Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 52: Chương 52 :




Sau khi chào hỏi khách hàng, Bùi Duẫn cất một đôi bông tai vào túi rồi đưa cho khách.

Đột nhiên, một giọng nói vừa ngạc nhiên vừa vui mừng vang lên bên cạnh: “A Duẫn!”

Bùi Duẫn theo tiếng gọi quay lại.

Đứng bên cạnh xe đẩy là một đôi nam nữ trung niên, Bùi Duẫn liếc qua người đàn ông hoàn toàn xa lạ, ánh mắt dừng lại trên người phụ nữ.

Sau đó, cậu im lặng.

Người phụ nữ có đường nét thanh tú, trang điểm đẹp đẽ, thân hình đầy đặn hơi béo, có lẽ là vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ khi nhìn thấy cậu, khóe môi hơi nhếch lên.

Nhìn rất quen mắt.

Nhưng……

“Chị, chị là ai vậy ạ?”

Bùi Duẫn cố gắng nhớ lại liệu Chung Lan Tâm còn có người thân nào không.

Nhưng người chị gái duy nhất của Chung Lan Tâm chắc chắn không trông như thế này.

Khóe mắt người phụ nữ giật giật, như muốn nói điều gì đó, nhưng ngại vì sự có mặt của người đàn ông nên bà kìm lại, nhỏ giọng nói: “Là mẹ, mẹ yêu của con đây.”

Bùi Duẫn: “...”

Bùi Duẫn: “Hả?”

Long trời lở đất.

Mọi người đều ngừng động tác, bị diễn biến vi diệu trước mắt làm cho bối rối.

Khách hàng đến mua đồ hóa ra là mẹ của Bùi Duẫn.

Kết quả là Bùi Duẫn không nhận ra thì thôi đi, lại còn gọi một tiếng chị gái…

Đây phải là bị thất lạc bao nhiêu năm mới diễn ra được cái loại tình tiết máu chó cũ rích này?

Hướng Vũ và ba người khác không rõ ra làm sao, trong lòng bọn họ nghĩ rằng Bùi Duẫn lại thê thảm như vậy sao?

Bùi Duẫn không hề nhìn ra được một chút niềm vui sướng khi được đoàn tụ bất ngờ.

Cậu đông cứng tại chỗ.

Trong lòng Chung Lan Tâm cười như điên khi nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của con trai mình, bà nhẹ nhàng vuốt mái tóc được chăm sóc cẩn thận của mình: “Có phải là mẹ càng ngày càng xinh đẹp rồi không?”

Bùi Duẫn nương theo ánh đèn đường mờ ảo, cẩn thận nhìn rõ một chút, quả thật là Chung Lan Tâm.

Tim cậu trùng xuống, ngay lập tức cả người trở nên lạnh lẽo.

Chung Lan Tâm vốn dĩ rất béo, trên khuôn mặt toàn là thịt, sau khi giảm cân, các đường nét trên khuôn mặt đều lộ ra, Bùi Duẫn nhìn không nhận ra bà.

Bà đang đợi con trai mình tâng bốc nịnh nọt.

Hơn một tháng không gặp, bà cố tình không đăng ảnh tự sướng, chính là để chờ đợi khoảnh khắc này.

Nhưng mà, khi Bùi Duẫn nhìn thấy bà, đôi mắt chợt đỏ hoe.

Cậu đi vòng quanh xe đẩy, bởi vì vội vàng mà va vào cả tay cầm của xe đẩy.

Bùi Duẫn phớt lờ cơn đau, nắm chặt lấy bả vai của Chung Lan Tâm: “Mẹ, mẹ bị bệnh à?”

Chung Lan Tâm: “Hả?”

Bùi Duẫn nghiến răng nghiến lợi: “Sao mẹ lại gầy đi nhiều như vậy? Bệnh tiểu đường? Cường giáp? Hay là... hay là một căn bệnh nào đó nghiêm trọng hơn?”

Chung Lan Tâm: “...”

Người đàn ông cảm thấy tình cảnh này có chút buồn cười, cười khẽ một tiếng.

