Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 58: Chương 58 :




Không muốn sau giờ học lại đi một chuyến nữa, Bùi Duẫn đã đóng gói hành lý của mình vào một chiếc túi lớn mang đến trường.

Mọi người trong lớp đã gần đến đông đủ, những người có hạng mục thi đấu thì đang mượn giày và thay quần áo.

Hướng Vũ đang cầu xin Diệp Lãng Tinh cho cậu ta mượn bài tập, thấy cậu xách một cái túi lớn thì nói đùa: “Anh Bùi, cậu tới cứu nạn sao?”

Bùi Duẫn: “Mơ đi, đây là quần áo của tôi, buổi tối phải đi...”

Thấy cậu không nói nữa, Hướng Vũ truy hỏi: “Đi đâu?”

Bùi Duẫn tiếp tục đáp: “Nhà bạn cùng bàn của tôi.”

Ánh mắt Hướng Vũ trở nên vi diệu.

Sở Hạo chụp lấy cuốn sách bài tập bay tới của Lâm Dật Gia, xoay người nói: “Sao cậu lại đến nhà học thần?”

Bùi Duẫn: “Mùa đông sắp đến rồi, tôi sợ bạn cùng bàn của tôi lạnh nên đưa cho cậu ấy một ít quần áo.”

Hướng Vũ: “...”

Tần Trú: “…”

Sở Hạo kính nể nói: “Anh Bùi, ý thức của cậu cao thật.”

Bùi Duẫn bình thản tiếp nhận: “Bạn cùng lớp nên giúp đỡ lẫn nhau.”

Cậu nhét túi vào góc rồi nháy mắt với Tần Trú - khen tôi đi, tôi đã cho chúng ta cơ hội danh chính ngôn thuận mặc quần áo của nhau rồi đấy.

Tần Trú: “Bụi bay vào mắt à?”

Bùi Duẫn: “...”

Được rồi.

Dù sao cũng là người có thể nói những “lời yêu thương” như “Chữa bệnh cứu người, dùng bàn tay kỳ diệu khôi phục tuổi trẻ”.

Đừng ôm hy vọng gì ở anh.

Nói một cậu “Cậu là thuốc của tôi, cậu đã chữa lành cho tôi” cũng có thể khiến anh mệt chết.

Hôm qua Tần Trú thấy cậu không vui, còn tiếp tục nói: “Hoa Đà tái thế, Phật thủ nhân từ.”

Bùi Duẫn: “... Cậu có muốn tặng vài cái cờ thưởng luôn không?”

Tần Trú nói: “Có một ông chú treo cờ thưởng và biểu ngữ trong nhà, nói là do người yêu của ông ấy tặng, ngày nào cũng phải treo lên để đọc. Nếu cậu thích thì để tôi hỏi ông ấy đặt hàng ở đâu.”

Bùi Duẫn: “Thích, treo trên người cậu đi.”

Khâu Chính Hào có một cuộc thi nhảy cao, nhất quyết kéo họ đi cùng để cổ vũ cậu ta.

“Có phải anh em không hả? Là anh em thì đi đi, thể diện này, khí thế này, tôi cảm thấy đời này đáng giá rồi.”

Bùi Duẫn sờ tóc, nói: “Mặc dù tôi rất nổi tiếng, nhưng không đến nỗi khoa trương như vậy chứ.”

Khâu Chính Hào ngượng ngập nói: “Không liên quan gì đến cậu đâu, chủ yếu là học thần, cậu nhìn cậu ấy lâu như vậy vẫn chưa rời khỏi ghế, mời được cậu ấy đến rất có thể diện, cậu đi cậu ấy mới đi.”

Bùi Duẫn: “Tôi đột nhiên cảm thấy cả thế giới đang chống lại mình.”

Nói thì nói vậy, đến hôm đó, Bùi Duẫn vẫn kéo Tần Trú đến cổ vũ cậu ta.

Hai người đứng ở đâu, chỗ đấy liền có càng nhiều người đến xem.

Khâu Chính Hào có chút lo lắng nhưng cũng rất phấn khích.

Cậu ta nhảy tại chỗ vài lần, thực hiện các bài tập khởi động một lúc.

Trọng tài: “Người tiếp theo.”

Khâu Chính Hào chuyển động.

Chạy lấy đà, nhảy lên, vượt cột...

Trồng cây chuối.

Động tác trước mặt đều không có vấn đề gì, nhưng khi Khâu Chính Hào tiếp đất thì không điều khiển được tư thế của mình, đầu đập thẳng vào tấm thảm bên dưới.

