Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 6: Chương 6 :




Dường như tài xế đang theo đuổi tự do như gió, chỉ hận sân bãi không đủ lớn, không thể lướt thêm một đoạn.

Bùi Duẫn xuống xe, có chút cảm giác đầu nặng chân nhẹ.

Cậu còn chưa kịp nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài biệt thự, xe đã chạy vào gara ngầm.

Gara ngầm rất lớn, đậu rất nhiều siêu xe sang trọng, Bùi Duẫn nhìn quanh một vòng, bỗng nhiên phát hiện ở trong góc có một chiếc xe bám đầy bụi bẩn, vẻ ngoại cực kỳ quen mắt, không đợi cậu nhìn cho rõ ràng thì đã nghe thấy tài xế nói: “Đi thôi, chúng ta dùng thang máy đi lên.”

Tài xế dừng xe ở gần thang máy, Bùi Duẫn nhìn anh ấy lấy thẻ công tác ra quét mã.

Cậu liếc mắt nhìn một cái, tài xế họ Lý.

Bùi Duẫn đi theo anh ấy vào thang máy: “Anh Lý, sau này em cũng cần lấy thẻ sao?”

Tài xế vui vẻ: “Không dám nhận, cậu cứ gọi tôi một tiếng Tiểu Lý là được. Cậu không cần lấy thẻ, bảo quản gia giúp cậu thêm dấu vân tay là được.”

Bùi Duẫn “À” một tiếng.

Cảm giác việc thêm vân tay này quá mức thân mật.

Dù sao ba năm sau cũng không ở đây nữa, trả lại thẻ sẽ tiện hơn.

Nhưng mà nói không chừng người ta cũng chỉ muốn đưa cho cậu cái thẻ mà thôi.

Tần phu nhân đã ngồi ở phòng khách được một lát, ngồi bên cạnh bà là một luật sư trẻ mang kính gọng vàng.

Bà vừa thấy Bùi Duẫn đến thì ánh mắt lập tức sáng lên, vẫy vẫy tay với cậu: “A Duẫn, dì có thể gọi như vậy chứ? Con tới đây, nhìn xem hợp đồng có vấn đề gì hay không.”

Nói là hợp đồng, trên thực tế có chút giống thỏa thuận trước hôn nhân.

Tần Trú không ở đây, có lẽ còn chưa xuất viện.

Tần phu nhân nói chờ cậu ký xong rồi thì mang hợp đồng đưa cho Tần Trú.

Bùi Duẫn không quá quan tâm đến cảm giác nghi thức, không có dị nghị gì, cậu cúi đầu đọc điều khoản trong hợp đồng, sau đó nhanh chóng trầm mặc.

Hợp đồng không dài, chỉ có hai trang giấy, điều khoản cũng không nhiều lắm, nhưng các mục ABCD chi chít làm cho hai mắt cậu biến thành màu đen.

Rốt cuộc trên này viết cái gì vậy?

Lần trước đại sư nói phải khéo léo một chút, đừng viết lộ liễu quá.

Bùi Duẫn cũng thuận miệng nói, dùng văn bản tiếng Anh nói không chừng thần linh sẽ không hiểu được.

Vẻ mặt đại sư vặn vẹo, dùng sức lực ấn Bùi Duẫn xuống xin lỗi nửa ngày, bảo không thể nói bậy.

Thế nhưng Tần phu nhân lại đồng ý, còn khen đề nghị này của cậu rất tốt.

Cậu có chút hối hận, rất muốn xuyên không về hồi rạng sáng, đánh tên miệng rộng đề nghị ghi tiếng Anh một cái.

Xem còn không hiểu mà lại dám đề nghị viết tiếng Anh?

Cậu trầm mặc một lúc lâu, nói: “Dì, con cảm thấy cần có cảm giác nghi thức.”

Tần phu nhân chăm chú lắng nghe.

Mặt Bùi Duẫn không đổi sắc nói: “Chúng ta thiếu một người giải thích.”

