Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 37: Chương 37 :




Có những lúc, Bùi Duẫn cảm thấy Tần Trú đang âm thầm trêu chọc cậu.

Nhưng vẻ mặt của Tần Trú lại quá nghiêm túc và đứng đắn, tựa như chỉ đang nói thời tiết hôm nay rất đẹp.

Tai của Bùi Duẫn cảm thấy hơi nóng.

Những người đang yêu thầm sẽ luôn tìm kiếm cho mình một viên kẹo ngọt, huống chi viên kẹo lớn này suýt chút nữa đã khiến cậu ngọt đến chết ngạt.

Viên kẹo này khiến cho Bùi Duẫn không nói chuyện đến nửa ngày.

Bùi Duẫn đi một lúc lâu rồi mới mở miệng: “Tình cảm của cậu và anh trai cậu cũng khá tốt nhỉ.”

Tần Trú: “Cũng được.”

Bùi Duẫn: “Vậy mà trước đó cậu đã bảo tôi đừng để ý đến anh ấy.”

Tần Trú: “Để ý đến năm trăm vạn hay một ngàn vạn của anh ấy?”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú dừng lại một chút, chủ động đề cập đến chuyện riêng của mình: “Lúc tôi học tiểu học, tình cảm giữa bọn tôi vẫn còn ở mức bình thường. Từ nhỏ sức khỏe của tôi đã không tốt, anh ấy cảm thấy tôi luôn chiếm lấy sự quan tâm của ba mẹ, cho nên vẫn luôn đùa cợt tôi.”

“Có hai lần anh ấy đùa cợt tôi rất quá đáng, bị ba mẹ giáo huấn dạy dỗ một trận mới dừng lại, sau đó bọn tôi không nói chuyện với nhau nhiều nữa, vẫn luôn phớt lờ đối phương.”

“Mãi đến năm tôi học lớp bốn thì bị bắt cóc.”

Trong lòng Bùi Duẫn thầm nói quả nhiên là thế.

Tần Trú vẫn luôn giả nghèo, hơn nữa còn giả nghèo nghiêm túc như vậy, là do có khả năng cao sẽ bị bắt cóc.

Nhưng mà những lời Tần Trí nói sau đó lại khiến cho cậu có chút ngạc nhiên.

Tần Trú: “Người bắt cóc tôi là ba của một người bạn cùng lớp.”

Tần Trú thật ra là một người rất cảnh giác.

Khi còn nhỏ, những người lớn trong nhà đều dạy anh, có rất nhiều người có ác ý đang nhìn chằm chằm vào anh, anh nhất định phải cảnh giác với những người xung quanh.

Các bạn học cùng lớp cũng phải mất một khoảng thời gian rất lâu mới có thể đến bên cạnh anh, lấy được lòng tin của Tần Trú.

Hai ngày sau đó, anh bị bạn học cùng lớp đánh bất tỉnh, trốn tránh vệ sĩ của nhà họ Tần, sau đó bị ba của người bạn học đó bắt cóc để tống tiền nhà họ Tần.

Sức khỏe của Tần Trú vốn không tốt, lần đó suýt chút nữa đã chết.

Cuối cùng, gia đình kia bị phá sản, ba của người bạn đó ngồi tù, mà người bạn cùng lớp đó của anh cũng chẳng biết đã đi đâu.

Tần phu nhân gần như phát điên nên đã gửi anh đến học ở một ngôi trường bình thường, một nơi mà không ai biết về anh.

Tần Trú ở trong hoàn cảnh này đã lâu, cảm thấy bản thân sẽ được thoải mái hơn nên cũng đồng ý phối hợp.

Mà Tần Diệp bởi vì suýt chút nữa mất đi em trai nên cảm thấy rất sợ, anh ấy mới bắt đầu quan tâm lo lắng cho em trai một cách vụng về, chỉ là anh ấy vẫn không thường xuyên thể hiện sự quan tâm ra bên ngoài. - ứ n g d ụ n g ty t

Bùi Duẫn nghe được cảm thấy rất đau lòng.

Cậu mở miệng mấy lần nhưng cũng không biết phải nói gì.

Chuyện đã trải qua rất nhiều năm rồi, nhìn thấy biểu cảm của Tần Trú dường như cũng không còn để ý đến việc này nữa.