Chung Lan không thèm để ý tới ông: “Không phải…”

Bùi Duẫn: “Đừng lừa gạt con, mỗi lần con đi tìm mẹ, mẹ đều phớt lờ con, hoặc là cả một thời gian dài không xuất hiện. Mẹ có phải đang điều trị phải không?”

Chung Lan Tâm: “...”

Mẹ mẹ nó chỉ là muốn con phải khen ngợi vẻ đẹp của mẹ!

Ai bảo con tự nhiên suy nghĩ linh tinh bậy bạ như thế?

Chung Lan Tâm cực kỳ cạn lời, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của Bùi Duẫn, trong lòng lại mềm nhũn: “Không phải, sao con lại không chịu tin là mẹ đang kiên trì tập thể dục để giảm cân?”

Bùi Duẫn thậm chí còn không thèm nghĩ: “Nghĩ cái gì thế? Mẹ bình thường đi ra ngoài ba mươi phút để mua chai nước tương cũng phải kéo dài đến hai tiếng đồng hồ, cuối cùng phải gọi dịch vụ vận chuyển đồ ăn mang về từ siêu thị. Nếu như mẹ có thể năng động được như vậy thì làm sao có thể tròn trịa như thế được?”

Chung Lan Tâm: “...”

Người đàn ông quay đầu đi, giả vờ như không nghe thấy.

Nhưng đôi mắt sắc bén của bà lại nhìn thấy vai ông khẽ run lên.

Chung Lan Tâm vỗ vào ngực Bùi Duẫn một cái, đẩy cậu ra: “Mẹ nó, mẹ của con không bị bệnh, chỉ là giảm cân thôi. Im miệng đi, con chỉ cần khen thôi.”

Bùi Duẫn sửng sốt.

Chung Lan chết tâm, nói: “Con nhìn sắc mặt hồng hào của mẹ, giống người bị bệnh sao?”

Lòng Bùi Duẫn càng lạnh hơn: “Mẹ chưa bao giờ trang điểm, có phải là do sắc mặt quá kém, đến mức cần phải trang điểm để che đi không? Mẹ, mẹ đừng gạt con, con chịu đựng được.”

Chung Lan Tâm: “...”

Bà nói hết lời mới thuyết phục được Bùi Duẫn tin rằng bà thực sự chỉ là giảm cân.

Một số người gần đó rất hứng thú theo dõi cuộc đoàn tụ này của hai mẹ con.

Sau nhiều tình huống xoay chuyển bất ngờ, bọn họ suýt nữa bị suy nghĩ linh tinh bậy bạ của Bùi Duẫn dọa sợ, nhưng may mắn cuối cùng cũng không có chuyện gì xảy ra.ứng dụng TᎽT

Bùi Duẫn thở dài: “Mẹ làm con sợ muốn chết.”

Tính toán của Chung Lan Tâm thất bại, bà liếc mắt khinh bỉ, nhưng giọng điệu lại rất dịu dàng: “Là con tự hù dọa mình đó con yêu.”

Bùi Duẫn: “...”

Cậu sơ ý một chút, thân thể thì không có bệnh tật gì, nhưng đầu óc thì sao?

Cậu cảm thấy Chung Lan Tâm giống như bị tráo đổi.

Ánh mắt Bùi Duẫn di chuyển, người đàn ông xa lạ mà vừa rồi cậu không để ý đang nhìn cậu một cách hòa ái.

“Chú là bạn của mẹ cháu ạ?” Bùi Duẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Người đàn ông nói: “Đúng vậy, chú tên là Đường Diệc, chú quen biết mẹ cháu khi đi du lịch.”

Bùi Duẫn ngập ngừng “Ồ” một tiếng: “Xin chào chú Đường.”

Chung Lan Tâm ho khan một tiếng, giải thích: “Chú Đường của con chưa từng đến thành phố A. Lần này bọn mẹ chỉ tình cờ cùng nhau đi chơi thôi…”

Trong lòng Bùi Duẫn luôn cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ mà cậu không thể giải thích được.

Còn chưa kịp nghĩ ra nguyên nhân tại sao, Chung Lan Tâm đã nhìn thấy Tần Trú: “Ồ, A Duẫn, đây không phải là ông...”

Tim Bùi Duẫn run lên: “Cái kia...”