Khi ngồi dậy, cậu ta vẫn còn sững sờ.

Mọi người xôn xao lại xem.

Sau đó là tiếng cười vang.

Bùi Duẫn đang chụp ảnh bằng điện thoại di động, tình cờ ghi lại được khoảnh khắc nổi bật này.

Cậu bụm mặt, tay run rẩy dữ dội.

Khi Khâu Chính Hào đi tới, Bùi Duẫn cuối cùng cũng ngừng cười.

Bùi Duẫn nhìn thấy cậu ta, nhịn không được hỏi: “Đầu cậu không sao chứ?”

“Không sao.” Khâu Chính Hạo sờ đầu: “Cứng như gạch ấy.”

Bùi Duẫn: “Ha ha ha ha, lão Khâu, tôi vừa tìm được một gói biểu tượng cảm xúc giống tư thế của cậu lắm, cậu cũng có thể gia nhập vào.”ứng dụng TᎽT

Khâu Chính Hào đi tới nhìn: “...”

Trên màn hình, lúc cậu bé tiếp đất sau khi nhảy cao, đầu cậu ấy đập xuống thảm giống như vừa rồi.

Khâu Chính Hào thở dài: “Anh Bùi, sau khi mất mặt sao cậu làm như không có chuyện gì xảy ra được vậy?”

Tần Trú: “Không cần mặt mũi là kỹ năng thiên phú.”

Khâu Chính Hào: “...”

Bùi Duẫn: “Này, nói sao nhỉ? Tôi dạy cậu, giả sử như người khác mất mặt, cậu cười theo là được rồi.”

Khâu Chính Hào: “…” Cái này không phải còn khó hơn sao? Đây là thể loại tim kim cương gì vậy?

Tư thế tiếp đất của Khâu Chính Hào tuy không đẹp lắm nhưng lại có chiều cao, chân dài và có lợi thế nhảy cao nên đã giành được vị trí thứ hai.

Lão Tôn rất vui vẻ: “Kết quả lần này của chúng ta rất tốt, chúng ta xếp thứ hai, chỉ kém người đứng đầu 2 điểm mà thôi. Mọi người cố lên! Bùi Duẫn, lát nữa em chạy đường dài có ổn không?”

Bùi Duẫn ngậm một túi kéo mỡ: “Thầy ơi, nếu chúng ta thực sự thắng thì quà cho bọn em chắc không phải 53* đâu nhỉ?”

(*) 53: cuốn sách có tên Kỳ thi tuyển sinh đại học ba năm mô phỏng năm năm.

Các bạn học sốc ngang, nhao nhao quay sang nhìn lão Tôn.

Lão Tôn: “Thầy có phải là người như vậy không?”

Các bạn học thầm tự nhủ, thầy giáo nói phát thưởng không thể ôm ấp hy vọng gì cả.

Bùi Duẫn mỉm cười, ném kéo mỡ vừa ăn xong vào túi rác: “Chỉ cần có lời đảm bảo này của thầy là được rồi ạ.”

Cậu đứng dậy, cởi áo khoác ném cho Tần Trú: “Bạn cùng bàn, cổ vũ cho tôi nhé.”

Phần thi chạy dài ba nghìn mét chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu.

Bùi Duẫn đã khởi động tương đối rồi.

Điểm xuất phát của quãng đường ba nghìn mét rất gần với đài chủ tịch.

Khi Bùi Duẫn đang kiểm tra, cậu nhìn thấy Tần Trú đang đứng bên dưới.

Cậu nhìn quanh, thấy người quen nên bước tới.

Một bên khác.

Tần Trú đứng dưới bục, chuẩn bị chờ Bùi Duẫn bắt đầu chạy thì đi lên.

Không lâu sau, anh nhìn thấy Bùi Duẫn đang đi về phía một cô gái đeo kính.

“Anh ơi.”

Tần Trú quay đầu lại, nhìn thấy Tần Ngọc Thành đang lén lút đi tới.

Tần Ngọc Thành đang đeo mặt nạ, mặc áo hoodie, đội mũ trên đầu, còn làm bộ đeo một cặp kính râm.

“… Em làm gì thế?”

Tần Ngọc Thành nhìn quanh rồi nói: “Anh nói em không có chuyện gì thì đừng đến tìm anh, sợ bị hiểu lầm còn gì.”

Tần Trú lần đầu tiên cảm thấy đầu óc em họ của mình có vấn đề: “Không phải lần trước em đến tìm rồi sao?”

Còn dấy lên tranh cãi tình tay ba nữa.