Tần phu nhân: “Hả? À, đúng đúng đúng, luật sư Kim, làm phiền cậu. Nhìn xem đầu óc của tôi này, thiếu chút nữa đã quên.”- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Luật sư Kim gật đầu, đứng lên.

“Điều đầu tiên, trong lúc thực hiện hiệp ước, nhà họ Tần chỉ phụ trách chi trả chi phí ăn ở và học phí cấp 3 cho bên B, còn các chi phí khác bên B sẽ tự giải quyết.”

Đọc xong điều một, Tần phu nhân cẩn thận nhìn cậu một cái.

Bùi Duẫn có lẽ không phát hiện được, cậu nhướng mày, có chút kinh ngạc: “Học phí chắc không cần đâu, dì, dì khách sáo quá rồi.”

Trong lòng Tần phu nhân khẽ buông lỏng, cười nói: “Đây là điều cần thiết, là do dì tự ý chuyển cháu đến trường trung học số 3.”

Bùi Duẫn nghe vậy thì không nói cái gì nữa.

Hợp đồng rất nhanh đã đọc tới điều cuối cùng.

Bùi Duẫn đánh giá qua một chút, khái quát mà nói, vậy là cậu chỉ cần làm một thư đồng, cùng Tần Trú học tập, không nên có những suy nghĩ khác, tiền cần đưa, một đồng nhà họ Tần cũng không để thiếu, nếu sinh ra tâm tư gì đó thì một xu tiền cũng đừng mơ nhận được.

“Cuối cùng, nếu bên B không thi đậu đại học, nhà họ Tần bảo đảm bên B có thể chọn một trường đại học thích hợp để học (phạm vi lựa chọn như sau…), sau khi tốt nghiệp sẽ sắp xếp bên B vào một trong các công ty chi nhánh của tập đoàn Sơn Duyệt thực tập. Bổ sung, nếu sức khỏe người ủy thác chuyển biến tốt đẹp, sẽ tặng cho bên B một triệu nhân dân tệ.”

Bình tĩnh xem xét, bỏ đi điều khoản giống như đề phòng cướp lạnh như băng, nhà họ Tần cũng coi như tận tình tận nghĩa.

Bản chất việc xung hỉ này đã tràn ngập tính không xác định, sao có thể thật sự tùy tiện giữ lại một người bọn họ không hiểu rõ, biến bọn họ trở thành cái máy ATM.

Huống chi, cũng không viết nếu sức khỏe Tần Trú chuyển biến xấu thì yêu cầu cậu phải chịu trách nhiệm cái gì.

Bùi Duẫn không có dị nghị gì, sảng khoái ký tên.

Luật sư Kim nhắc nhở: “Tiếng Anh cũng phải ký.”

Bùi Duẫn lại ký xuống một chuỗi tên lên hợp đồng, lẳng lơ cuốn một cái ở đuôi p, cuối cùng là lăn dấu tay lên.

Việc xung hỉ này đối với Bùi Duẫn mà nói, chính là một phần công việc đặc biệt, việc công xử theo phép công, ngược lại khá đơn giản.

Tần phu nhân vẫn luôn sợ cậu tức giận, Bùi Duẫn cảm thấy bà ấy lo lắng quá nhiều rồi, đúng là người ba dịu dàng của bên A.

Nhưng điều khoản cuối cùng.

Bùi Duẫn nghĩ, nếu Chung Lan Tâm ở đây thì sẽ rất tức giận.

—— Chung Lan Tâm nhét cậu tới đây chính là muốn cậu đi theo Tần Trú học tập, thi đậu vào một trường đại học tốt, nếu không thi đậu đại học, Bùi Duẫn chỉ sợ mình mới tuổi xuân đã chết sớm.

……

“Bùi thiếu gia, sau này cậu sẽ ở đây.”

Quản gia Hứa đẩy cánh cửa phòng đầu tiên ở lầu hai ra: “Nếu cậu có yêu cầu gì cứ việc nói với tôi.”

