Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 46: Chương 46 :




Bùi Duẫn ngồi xổm trên mặt đất không chịu đứng dậy.

Tuy trong miệng của cậu không còn viên kẹo nào nhưng hương vị ngọt ngào của kẹo sữa chocolate vẫn còn nguyên trong miệng.

Thật sự nụ hôn này quá vội vàng, nhưng cũng dồn dập vô cùng.

Nếu bây giờ có người ở bên cạnh nhìn thấy, cũng chỉ cho rằng Tần Trú đang cúi đầu để nói chuyện với Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn không ngờ người này thật sự có thể to gan đến như vậy, gần như cả người đã quen.

Bọn họ đã hôn môi rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ dùng đến đầu lưỡi….

Mà bây giờ vẫn còn trong lớp học.

Tần Trú cắn viên kẹo nói: “Không đứng dậy hả?”

Bùi Duẫn lấy lại bình tĩnh: “Sao cậu cướp kẹo của tôi?”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn tiếp tục lên án: “Quá đáng thật, vốn dĩ chỉ còn vài cái có vị chocolate thôi mà cậu còn cướp đi một cái nữa.”

Giữa chân mày của Tần Trú thoáng hiện vẻ bất đắc dĩ, rồi bắt đầu lột một viên khác: “Mở miệng.”

Bùi Duẫn còn chưa kịp mở miệng ra, thì từ phía sau truyền đến một giọng nói khẽ: “Hai người đang làm gì vậy?”

Thiếu chút nữa Bùi Duẫn đã cắn trúng đầu lưỡi, cậu đột nhiên quay đầu lại, ngay lập tức bắt gặp được ánh mắt tràn đầy lòng hiếu học của đối phương.

Hướng Vũ khom lưng, trên tay cầm một cây viết: “Anh Bùi, cậu ngồi ở đó làm gì vậy?”

Bùi Duẫn không xác định được cậu ta có nhìn thấy hay không: “Tôi… Nhặt kẹo.”

Hướng Vũ: “Kẹo gì?”

Bùi Duẫn định nói là kẹo sữa, nhưng suy nghĩ trước tiên nhảy ra trong đầu chính là nụ hôn vị kẹo sữa chocolate.

Được rồi.

Là kẹo bạn trai.

Bùi Duẫn chui ra từ phía dưới cái bàn: “Tần Trú gạt tôi, nói rớt kẹo.”

Hướng Vũ: “À…”

Tần Trú lấy đầu lưỡi đẩy viên kẹo qua một bên má: “Gạt? Cậu không ăn à?”

Bùi Duẫn: “Cậu không biết xấu hổ còn nói nữa.”

Hướng Vũ xoa tay: “Anh Bùi, học thần, còn kẹo không?”

Tần Trú cầm một viên vị truyền thống đưa cho cậu ta.

“Cảm ơn học thần.” Hướng Vũ vừa lột giấy gói kẹo vừa nói: “Ủa sao cái này không có nhãn hiệu, đồ nhà làm sao… Má ơi, cái này ngon quá đi, mua ở đâu vậy?”

Tần Trú nói: “Ở nhà mang vô.”

Hướng Vũ vừa ngậm kẹo, vừa ngượng ngùng xoắn xít nói: “Dì thật sự khéo tay, bây giờ dì còn thiếu con nuôi không?”

Tần Trú: “…”

Anh cũng không tiện nói cho cậu ta biết, nếu để Tần phu nhân làm cơm có thể trực tiếp đưa người đi cấp cứu.

Cuối cùng Hướng Vũ cũng xin Tần Trú được một ít kẹo vị truyền thống.

Còn matcha và chocolate là hai vị mà Bùi Duẫn thích, nên Tần Trú đều giữ lại.

Bùi Duẫn quan sát phản ứng của Hướng Vũ, thấy cậu ta chỉ chú ý đến kẹo, hẳn là không thấy được gì, lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Sau khi những cảm xúc kia lắng xuống thì một trận kích thích theo đó mà nảy lên.

Cậu lén nhìn Tần Trú thì phát hiện Tần Trú cũng đang nhìn cậu.