Chung Lan Tâm nhanh chóng phản ứng lại, nói thêm: “Thầy giáo nhỏ của con.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú đi tới: “Con chào dì.”

Chung Lan Tâm rất vui khi nhìn thấy anh: “Xin chào, xin chào, dì đang muốn cảm ơn con. Lần này A Duẫn đã tiến bộ rất nhiều, cũng may có con đã dạy kèm cho nó. Con trai dì có phải là rất ngu ngốc không? Dạy không hiểu cũng không sao, cứ thế mà đánh, đánh vài lần là sẽ hiểu thôi.”

Những người khác: “…”

Mẹ ruột thực sự làm được việc này.

Bùi Duẫn lẩm bẩm: “Không chắc ai sẽ đánh ai.”

Tần Trú: “...”

Chung Lan Tâm nghe không rõ: “Cái gì?”

Bùi Duẫn: “Không có gì đâu. Mẹ chừa cho con ít mặt mũi đi, bạn học của con đều ở đây.”

Tần Trú vội vàng nói: “Không có, A Duẫn rất thông minh, lại ham học, không hề tốn sức.”

Thực ra trong lòng anh rất căng thẳng.

Tần Trú đã gặp Chung Lan Tâm hai lần, bà cũng không khó để ở chung, nhưng bây giờ trong lòng anh đã thay đổi, đột nhiên không biết nên cư xử như thế nào cho phù hợp.

Chung Lan Tâm biết Bùi Duẫn là người như thế nào nhưng bà vẫn rất vui khi có người khen ngợi cậu.

Tần Trú: “Chú đây là?”

Lúc này Chung Lan Tâm mới nhớ tới mục đích ban đầu của mình: “Ồ, bọn dì vừa trở về, muốn đi dạo chợ đêm, lúc đi tới đây đã thấy rất nhiều người đang xúm lại mua đồ cho nên qua đây nhìn thử xem, thấy chiếc khăn lụa này rất đẹp nhưng mà…”

Nhưng mà bán hàng chính hãng như hàng giả?

Còn bán phá giá nó với giá ba mươi đồng?

Khi Chung Lan Tâm nhìn thấy Tần Trú, bà chợt hiểu ra, chẳng trách có thể mạnh tay như vậy.

“Quầy hàng này có phải của các cháu không?”

“Vâng, để trợ cấp một số chi phí trong nhà.”

Chung Lan Tâm: “...”

Sơn Duyệt phá sản rồi sao?

Chung Lan Tâm bối rối chỉ vào chiếc khăn lụa: “Nhưng những thứ này…”

“Dì ơi!” Hướng Vũ đột nhiên phản ứng lại, xông lên cắt ngang cuộc trò chuyện: “Thật ra cháu thấy những chiếc khăn này không đủ tốt để làm nổi bật lên vẻ đẹp của dì.”

Bùi Duẫn: “...”

Sau khi nghe Bùi Duẫn chào hàng cả đêm, Hướng Vũ đã học cách bán hàng, đầu tiên thổi phồng vẻ đẹp của Chung Lan Tâm một trận, thổi đến mức khiến cho Chung Lan Tâm lòng vui như muốn nở hoa.

Thật ra trong nháy mắt Hướng Vũ đã suy nghĩ rất nhiều.

Cậu ta lờ mờ biết, Tần Trú có thể không đơn giản như vẻ ngoài của anh.

Hướng Vũ nghĩ đến sự mất tự nhiên của Tần Trú khi bọn họ đề nghị muốn đến trợ giúp bán hàng.

Còn nữa, khi ngồi trên ở xe, Tần Trú hình như có cảm giác bồn chồn lo lắng.

Mọi thứ đều hướng về điểm đó.

Hướng Vũ cũng không cảm thấy khó chịu vì Tần Trú che giấu.

Cậu ta càng nghiêng về phía đối phương có nỗi khổ khó nói, không muốn để cho mọi người biết.

Cậu ta vô tình nhìn trộm việc riêng tư của Tần Trú, cũng không có ý định công khai cho cả thế giới biết, tuy nhiên, nếu hàng hóa trong chiếc xe đẩy này đều là hàng thật, có lẽ là nhà bọn họ vì muốn ứng phó đã làm tạm một chiếc xe đẩy hàng hóa này.