Bùi Duẫn nhìn vào trong, nheo mắt: “Không phải cháu sẽ ở một mình sao?”

Chỉ thấy căn phòng ngủ này rộng khoảng 80 mét vuông, bốn phía đều là cửa sổ sát đất, trống trải sáng ngời, căn phòng lấy màu xanh xám làm chủ đạo, giản lược sự lạnh lẽo sẽ thấy vô cùng tinh xảo, có thể trực tiếp chụp ảnh, không cần chỉnh sửa.

Nhưng…

Trong phòng để hai cái giường 1 mét 8, khoảng cách rất hẹp, chỉ dùng một cái tủ đầu giường ngăn cách. Vị trí nhìn ra sân có một cái bàn lớn, ở hai phía đặt hai cái ghế dựa và hai máy tính.

Phòng vệ sinh cũng chuẩn bị dụng cụ rửa mặt của hai người.

Cực kỳ có tâm, giống như phòng khách sạn.

Bùi Duẫn đứng ở cửa, có chút hoảng hốt, suýt chút nữa cho rằng bản thân và bạn bè tới làng du lịch nào đó để nghỉ phép.

Quản gia Hứa thấy cậu bất ngờ cũng buồn bực: “Đây là phòng của cậu hai, hai người sẽ ở cùng nhau.”

Bùi Duẫn: “…”

Ồ, đã rõ.

Bùi Duẫn đứng ngơ ngác ở cửa, rất không muốn đi vào.

Có lẽ quản gia Hứa biết thông tin này làm trong lòng cậu chấn động, đầu tiên lôi kéo rương hành lý của cậu, đẩy ra một cánh cửa khác, đi vào phòng để quần áo.

Lúc này Bùi Duẫn mới đi theo sau: “Chú Hứa, cháu tự mình sắp xếp được rồi.”

Phòng để quần áo rất lớn, đã được dọn dẹp qua.

Hai bên trái phải mở ra, bên trái treo ngay ngắn quần áo của Tần Trú, bên phải thì trống không.

Rương hành lý là Chung Lan Tâm sắp xếp cho cậu, quần áo chỉ có vài cái.

Quần áo đều mặc theo mùa, quần áo mùa khác lúc trở về lại thu dọn sau, còn lại là một ít đồ vật linh tinh, ví dụ như cặp sách, văn phòng phẩm các loại.

Cậu khăng khăng muốn tự mình làm, quản gia Hứa đành đứng ở một bên nhìn cậu.

Bùi Duẫn chỉ có một vài bộ quần áo, tùy ý xếp chồng, cộng lại cũng chưa để đầy một ngăn.

Quản gia Hứa nhìn ngăn để đồ đẹp đẽ bị làm cho lộn xộn, tay bắt đầu ngo ngoe rục rịch.

Bùi Duẫn nhìn sang phía bên trái, so sánh chút liền cảm thấy mình làm quá xấu: “Cháu đã cố hết sức.”

Cậu duỗi tay, sửa sang lại một chút.

Quản gia Hứa đè nén, cuối cùng vẫn không chịu được: “Quần phải để riêng ra.”

Bùi Duẫn chân thành nói: “Chú không cảm thấy, tách riêng ra thì quá trống trải sao? Như vậy càng khó coi.”

Quản gia Hứa: “Vớ của cậu…”

Bùi Duẫn: “Hả? Ba đôi vớ cứ nhét vào mấy chỗ hở là được.”

Quản gia Hứa: “… Cầu xin cậu, đột nhiên tôi cực kỳ muốn làm việc.”

Bùi Duẫn: “…”

Tiếp theo, Bùi Duẫn bị quản gia Hứa ấn ở trên sô pha, không cho phép cậu lại nhúng tay vào làm.

Quản gia Hứa vừa sắp xếp, vừa dặn dò cậu vị trí để đồ vật.

Lần đầu tiên Bùi Duẫn hưởng thụ loại đãi ngộ này, như đứng trên đống lửa, như ngồi trên đống than.