Tần Ngọc Thành nói: “Bởi vì rút kinh nghiệm lần trước nên lần này em khiêm tốn lại rồi.”

Tần Trú: “…”

Khiêm tốn chỗ nào cơ?

Mọi người đều đang nhìn họ đấy.

Tần Ngọc Thành nói: “Chuyện lần trước em còn chưa nói xong, em không dám nhắn tin trên WeChat với anh, mẹ em theo dõi điện thoại của em.”

Dù đó không phải điều gì đáng xấu hổ nhưng cậu ta lại không thoải mái, không muốn chuyện gì cũng bị mẹ biết.

Câu tiếp theo của Tần Ngọc Thành khiến Tần Trú kinh ngạc.

“Anh ơi, lớp em có một người học ở trung học phụ thuộc… tên là Hồ, Hồ cái gì ấy nhỉ, em nhớ không ra, hình như có thù với ai kia, bọn họ muốn gây rắc rối.”

Tần Trú vốn tưởng cậu ta tới kể khổ, không ngờ lại liên quan tới Bùi Duẫn.

Anh cau mày: “Bây giờ mới nói à?”

Tần Ngọc Thành: “Ồ, nghe nói là vụ trung học phụ thuộc, kỳ thi tháng thi không tốt nên bị gia đình nhốt, bây giờ mới được thả ra.”

Tần Trú gật đầu: “Anh biết rồi, anh sẽ chú ý.”

Tần Ngọc Thành đến gặp anh thay vì Bùi Duẫn vì cậu ta không thích Bùi Duẫn.

“Anh nhìn đi, anh ta không ngây thơ như anh nghĩ đâu, hơn nữa ra tay cũng rất tàn nhẫn, em đã tận mắt chứng kiến ​​anh ta tống tiền bạn học.” Tần Ngọc Thành phun ra những lời mà cậu ta kìm nén bấy lâu: “Anh thích ai mà không được, lại thích anh ta… Anh ta không đơn giản như anh tưởng đâu, chắc chắn là lừa tiền lừa sắc.”

Tần Trú đang định nói gì đó thì đột nhiên nhìn thấy mọi người đã đứng ngay ngắn tại vị trí trên đường chạy.

Cuộc thi sắp bắt đầu.

Tần Trú ngắt lời cậu ta: “Em về trước đi.”

Tần Ngọc Thành: “Anh!”

Tần Trú: “Cảm ơn.”

Tần Ngọc Thành mím môi, nhìn Tần Trú đi về phía đài chủ tịch, lẩm bẩm nói: “Cảm ơn cái mông, nếu thật sự muốn cảm ơn thì tránh xa anh ta chút.”

Bùi Duẫn từ xa thấy một người đang quấn lấy nói chuyện với Tần Trú.

Cậu không suy nghĩ nhiều mà chỉ tìm một chỗ để đứng.

Súng lệnh vang lên.

Tất cả mọi người xông lên, Bùi Duẫn chân dài, chạy mấy bước đã vượt lên phía trước.

Sở Hạo hét lên: “Anh Bùi! Cố lên! Giữ sức! Đừng vội!”

Bùi Duẫn quay sang cậu ta, hét lên: “Tôi có giữ sức cũng có thể đứng nhất!”

Người phía sau: “…”

Sở Hạo: “Vượt rồi, vượt rồi, đừng nói nhảm nữa.”

Bùi Duẫn có thể lực trung bình, không vận động nhiều nhưng chỉ cần tự tin là đủ.

Vừa mới bắt đầu mọi người đều không chạy nhanh lắm, cậu cũng không vội chạy.

Cậu giống như đang trêu chọc người chơi thứ hai, vừa mới bị đuổi kịp một chút đã tiến lên, kéo dài khoảng cách.

Sau đó, một giọng nói rất quen thuộc vang lên từ loa.

“Vận động viên cố lên.”

Giọng nói của anh lạnh lùng như suối núi mát lạnh, giọng điệu không hề dao động.

“Hình như là giọng của Tần Trú.”

“Thật sao, tại sao cậu ấy lại đọc bản thảo?”

Trên đài chủ tịch.

Hội trưởng hội sinh viên xoa tay nói: “Học thần, nói thêm vài câu đi.”

Tần Trú lật đống bản thảo trong tay, cố gắng chọn ra một câu ngắn gọn.

“Em đến đưa bản thảo ạ.” Đỉnh đầu vang lên một giọng nữ nhẹ nhàng.

Tần Trú nhìn thoáng qua, phát hiện ra chính là cô gái vừa nãy nói chuyện với Bùi Duẫn.