Tần Trú đăm chiêu nói: “Ăn nữa không?”

Hai ngón tay của Bùi Duẫn nắm lấy viên kẹo còn chưa đưa ra ngoài vẫn còn nằm trong lòng bàn tay của Tần Trú: “Ăn chứ, có qua có lại.”

Tần Trú thấy cậu không muốn chịu thiệt, cũng tùy ý cậu, cho nên bây giờ hai người đổi vị trí cho nhau.

Bùi Duẫn vừa cảm thấy kích thích vừa hưng phấn, cắn viên kẹo ở một bên, nhưng bởi vì căng thẳng, gần như đâm mạnh vào môi của Tần Trú.

Sau khi đưa kẹo xong, cậu dường như cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Phải qua một lúc sau.

Bùi Duẫn mới phát hiện ra: “Sao đến bây giờ mà tôi còn chưa ăn được kẹo nữa?”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn: “Má, cậu còn cười?!”

Đội cổ động viên đấu vòng loại là vào trưa thứ tư, địa điểm là ở phòng học vũ đạo.

Khi Bùi Duẫn nhận được thông báo thì đã suy nghĩ cách tự mình hại mình như thế nào, cách nào làm cho đôi chân nhìn lướt qua có vẻ rất nghiêm trọng nhưng thật sự thì không đau.

Ngoài ra, ghi danh vào đội cổ động viên còn có Hướng Vũ và Sở Hạo, nói là xả thân vì anh em.

Nhưng Bùi Duẫn biết tính nết của hai người này, chủ yếu là đi xem mấy em gái xinh đẹp.

Còn có Trang Du Lam.

Trang Du Lam cầm thư thông báo, vừa tự tin lại kiêu ngạo.

Cô ta cũng không tin, ở lĩnh vực mà Bùi Duẫn không am hiểu mà cũng có thể giỏi hơn cô ta, đến lúc đó chắc chắn sẽ bị cô ta so sánh đến cặn bã cũng không chừa chút nào.

“Trang Du Lam, cậu cũng đi sao.” Có một nữ sinh cầm một nắm hạt dưa chia cho mọi người xung quanh.

“Sao thế?” Trang Du Lam nhìn thấy hạt dưa, đầu óc co rút lại, cảnh giác nói.

“Cũng không có gì.” Nữ sinh vừa cắn hạt dưa răn rắc vừa hỏi: “Không phải là cậu không khỏe sao?”

Trang Du Lam: “…”

Hội chị em của Thu Đồng cũng chia ra một nắm.

Người số một cũng đang cắn hạt dưa rắc rắc: “Hình như là tim phải không? Lần trước anh Bùi mới nói hai câu mà cậu đã sắp ngất đi rồi.”

Trang Du Lam: “Tôi… Hiện tại khá hơn nhiều rồi.”

Thu Đồng phun vỏ hạt dưa vào túi đựng rác: “Không có gì, cậu ta giả bộ đó.”

Trong lòng của Trang Du Lam hoảng hốt, lập tức hét lên: “Ai nói tôi giả bộ?”

Thu Đồng: “Không phải gần đây cậu vẫn khỏe sao? Còn tham gia đội cổ động viên nữa.”

Trang Du Lam đỡ lấy cái trán: “Đột nhiên tôi cảm thấy đầu hơi choáng váng, không tham gia được.”

Cô ta ráng nhịn đau định ném thư thông báo.

Tim như đang rỉ máu.

Cô ta hận hu hu hu.

Đột nhiên bàn tay của cô ta bị nắm lấy.

Thu Đồng mỉm cười nói: “Đi thôi.”

Nhưng trước ngày thứ tư, còn có một sự kiện lớn, dành hết toàn bộ sự chú ý của bọn họ.

Điểm của kỳ thi tháng có rồi.

Điểm của kỳ thi tháng dán ở mục thông báo ngay cầu thang, cả một đám người đang chen nhau.

Có giáo viên lại gần nói: “Đừng chen, đừng chen nữa, cẩn thận ngã bây giờ, xếp hàng đi rồi xem.”