“Được.”

“Dạ, cháu đã biết.”

“Cảm ơn chú.”

“Chú có muốn uống ly nước không?”

“Được được…”

Quản gia Hứa sắp xếp hành lý xong: “Cậu nghỉ ngơi đi, bữa tối chuẩn bị xong sẽ có người tới báo cho cậu.”

Bùi Duẫn tiễn quản gia đến cửa: “Chú khách sáo quá, vất vả rồi.”

Quản gia Hứa nhìn cậu vừa khách sáo lại lễ phép, nụ cười trên mặt lại chân thành thêm một ít.

“Khoan đã.”

Bỗng nhiên Bùi Duẫn ý thức được một vấn đề, cậu chỉ vào hai cái giường không hề khác nhau trong phòng: “Cháu sẽ ngủ ở đâu?”

Quản gia Hứa nói: “Hai cái giường đều là mới mua, cậu cứ tùy ý chọn.”

Bùi Duẫn: “…”

Mọi người đều biết, cái gọi là tùy ý này, bình thường cũng không thể tùy ý.

Bùi Duẫn chọn cái giường giáp tường, nhường chiếc giường có ánh sáng tốt cho Tần Trú.

Người bệnh cần phải phơi nắng nhiều.

Cậu chụp mấy tấm ảnh phòng ngủ gửi cho Chung Lan Tâm.

Chờ đợi, bà không trả lời, Bùi Duẫn gọi điện thoại qua.

“Rất xin lỗi, số điện thoại quý khách đang gọi hiện không liên lạc được…”

Được lắm, vui đến quên cả trời đất, quên luôn cả con trai ruột của mình.

Cuộc sống ở nhà họ Tần thoải mái hơn so với trong tưởng tượng của cậu.

Bữa tối vừa ngon lại phong phú, Tần phu nhân rất hòa ái hay nói, giường rất mềm, điều hòa rất mát mẻ.

So với căn phòng nhỏ tồi tàn của cậu thì điều kiện ở đây đúng là cách biệt như trời với đất.

Lúc Bùi Duẫn đi tiểu đêm, nương theo ánh đèn mông lung, nhìn khăn trải giường màu xám đậm đến phát ngốc.

Bạn cùng phòng Tần Chúc Chúc còn chưa xuất viện, trong phòng ngủ trống trải chỉ có tiếng hít thở của một mình cậu, cách âm quá tốt, ngay cả âm thanh lá cây lay động ngoài cửa sổ cũng không nghe được.

Nhưng Bùi Duẫn luôn cảm thấy bản thân có thể nghe thấy tiếng ngáy ngủ của Chung Lan Tâm.

Ngày đầu tiên rời khỏi nhà, cậu có chút nhớ khăn trải giường in hình cây nấm màu hồng nhạt của mình.

Lăn qua lộn lại vẫn không ngủ được, cậu lấy di động ra, tính đăng một bài ra vẻ trên vòng bạn bè, đột nhiên nhìn thấy màn hình điện thoại hiển thị “ngày 1 tháng 9” thật lớn.

Đúng rồi.

Sắp khai giảng.

……

Ngày 1 tháng 9, đúng 8 giờ sáng.

Cả người Bùi Duẫn đều ngây ngốc.

Không ai nói cho cậu biết, ở trường trung học số 3, ngày học sinh mới báo danh sẽ tổ chức thi thử.

Trường trung học phụ thuộc vào ngày 1 tháng 9, sau khi nộp bài tập, nhận sách mới, học sinh ngoại trú sẽ có thể về nhà.

Vậy mà vừa rồi, Bùi Duẫn mới vừa đi tới văn phòng giáo viên, còn chưa hiểu cái gì đã bị chủ nhiệm lớp hấp tấp kéo tới phòng thi.