Muốn bày tỏ sự thương cảm hình như cũng có chút không ổn.

Bùi Duẫn liếm môi, nói: “Anh trai, tôi cảm thấy hình như cậu có một số hiểu lầm với người thường.”

Tần Trú: “...”

Bùi Duẫn nghĩ đến lão Tôn hận không thể ấn đầu anh bắt anh viết đơn xin trợ cấp nghèo khó thì bật cười: “Đúng là tốn nhiều công sức thật.”

Tần Trú cũng nghĩ đến chuyện này, bất lực nói: “Đều là do mẹ tôi xem phim truyền hình quá nhiều.”

Đó quả thực là chuyện mà Tần phu nhân có thể làm được.

Bùi Duẫn cười một lúc lâu.

Cười đủ rồi, cậu lén lút nắm lấy bàn tay đang rũ bên người của Tần Trú, nhẹ nhàng siết chặt.

Tần Trú dừng chân lại.

Bùi Duẫn không nói gì, nhưng ý tứ của cậu lại được truyền đến anh qua hơi nóng ấm áp ươn ướt từ lòng bàn tay —— Tôi sẽ ở bên cạnh cậu.

Ánh mắt Tần Trú dần dần thâm trầm.

Nếu cậu đã đến, anh nhất định không để cậu có lý do rời đi.

Anh cũng từng do dự, sợ sức khỏe của mình sẽ làm liên lụy đến Bùi Duẫn, nhưng lần kiểm tra sức khỏe hôm đó lại cho anh thêm hy vọng.

Có lẽ hai người họ vốn nên ở bên nhau.

Sau khi Bùi Duẫn nắm tay anh một lúc lâu mới phát hiện lòng bàn tay hơi ướt mồ hôi.

Cái này khiến cho cậu cảm thấy thật xấu hổ.

Bùi Duẫn dùng sức xoa xoa tay: “Anh em tốt, muốn rửa tay thì cùng nhau rửa.”

Tần Trú: “...”

Nói đúng ra, con đường mà bà lão chỉ cũng không thể được xem là phố ăn vặt, chỉ là trong khu dân cư đó có rất nhiều người sống gần đó lui tới.

Đồ ăn vô cùng phong phú, ngoài đặc sản của thành phố C còn có đậu hủ nóng, hoành thánh nhỏ, bánh bao chiên, thịt hầm...

Thành phố C có bán rất nhiều nông sản, Bùi Duẫn mua một bát thịt băm đường đỏ nhỏ ở một cửa hàng gần đó.

Những viên đường không phải được làm từ bột nếp, cũng không biết dùng cái gì mà lại rất dẻo và dai, chỉ dùng một ít nước đường trắng sơ chế thì đã rất thơm ngọt rồi.

Sau khi Bùi Duẫn ăn xong viên đường đỏ, cảm giác thèm ăn lại dâng lên: “Cứ gọi tùy thích đi, anh Bùi của cậu có rất nhiều tiền.”

Tần Trú: “Tín dụng trả góp HuaBei?”

Bùi Duẫn: “Đừng nói như vậy, vẫn có tiền dẫn cậu đi ăn.”

Tần Trú không từ chối.

Bà lão nói không sai, đồ ăn vặt ở nơi này rất ngon.

Cho dù thích ngọt hay thích cay cũng đều có thể tìm được đồ ăn hợp khẩu vị.

Có lẽ là do gần đây có nhiều khách du lịch, chủ quán chia đồ ăn thành những phần nhỏ để du khách dùng thử.

Bùi Duẫn ăn từ đầu đến cuối, đến mấy tiệm cuối cùng thì không ăn được nữa, đứng nghỉ ngơi ở bên đường, không thể bước đi được.

Tần Trú đi phía sau nói với cậu: “Đã bảo cậu ăn ít lại.”

Bùi Duẫn: “Đau đớn cũng thấy vui vẻ.”

Tần Trú: “Biết thương thân một chút đi.”

Bùi Duẫn: “Nhưng không ăn sẽ thương tâm.”

Tần Trú: “...”

Ông chú bán bánh chẻo áp chảo ở bên cạnh vừa dọn xong, vui vẻ cười nói: “Dìu cậu ấy lại đây ngồi một lát đi, trong quán có chỗ ngồi.”