Mẹ nó, đây là gia đình giàu có gì vậy?

Trong lòng Hướng Vũ lệ rơi đầy mặt.

Nhà bọn họ gia cảnh không tệ nhưng chắc chắn sẽ không bao giờ bán thứ gì đó có trị giá hàng ngàn nhân dân tệ để đổi lấy ba mươi đồng nhân dân tệ, bọn họ không có đầu óc chắc?

Lại còn phải bán tháo những món đồ này thì tổn thất sẽ rất là lớn.

Suy nghĩ của Hướng Vũ nhanh chóng thay đổi, nịnh nọt Chung Lan Tâm, khiến bà quên mất việc nói ra những thứ đồ này là hàng thật.

Sau đó lại nói với Tần Trú: “Học thần, vừa rồi tôi chợt nghĩ đến, chúng ta có thể chọn một ít sản phẩm chất lượng tốt để bán, không cần phải phơi nắng phơi mưa, lại còn có thể bán được với giá cao hơn.”

Tần Trú sửng sốt: “Cái này...”

Hướng Vũ: “Cứ giao cho tôi.”

Vốn là bọn họ đề nghị bán hàng hóa, Hướng Vũ nghĩ nếu bọn họ còn tiếp tục ở lại đây, thì chiếc xe đẩy này sẽ còn phải tiếp tục bán, cho nên trước tiên tìm lý do dừng lại.

Khâu Chính Hào thẳng tính, cũng không suy nghĩ nhiều, là người đầu tiên đồng ý: “Phương pháp này rất tốt, bình thường anh trai học thần không có ở đây, các cậu cũng không cần phải vất vả, lại còn lo lắng e sợ như vậy.”

Sở Hạo: “Đúng vậy, chúng tôi cũng có thể hỗ trợ ghi chép sổ sách.”

Tần Trú thực ra cũng sợ bọn cậu thỉnh thoảng lại đến, thế là nói: “Tôi bàn bạc lại với mẹ đã.”

Bùi Duẫn liếc nhìn Hướng Vũ mấy lần, trong lòng có suy đoán.

Nhìn trò khôi hài này xem ra cũng sắp kết thúc, Tần Diệp đệm thêm vài câu, cảm ơn bọn họ đã vất vả, sau đó nói: “Các em có đói không? Chúng ta đi ăn khuya đi, có muốn đến khu phố ẩm thực ăn không? Dì ơi, chúng ta cũng đi ăn nhé.”

Chung Lan Tâm sửng sốt, bà không biết Tần Diệp, nhìn sợi dây chuyền vàng to lớn của anh ấy, không đoán ra ngay được anh ấy là ai.

Tần Diệp không có tham dự hôn lễ, đây cũng là lần đầu tiên gặp Chung Lan Tâm, anh ấy tự giới thiệu: “Đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, cháu là Tần Diệp, là anh trai của Tần Trú.”

Chung Lan Tâm hiểu ra, nắm lấy bàn tay đưa ra của anh ấy: “Chào cháu, chào cháu, xin hãy quan tâm thêm đến A Duẫn.”

Bà thầm nghĩ, sao anh trai của Tần Trú lại kỳ quái như vậy?

Hướng Vũ: “…”

Cậu ta tin chắc rằng ông chủ lớn này đã quên mất cậu ta.

Còn dứt khoát khai tên mình ra như vậy cơ mà...

Bùi Duẫn cũng nghĩ đến điều này, vẻ mặt vô cùng đau khổ nhìn đi chỗ khác.

Cậu và Hướng Vũ đúng lúc đối mắt với nhau, trong lòng hai người đều không nhịn được nói “Má nó chứ“.

Hướng Vũ thầm nghĩ: Anh Bùi rõ ràng đã biết.

Bùi Duẫn thầm nghĩ: Hướng Vũ thực sự đã đoán ra được.

Cuối cùng vẫn sắp xếp đến khu phố ẩm thực để ăn.

Tần Diệp không hổ là đã quen với việc đi xã giao, chỉ nói vài câu đã khiến tất cả mọi người đều đi theo mình.

