn rút giấy phép xin nghỉ, đăng chương lên.

Đăng xong mới nhớ ra còn chưa tìm Tần Trú bắt lỗi chính tả.

Suy nghĩ vừa mới hiện lên trong đầu, Bùi Duẫn đã thấy Tần Trú ở đối diện ngẩng đầu lên: “Cậu đã đăng rồi?”

Bùi Duẫn: “Tôi thông cảm cho sự vất vả của cậu, hôm nay cho cậu nghỉ.”

Tần Trú: “Không phải đã quên?”

Bùi Duẫn thâm tình chân thành: “Sao có thể chứ? Tôi có quên ai cũng sẽ không quên bảo bối là cậu, tôi chỉ cảm thấy vừa rồi cậu ném đá thật sự quá vất vả, cần nghỉ ngơi.”

Tần Trú lại cúi đầu: “Lúc cậu chột dạ là lại gọi tôi như vậy.”

Bùi Duẫn: “...”

Thấy Tần Trú không nói gì thêm, Bùi Duẫn cho rằng chuyện này cứ như vậy trôi qua.

Cho đến khi cậu đăng nhập vào game và thấy tên của ngôi nhà được đổi thành – Góc bị lãng quên.

Bùi Duẫn: “????”

Trên mặt đất dùng đá đối xứng với trái tim ở bên cạnh, dùng cỏ dại bày thành một chữ “Hừ“.

Bùi Duẫn nhìn lén Tần Trú không biết đang làm gì.

Xong rồi, bạn trai giận dỗi cũng đáng yêu như vậy.

Cậu càng muốn chọc anh giận.

Tần Trú đang online, Bùi Duẫn nhìn bản đồ, Tần Trú đang thu nhập tài nguyên.

Bùi Duẫn đi hái hoa, bày thành một bó.

Sau đó nhanh chóng offline.

Bùi Duẫn mở khu bình luận sách ra xem phản hồi, còn chưa xem được hai bình luận đã nghe thấy tiếng hừ nhẹ của Tần Trú.

“Đừng giận mà, lần sau tặng cậu hoa thật.” Bùi Duẫn nghẹn cười nói.

Tần Trú xóa chữ “Hừ” đi, tên ngôi nhà vẫn chưa đổi lại.

Bùi Duẫn biết anh chờ mình tặng hoa xong mới sửa.

Được thôi.

Nhường anh xíu vậy.

Bùi Duẫn nghĩ, bạn trai ngọt ngào như mình đi đâu tìm đây?

Sau khi cậu bỏ giấy phép xin nghỉ thì đã có người mò qua.

— Truyện này còn có tên là《Trọng Sinh Thành Vị Hôn Thê Của BOSS Phản Diện》

— Có mùi nữ tần.

— Tôi mẹ nó tại sao đọc ngôn tình lại đọc đến mức say sưa như vậy chứ?

Càng ngày càng giống tiểu thuyết nữ tần, cũng mất một bộ phận độc giả, nhưng tương ứng cũng bổ sung vào một ít.

Nội dung chính là nữ chính báo thù đạt được chân ái, lúc này vừa mới triển khai, Bùi Duẫn sẽ để nữ chính chậm rãi lớn mạnh lên, sau đó tự mình hủy đi giang sơn của Tường Thuật, trở thành bá chủ vũ trụ.

Sau đó mở hậu cung...

Hình như không được phép.

Quên chuyện đó đi.

Sau khi Bùi Duẫn viết mấy chương, thực ra có một chút không biết nên đặt bút như thế nào.

Nhưng độc giả thích phong cách kỳ dị này của cậu, cho nên cũng không thay đổi.

Quyển đồng nhân này coi như tích lũy kinh nghiệm, Bùi Duẫn rất muốn viết một quyển tiểu thuyết song nam chủ.

Phim truyền hình hiện nay, đề tài đồng tính nới lỏng hạn chế, có thể quay tình yêu.

Tần Trú từng nói, nếu cậu muốn tiếp tục viết cũng được.

Sơn Duyệt từng đầu tư vào công ty điện ảnh, Tần Diệp cũng có một trang web văn học vừa mới khởi bước, đến lúc đó nước phù sa không chảy ruộng ngoài.

Bùi Duẫn đang xuất thần thì thấy “Thợ Hồ Vá Trời” tặng cậu năm vạn.

Bùi Duẫn sặc một cái, ho khan vài tiếng: “Lão Chúc, không phải tôi đã nói không cần tặng sao?”

Tần Trú: “Khen ngợi không tốt bằng chuyển tiền đánh sâu vào thị giác.”

Bùi Duẫn rơi lệ đầy mặt.

Anh tặng năm vạn cho một cú sốc thị giác, não có vấn đề gì à?

Bùi Duẫn cố gắng giảng đạo lý với anh: “Hạng nhất cũng chỉ được hai vạn.”

Tần Trú cười nói: “Không sao, năm vạn mà thôi, cậu nhìn quen là được.”

Bùi Duẫn: “...”

Năm vạn một đập, thêm cả lần trước tổng cộng mười vạn, khu bình luận im lặng, đều hỏi bọn họ khi nào thì chia tay, hỏi Thợ Hồ Vá Trời còn thiếu bạn trai không? Vợ bé cũng được.

Thợ Hồ Vá Trời mắt điếc tai ngơ, lại gửi một đoạn văn nhỏ.

Bình tĩnh mà xem xét, tài văn chương của Tần Trú không tính là tốt lắm, phong cách của anh thiên về ngắn gọn, có thể năm chữ viết xong thì tuyệt đối không viết mười chữ.

Anh nói: “Tôi làm đề đọc hiểu cũng chưa từng nghiêm túc như vậy.”

Bùi Duẫn cảm động nói: “Anh Chúc…”

Tần Trú: “Cậu thật sự quá khó khen.”

Bùi Duẫn: “... Vừa rồi cậu còn nói tôi xứng đáng đứng thứ nhất.”

Tần Trú: “Không xung đột với khó khen.”

Quả nhiên lời nói của đàn ông chỉ có thể tin một nửa.

Tối chủ nhật, Bùi Duẫn nhận được lời thăm hỏi của Khỉ Mập đã lâu không gặp.

Khỉ Mập: [Anh Bùi, gần đây cậu không đăng bài trên diễn đàn.]

Bùi Duẫn: [Đúng vậy.]

Lại nói tiếp là đã lâu không đi viết truyện ngắn.

Sau đó Bùi Duẫn bận rộn làm bài tập, yêu đương cũng không được bao nhiêu, cố gắng dành thời gian mới yêu đương được một chút.

Chứ đừng nói là nhớ viết truyện ngắn.

Sau đó bắt đầu cập nhật tiểu thuyết, càng không để ý tới.

Có điều đôi khi Bùi Duẫn vẫn vào topic CP dạo một lúc.

Hội chị em Thu Đồng đã là chủ lực sản xuất cơm chó.

Trong topic có một người mới tới tên là “Lam Sắc”, viết một ít truyện ngắn tươi mát, cũng dần nổi tiếng.

Khỉ Mập: [Tại sao vậy?]

Bùi Duẫn tựa vào người Tần Trú, gõ chữ cạch cạch: [Hằng ngày đều quá ngọt, không biết viết cái gì cho phải.]

Khỉ Mập: [...]

Bùi Duẫn: [Cậu muốn xem truyện ngắn à?]

Khỉ Mập: [Cậu xem diễn đàn đi là biết.]