Tuy là như thế nhưng vẫn có người chen vào nhau.

Bùi Duẫn và Tần Trú đứng ở bên ngoài đám đông.

Tần Trú: “Cậu đoán thử xem, cậu được bao nhiêu điểm.”

Bùi Duẫn sờ cằm: “Có lẽ không nhiều lắm.”

Tần Trú nhớ tới cậu đã nói bài thi tiếng Anh cậu làm khá nghiêm túc: “…”

Sở Hạo chen ra khỏi đám người, chỉnh lại quần áo hỗn độn: “Học thần, cậu thật sự quá trâu bò.”

Bùi Duẫn: “Bao nhiêu?”

Tâm trạng của Sở Hạo vô cùng phức tạp nói: “740, hạng nhất.”

Bùi Duẫn tiếp tục hỏi: “Có nhìn thấy điểm của tôi không?”

Sở Hạo nhìn đôi bạn cùng bàn, thở dài: “Có thấy, 250, hạng nhất từ dưới đếm lên.”

Tần Trú: “…”

Ngược lại, Bùi Duẫn vẫn vui vẻ: “Thật vậy sao? Còn nhiều hơn lần trước 50 điểm đó.”

Sở Hạo nhịn không được tạt nước lạnh: “Điểm bài thi không giống nhau.”

Bùi Duẫn: “Nhìn sơ qua điểm là được.”

Đại ca chính là đại ca.

Tâm lý vững.

Không phục không được.

Tần Trú nắm cổ áo của cậu kéo về phòng học.

“Bài thi tháng lần này không khó, mà cậu chỉ đạt bao nhiêu điểm thôi sao?”

Bùi Duẫn bị anh nắm đi: “Tôi tự bức phá bản thân rồi còn gì.”

Tần Trú thở dài.app t.y.t

Tất cả bài thi đều được phát đến tay.

Điểm của Bùi Duẫn: Toán học 72, tiếng Anh 20, ngữ văn 66, khoa học tổng hợp 92.

Còn điểm của Tần Trú: Toán học 148, tiếng Anh 148, ngữ văn 146, khoa học tổng hợp 298.

Bùi Duẫn nhìn một hàng số tám: “Cậu đùa à?”

Tần Trú nhíu hai hàng lông mày lại, nói theo sự thật: “Vốn dĩ định hạ điểm xuống để cậu không bị gánh nặng tâm lý. Nhưng mà bài quá đơn giản, không kiểm soát được.”

Thiếu chút nữa Bùi Duẫn thở không ra hơi, cậu cầm lấy bài thi toán của anh nhìn thử.

Được rồi, bỏ sót hai đáp án.

Cậu nhếch khóe miệng: “Cậu vất vả rồi.”

Tần Trú: “Cũng tạm.”

So với những gì Bùi Duẫn dự đoán thì môn toán tốt hơn một chút.

Còn tiếng Anh thì y như cậu nghĩ, vẫn tệ.

Bùi Duẫn cầm bài thi tiếng Anh: “Tuy rằng điểm quá tệ, nhưng đây là điểm thật sự của tôi, tôi đã thể hiện được phong thái, thể hiện được trình độ.”

Tần Trú: “…”

Bởi vì chỉ học một môn duy nhất, ngoại trừ môn toán, Bùi Duẫn chỉ miễn cưỡng đạt được vài điểm môn vật lý, còn sinh học và hóa học thì thảm không nỡ nhìn.

Tâm trạng của cậu vẫn rất tốt: “Mới nửa tháng mà đã có thể tăng được 50 điểm, tiếp tục cố lên.”

Tần Trú không kiềm lòng được, xoa nhẹ tóc của cậu.

Bùi Duẫn chụp điểm bài thi gửi cho Chung Lan Tâm xem.

Tần Trú giúp cậu theo dõi ngoài cửa sổ có giáo viên đi qua hay không.

Bùi Duẫn: “Tôi đã gấp không chờ nổi muốn thông báo tin vui cho mẹ tôi rồi.”