Chung Lan Tâm vốn dĩ không muốn tham gia, nhưng Tần Diệp lại nói lần trước chưa chúc rượu bà được ly nào, lần này xem như muốn chính thức làm quen nên bà nhất định phải đi.

Đường Diệc vì không thân quen với bọn họ nên xin phép rời đi trước.

Trước khi rời đi, ông còn liếc nhìn Tần Diệp thêm vài lần.

Tần Diệp lấy ra một điếu thuốc, cảm thấy ông trông có vẻ quen mắt.

Còn cái xe đẩy hàng hóa, Tần Diệp tùy tiện kéo đến trước cửa khách sạn, ném cho chủ quầy hàng xanh đỏ trông coi.

Hai người chủ quầy hàng kia gật đầu với anh ấy.

Bọn họ là trợ lý của Tần Diệp, được Tần Diệp gọi đến để “Tăng ca“.

Tần Diệp chưa bao giờ ăn ở khu phố ẩm thực.

Bình thường anh ấy không thích hợp xắn tay áo ngồi ở ven đường, vừa ăn vừa uống rượu, nhưng lời đã nói ra, anh ấy chỉ đành phải tìm một chỗ.

Bùi Duẫn kịp thời cứu anh ấy: “Anh Tần, em biết một quán cách đây không xa.”

Tần Diệp dứt khoát nói: “Dẫn đường đi.”

Anh ấy liếc nhìn em trai mình, cảm thấy người yêu của nó rất tốt, rất được việc.

Nếu cậu nhàm chán giống như Tần Trú, anh ấy không thể tưởng tượng nổi hai cái miệng cả ngày câm như hến thì làm sao có thể nói chuyện được.

Quán ăn này là của chú Khỉ Mập, cậu và Khỉ Mập đã đến đây mấy lần, đến mức có thể dùng mặt để giảm giá được rồi.

Sau khi Bùi Duẫn chào hỏi ông chủ, vốn dĩ cậu muốn một phòng riêng, nhưng phòng riêng đã được đặt hết nên phải sắp xếp để ngồi ăn ở bên ngoài.

Tần Diệp hỏi bọn họ có kiêng ăn gì không, gảy tàn thuốc rồi đi gọi món.

Hướng Vũ nhìn bóng lưng của anh ấy.

Cậu ta nhìn Tần Diệp đi một vòng, gọi vài món ăn, từ trong túi quần móc ra một chiếc ví, nheo mắt đếm vài tờ tiền mặt, trông có vẻ như đang mặc cả một chút, lại xin thêm một phần đậu nành muối.

Anh ấy giống như đã chiếm được món lợi lớn nào đó, cười rất vui vẻ.

Hướng Vũ cảm thấy giới giải trí nợ Tần Diệp một giải Oscar.

Một ông chủ lớn vì che giấu việc mình giàu có mà phải ép buộc bản thân đến như thế.

Thật là một tinh thần biểu diễn cảm động trời đất.

Còn Tần Trú nữa.

Hình ảnh người con nhà nghèo nhưng có nghị lực bền bỉ đã ăn sâu vào lòng người.

Hướng Vũ cảm thấy hai anh em nhà này thật sự rất đỉnh.

Bùi Duẫn: “Tôi đi lấy đồ uống.”

Hướng Vũ vội vàng nói: “Tôi cũng đi.”

Bùi Duẫn nhìn thấy Hướng Vũ đi theo mình, bước chậm lại nói: “Làm sao vậy?”

Vẻ mặt Hướng Vũ xoắn xuýt: “Anh Bùi, có phải cậu cũng biết học thần...”

Bùi Duẫn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ đúng như những gì cậu đoán.”

Hướng Vũ nghe ra được từ cuộc trò chuyện giữa Tần Diệp và Chung Lan Tâm, hai nhà bọn họ thật ra có quen biết nhau.

Tần Trú làm cho cậu bất ngờ, bây giờ Bùi Duẫn cũng khiến cậu ta cực kỳ kinh ngạc.

Hướng Vũ nắm lấy cánh tay Bùi Duẫn: “Nói thật đi, anh Bùi, cậu cũng rất giàu phải không?”