Tần Trú nói cảm ơn rồi đỡ Bùi Duẫn đi vào trong tiệm ngồi xuống nghỉ ngơi.

Ông chú rót cho họ hai tách trà sơn tra.

Bùi Duẫn yếu ớt nói: “Ông chủ, chú là người tốt như vậy chắc hẳn việc làm ăn thường ngày cũng rất tốt phải không?”

Ông chú nói: “Ồ, miệng ngọt thật, làm ăn cũng không tệ lắm, bánh chẻo áp chảo của nhà tôi bán vô cùng ngon, chút nữa tôi sẽ đưa cho hai cậu nếm thử vài cái.”

Bùi Duẫn: “Cảm ơn ông chủ.”

Tần Trú: “...”

Cái người đệ nhất ăn tạp uống tạp này, anh cũng không biết nên làm như thế nào.

Tần Trú trách móc: “Nếu cậu thích thì ngày mai chúng ta vẫn có thể đến đây lần nữa, đừng ăn nhiều như vậy.”

Bùi Duẫn nhấp một ngụm trà sơn tra, nói: “Đây là lạc thú.”

Tần Trú nhìn cậu.

Bùi Duẫn giơ tay đầu hàng: “Được rồi, nghe cậu.”

Đến lúc bọn họ rời đi, ông chú tặng cho hai người một túi bánh chẻo áp chảo.

Thừa dịp Tần Trú không chú ý, Bùi Duẫn nhanh chóng nhét một miếng bánh chẻo vào trong miệng.

Tần Trú: “...”

Ông chú: “Ha ha ha ha, vị rất ngon phải không?”

Đáy bánh xốp giòn, thịt heo bên trong tươi ngon ngọt nước, Bùi Duẫn dùng ngón tay cái ra hiệu, nuốt xuống rồi nói: “Ngày mai tôi sẽ quay lại.”

Ông chú: “Được, chờ cậu đến.”

Đi bộ ra khỏi con phố này là một con đường dành cho người đi bộ, rợp bóng cây xanh che lấp ánh nắng mặt trời, vô cùng thoải mái.

Tần Trú: “Cậu thật là…”

Bùi Duẫn lấy một cái bánh đưa đến bên miệng anh: “Ăn một cái đi.”

Yết hầu Tần Trú khẽ chuyển động.

Anh hơi cúi đầu xuống, cắn một miếng bánh chẻo áp chảo.

Tần Trú ăn rất tao nhã, không giống như Bùi Duẫn nhét toàn bộ vào trong miệng, anh cắn một nửa, dù cẩn thận nhưng nước thịt vẫn bị chảy ra ngoài.

Bùi Duẫn vốn định lấy một ít giấy ra lau, nhưng ngay sau đó cậu lại cứng đờ.

Tần Trú không biết là vô tình hay cố ý mà chạm môi vào tay cậu, mút nước thịt dính trên tay cậu.

Bùi Duẫn: “...”

Lần này cậu thật sự bùng nổ rồi.

Lỗ tai giống như bắn pháo hoa, tiếng nổ đùng đùng khiến cho cậu không thể nghe thấy gì khác.

Một nửa bánh chẻo áp chảo còn lại bị Tần Trú cắn lấy, sau đó anh lấy khăn ướt ra cẩn thận lau sạch từng ngón tay cho Bùi Duẫn.

“Ăn rất ngon.” Tần Trú bình tĩnh nhìn Bùi Duẫn đang đỏ bừng hai bên tai.

Bùi Duẫn vừa mới bình tĩnh thì lại bị anh kích thích một lần nữa.

Cậu muốn hỏi, tay cậu và bánh chẻo áp chảo, cái nào ngon?

Ngay lúc này, Bùi Duẫn muốn hỏi thẳng anh, có phải anh cũng thích cậu hay không? Sao cứ tự nhiên chiếm tiện nghi của cậu như vậy.

Nhưng cậu nhanh chóng nhớ ra kế hoạch của cậu.

Hơn năm trăm điểm tỏ tình…

Bùi Duẫn: “...”

Hỏi cái rắm.

Phải làm một người có nguyên tắc.

Bùi Duẫn bình tĩnh nói: “Đương nhiên rồi, có đôi tay thần tiên của anh Bùi buff thêm vào, ăn cái gì cũng ngon.”