Chủ nhiệm lớp nói một tràng như gió dặn dò cậu: “Bùi Duẫn, thầy nhận ra em, thầy và giáo viên trường trung học phụ thuộc của em có quen biết, tình huống của em thầy cũng biết một ít, em cứ thi hết sức có thể, không cần cảm thấy áp lực.”

Chủ nhiệm lớp họ Tôn, học sinh đều gọi thầy ấy là lão Tôn, là một người đàn ông trung niên mập mạp, sức tay rất lớn, tuy rằng nhìn cồng kềnh, nhưng động tác nhanh nhẹn.

Giống như thần miếu chạy đi lánh nạn, lão Tôn vòng qua chướng ngại vật, nhanh chóng đưa cậu tới phòng thi, ấn cậu ngồi vào bàn cuối cùng trong lớp.

Toàn bộ người trong phòng thi đều đồng loạt nhìn về phía cậu.

Bùi Duẫn: “Đệch…”

Cậu không mang bút.

Thầy giám thị vỗ vỗ bục giảng: “Không cần nhìn nữa, sau khi thầy phát bài thi xuống thì không được làm ngay, chúng ta bắt đầu làm bài lúc 8 giờ 15, có thể xem đề trước.”

Giám thị vừa phát bài thi vừa nói: “Truyền sang cho bạn bên cạnh, có vấn đề gì thì giơ tay, đừng có châu đầu ghé tai với nhau.”

“Thầy ơi.”

Giọng nói thiếu niên trong trẻo từ bàn cuối truyền đến.

Cả phòng thi lại nhìn qua đó lần nữa.

Chỉ thấy bạn học xa lạ lười biếng giơ tay, trên mặt mang theo ý cười: “Thầy ơi, cho em mượn cây bút.”

Có nữ sinh thấp giọng cảm thán: “Thật đẹp trai, lớp nào vậy?”

“Chưa thấy qua bao giờ.”

“Cậu quen không?”

Sắc mặt thầy giám thị khó coi: “Khụ, không được nói chuyện. Sao em lại như vậy? Học lớp nào, thi cử sao lại không mang bút?”

Bùi Duẫn vô tội nói: “Em là học sinh mới chuyển trường, lần đầu tiên tới nơi này đi học, không biết sẽ tổ chức thi.”

Các bạn học: “Ồ ——”

Thầy giáo cạn lời, cũng không hề trách móc nặng nề: “Có bạn học nào còn dư bút không, cho bạn học này mượn một cái.”

Bên tay phải Bùi Duẫn, cách lối đi nhỏ có nữ sinh cười hì hì nói: “Thầy ơi, em có.”

Cô nàng đưa một cái bút có nắp tai thỏ qua: “Thi xong nhớ cho tớ thông tin liên lạc nha.”

Bùi Duẫn: “Được thôi.”

Thầy giáo: “Khụ!!”

Môn thi đầu tiên chính là ngữ văn, ngay sau đó là thi toán học.

Giữa trưa có nửa tiếng để ăn cơm, buổi chiều sẽ thi các môn còn lại.

Tuy rằng mới đầu không có trạng thái, nhưng Bùi Duẫn rất nhanh đã tìm lại tốc độ làm đề ngày thường, cậu tràn đầy tự tin, đặt bút như có thần trợ giúp.

Thần thi cử sẽ không bạc đãi người bình thường đã có vốn tích lũy sâu sắc.

Nộp xong bài thi cuối cùng, Bùi Duẫn xoay xoay cổ tay đau nhức, thở hắt ra một hơi dài.

Cậu trả bút viết gần hết mực lại cho bạn nữ: “Cảm ơn nhé, tớ tên là Bùi Duẫn.”

Bạn nữ: “Tớ tên là Thu Đồng, lớp 11A5.”

Bùi Duẫn “Ồ” một tiếng: “Trùng hợp thật, tớ cũng vậy.”

Cửa phòng học đột nhiên bị đập “loảng xoảng” hai cái, lão Tôn cầm một ly sữa bò đứng ở cửa: “Học sinh lớp A5 khoan hãy về, trở lại phòng học một chút.”