Tần Trú: “?”

Tuy rằng nhìn trộm là không tốt, nhưng Tần Trú vẫn không nhịn không được, sau khi trưng cầu ý kiến của Bùi Duẫn thì cúi đầu nhìn màn hình di động của cậu.

Chung Lan Tâm: [Con trai! Quả là quyết định chính xác khi cho con kết hôn mà! Con thật là giỏi quá đi, vậy mà môn toán học có thể đạt 72 điểm, tuyệt vời quá bảo bối~]

Bùi Duẫn: [Ngôi sao tương lai từ từ dâng lên.]

Chung Lan Tâm: [Mẹ muốn cảm ơn ông chồng nhỏ của con, thằng bé thích cái gì vậy, mẹ mua quà cho thằng bé.]

Ông chồng nhỏ.

Bùi Duẫn: “…”

Tần Trú: “…”

Bùi Duẫn hơi ngại ngùng chớp mắt một cái, sau đó thản nhiên không biết xấu hổ trả lời lại: [Cậu ấy thích nhất là con, mẹ đối xử tốt với con một chút là được.]

Chung Lan Tâm: [Mời cút qua bên kia].jpg

Bùi Duẫn nhắn tin xong thì cất di động vào.

Tần Trú còn đang nhìn cậu.

Bùi Duẫn chọc anh một cái: “Nhìn cái gì? Tôi nói không đúng sao?”

Tần Trú: “Kêu một tiếng đi.”

Bùi Duẫn: “Kêu cái…”

Cậu dừng lại.

… Kêu chồng.

Bùi Duẫn đã kêu hai lần rồi, kêu một cách không hề có gánh nặng tâm lý, giống như đây là một trò đùa, thậm chí còn có thể thưởng thức được cảnh Tần Trú thay đổi sắc mặt.

Nhưng tình hình hiện tại không giống.

Bùi Duẫn kêu “Anh trai”, kêu “Bạn trai”, nhưng mà không tiếp tục kêu “Chồng” nữa.

Giống như đang chơi cosplay cái gì đó xấu hổ lắm.

Cậu kêu không được.

Lúc bọn họ còn đang giằng co thì Hướng Vũ và Sở Hạo chảy nước mắt nhào tới.

“Anh Bùi, tôi thi rớt rồi.” Hướng Vũ ngã gục lên đùi của cậu.

“Anh Bùi, ngày mai cậu sẽ không còn được thấy tôi nữa.” Sở Hạo nhào lên người Hướng Vũ.

Bùi Duẫn run chân, nhưng không run rớt được bọn họ.

“Hai người ai có điểm thấp hơn tôi mà đến chỗ tôi khóc?”

Hướng Vũ: “Chỉ có đến chỗ cậu thì chúng tôi mới có một tia an ủi.”

Sở Hạo: “Nhìn vào cậu, chúng tôi lập tức có hy vọng.”

Bùi Duẫn lại đâm bọn họ một dao: “Vậy sao, nhưng mà thấy điểm của tôi cao như vậy mẹ tôi vui lắm đấy.”

Hướng Vũ ôm ngực.

Sở Hạo: “Không thể so sánh, không thể so sánh mà.”

Tiết học kế tiếp là tiết tiếng Anh.

Giáo viên tiếng Anh cau mày tiến vào, cô ấy nhìn thấy Bùi Duẫn thì sầu vô cùng.

“Bùi Duẫn, lần này em…” Giáo viên tiếng Anh nhớ tới điểm số kia, tim nghẹn lại: “Lùi một bước quá xa.”

Bùi Duẫn giơ tay: “Cô ơi, cô cho em xin một cơ hội để giải thích.”

Giáo viên tiếng Anh tức giận nói: “Em nói đi.”

Bùi Duẫn: “Đây mới là điểm thật sự của em, lúc trước đều do may mắn thôi, tỷ lệ đoán bừa đúng cao mà thôi.”

Giáo viên tiếng Anh: “…”

Càng khó chịu hơn.