Hội trưởng hội học sinh: “Đưa cho anh.”

Lê Lê rụt tay lại: “Xin lỗi, có thể để học thần đọc được không ạ?”

Hội trưởng hội học sinh sửng sốt: “Cái này...”

Tần Trú: “Đưa cho tôi.”

Lê Lê thở phào nhẹ nhõm, đưa tờ giấy cho cậu rồi nhanh chóng rời khỏi sân khấu.

Tần Trú mở tờ giấy ra.

– Bạn trai: (*  ̄3)(ε ̄ *)

Ánh mắt Tần Trú dịu lại.

Anh lật mảnh giấy nhỏ lại, phía sau có một bản thảo, anh nhìn qua rồi mỉm cười.

Hội trưởng hội học sinh vừa đọc xong bản thảo thì nhìn thấy nụ cười thoáng qua của anh.

Tựa như gió xuân hóa tuyết.

Cậu ta tự hỏi, gì vậy? Ai đưa thư tình cho anh à?

Tần Trú mở micro lên: “Bùi Duẫn, hạng nhất.”

“Người đọc, Tần Trú.”

Toàn trường nổ tung.

“Mẹ kiếp, ngạo mạn quá.”

“Tôi đang bảo cậu ấy lên đó làm gì, thì ra là mang tài liệu lậu vào. Chậc chậc.”

“Không phải, sao các cậu chỉ quan tâm đến chuyện này thế, tôi đang bị ngọt hóa này.”

“Thật ra học thần lên đó chỉ là để cổ vũ cho Bùi Duẫn thôi, còn viết bản thảo tạm thời nữa.”

Bùi Duẫn nghe thấy bạn trai cổ vũ thì nhếch môi.

Tờ giấy là do cậu viết, nhưng chỗ người đọc không phải viết là Tần Trú, mà là tên của cậu.

Mặc kệ cậu đứng thứ mấy, Tần Trú đều cho cậu đứng hạng nhất.

Đoạn thời gian tiếp theo, thỉnh thoảng Tần Trú đọc vài bản thảo ngắn rồi rời đi.

Hội trưởng hội học sinh lưu luyến không rời: “Đợi thêm một lát nữa thôi.”

“Không được.” Tần Trú liếc nhìn Bùi Duẫn vẫn kiên trì dẫn đầu: “Tôi đi đón người.”

Nửa vòng cuối cùng rồi.

Một số người ngất đi vì kiệt sức và được khiêng đi, trong khi những người khác cuối cùng cũng ngã xuống mà đi chậm lại.

Vị trí thứ hai là một đối thủ hung hãn, một mực muốn cắn chết đối thủ.

Bùi Duẫn sợ bị cậu ta vượt qua nên đã nhanh chóng tăng tốc, nhưng người ở vị trí thứ hai đã sớm theo sau.

Cậu nặng nề thở gấp.

Không thể nghe thấy tiếng reo hò bên cạnh.

Nhưng cậu lại nhìn thấy Tần Trú ở phía sau vạch đích.

Bùi Duẫn nghiến răng lao tới.

Khoảnh khắc cậu vượt qua vạch đích, người thứ hai cũng về tới đích, với cách biệt chỉ không phẩy mấy giây.

Bùi Duẫn nhào vào người Tần Trú, cậu còn chưa kịp nói gì, hai chân đã nhũn ra, trực tiếp quỳ xuống.

Tần Trú còn chưa kịp giữ cậu lại, đã thấy cậu quỳ một gối trước mặt mình: “...”

Tiếng reo hò ở vạch đích lặng dần.

Mọi người trong lớp A5 nhìn nhau sửng sốt.

“Cầu, cầu hôn?”

“Bạo vậy sao?”

“Hoa đâu? Có nhẫn không, đôi này náo loạn lâu như vậy bây giờ tu thành chính quả rồi à?”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “…”

Tim Bùi Duẫn đập dồn dập, toàn thân kiệt sức, đầu óc hỗn loạn, không kịp phản ứng, thuận theo quần chúng ăn dưa, nói: “Bạn học Tần Trú, cậu có bằng lòng...”

Quần chúng ăn dưa: “YES! YES!”

Tần Trú: “Nghĩ kỹ rồi nói.”

Bùi Duẫn nắm lấy tay anh: “Cậu có bằng lòng, giúp tôi làm bài tập không? Giá cả có thể thương lượng, yêu cầu không nhiều, độ chính xác 50%, cậu chỉ cần lừa được lão Tôn là được.”

Quần chúng ăn dưa: “...”

Quần đều đã cởi rồi, lại cho tôi xem cái này?