“Điểm môn toán lần này của em cũng không tệ lắm, các thầy cô đã nhìn thấy được thái độ học tập của em, nhưng mà môn tiếng Anh cũng phải cố gắng đuổi kịp.”

Giáo viên tiếng Anh nói Bùi Duẫn xong, cô ấy lại nói: “Tần Trú, vốn dĩ em có thể thi đạt điểm tối đa, nhưng mà em…”

Vừa rồi Bùi Duẫn cũng không nhìn thấy bài thi tiếng Anh của anh, nên tiến lại để xem: “…”

Đọc hiểu, có một câu hỏi là cuối cùng tâm trạng của nhân vật chính là gì.

Tần Trú không chọn bất kỳ đáp án nào.

Đáp án của anh ——┭┮﹏┭┮

Bùi Duẫn: “… Cậu vẽ thật sinh động.”

Tần Trú: “Cậu biết vẽ không?”

Bùi Duẫn: “Tôi vẽ không đẹp.”

Nhìn thấy bọn họ sắp thảo luận đến vấn đề vẽ văn tự hình mặt (Kaomoji).

Giáo viên tiếng Anh vỗ lên bục giảng: “Cô biết tình bạn ngồi cùng bàn của các em tốt rồi, nhưng mà, nhìn cô này.”

Giáo viên tiếng Anh vẽ văn tự lên bảng đen rồi thở dài: “Tần Trú đã viết cái này.”

Trong nháy mắt cả lớp đều yên lặng, sau đó đồng loạt cười ầm lên.

Giáo viên tiếng Anh cũng bị tiếng cười ảnh hưởng, dù tức giận cũng cảm thấy buồn cười: “Em nghĩ như thế nào?”

Tần Trú đứng lên: “Bởi vì người nhà không hiểu, nên cậu ấy cảm thấy vô cùng đau khổ.”

Giáo viên tiếng Anh: “Đúng vậy, có một lựa chọn đau khổ.”

Tần Trú: “Là do trình độ không đủ sâu.”

Giáo viên tiếng Anh: “???”

Tần Trú: “Nước mắt này tương đối thô.”

Giáo viên tiếng Anh: “…”

Cả lớp: “Ha ha ha ha ha ha.”

Hướng Vũ cười đến bụng đau rồi xoay người nói: “Học thần, có phải cậu học anh Bùi phải không?”

Tần Trú ngẩn ra.

Việc này quả thực chính là câu trả lời tràn ngập phong cách cá nhân của Bùi Duẫn.

Bùi Duẫn cũng đang cười, cậu khoác tay lên vai của Tần Trú: “Chắc là gần đèn thì sáng.”

Tần Trú: “Cậu là đèn?”

Bùi Duẫn: “Không phải sao?”

Tần Trú: “Cũng đúng.”

Bùi Duẫn nhớ lại: “…”

Rốt cuộc là cậu ta vốn dĩ đã gian tà như vậy, hay là do hiện tại không thầy dạy cũng tự hiểu?

Tuy nói điểm của Tần Trú rất cao, nhưng mà gây rối như vậy thì vẫn phải chịu chép phạt câu sai một trăm lần.

Bùi Duẫn nghĩ mà sợ nói: “Còn may là không phải nguyên lớp chép, không thì tôi phải viết đến hừng đông.”

Tần Trú ném một tờ giấy A4 qua: “Mỗi người 50.”

Bùi Duẫn đè tờ giấy thiếu chút bay xuống đất lại: “Tôi thì không sao cả, nhưng mà với chữ viết của tôi mà cậu cũng dám để tôi chép à?”

Chữ của Bùi Duẫn, như chỗ ở của đàn ông.

Lộn xộn vô cùng, lâu lâu mới thấy được điểm sáng.

Tần Trú: “Không sao đâu, cô giáo sẽ không nhìn kỹ.”

Bùi Duẫn cảm thấy cậu đường đường là một học tra mà cũng không tự tin được như vậy.

Trong giờ nghỉ trưa, Khâu Chính Hào tới hỏi: “Ba người trong đội cổ động viên các cậu đã chuẩn bị cho vòng thi đầu tiên chưa?”