Tâm trạng của Tần Trú rất tốt, trêu chọc một câu: “Thế lần sau lại đút tôi tiếp đi.”

Bùi Duẫn: “Lại để cho cậu liếm lần nữa?”

Tần Trú: “...”

Bọn họ vốn định đi một chuyến đến viện bảo tàng ở gần đó, đi dạo một vòng trước khi trở về khu du lịch.

Nhưng khi tra cứu định vị và bảng hướng dẫn thì phát hiện hôm nay vừa lúc đóng cửa, chỉ có thể đi về phía trước, quay lại thành phố A.

Trước khi trở về, Bùi Duẫn đóng gói một ít đồ ăn cho Tần Diệp.

Lúc đầu Bùi Duẫn còn không tin Tần Diệp sẽ ăn những món này: “Không phải các cậu ăn một bữa cơm cũng ít nhất sáu chữ số sao?”

Tần Trú: “Đồ ăn cậu ăn ở nhà cũng chỉ là những nguyên liệu nấu ăn bình thường.”

Bọn họ không chủ trương xa hoa lãng phí, vẫn luôn tiết kiệm, không cần phải xa hoa lãng phí với những thứ không cần thiết.

Tần Trú: “Anh ấy không phải cũng ăn cổ vịt sao?”

Bùi Duẫn: “Ồ, tôi tưởng đó là những con vịt được hoàng gia đặc biệt chọn lọc để chế biến.”

Tần Trú: “...”

Tần Diệp đang nằm trên giường, bị cuộc điện thoại của Tần phu nhân làm cho mất ngủ.

Gần đây anh mệt muốn chết, có lẽ Tần Phi đang tức giận ở nhà, cho nên tìm nhiều cách giày vò anh ấy, sau đó rất vất vả mới có thể nguôi giận, anh ấy được nghỉ mấy ngày, nhưng đến lúc trở về lại bị người em trai không có lương tâm kia chọc cho tức giận.

Tần Diệp không ăn cơm trưa mà đi ra ngoài một chuyến, lại phát hiện hai đứa nhóc kia đã trốn đi đâu đó, anh ấy tức giận bừng bừng, không còn ý định ăn cơm nữa.

Cuối cùng anh ấy lấy một túi thạch trái cây ở xe đẩy thứ nhất, lại lấy đồ ăn vặt khác chồng lên đó.

Không biết qua bao lâu, khi Tần Diệp cảm thấy có chút buồn ngủ thì có tiếng gõ cửa vang lên.

Sau đó giọng nói của Tần Trú vang lên: “Tần Diệp, mở cửa.”

Tần Diệp tém đầu tóc lại, đi chân trần ra mở cửa: “Em…” Còn biết đường về à.

Anh ấy còn chưa nói xong đã bị Tần Trú ném cho một túi đồ.

Tần Diệp vội vàng bắt lấy, phát hiện đó là một túi đồ ăn đựng đủ loại thức ăn.

Trên đường trở về đồ ăn đều đã nguội lạnh, nhưng ở đây có dụng cụ nhà bếp, cũng có lò vi sóng, hâm nóng lại là có thể ăn được rồi.

Sắc mặt Tần Diệp dịu đi, lại nghe thấy Tần Trú nói: “Bùi Duẫn mua.”

Tần Diệp: “...”

Tần Trú bình tĩnh nói: “Nếu anh không nói chuyện dễ nghe thì đừng có ăn.”

Tần Diệp: “… Được rồi được rồi, biết rồi, chỉ một ngày hôm nay thôi.”

Trước khi theo đuổi được cậu, Tần Trú không mong gia đình mình có mâu thuẫn với Bùi Duẫn, cả hai bên đều là người quan trọng đối với anh.

Tần Trú dừng một chút: “Anh.”

Tần Diệp: “Mẹ kiếp.”

Mỗi lần Tần Trú gọi anh ấy là anh thì không bao giờ có chuyện gì tốt đẹp.

Tần Diệp đè nén sự tức giận: “Anh sẽ cố gắng hết sức, anh sẽ cố gắng hết sức.”

Không ai có dự định ăn cơm chiều, Bùi Duẫn và Tần Trú đã ăn quá nhiều, Tần Diệp cũng chỉ ăn vặt uống trà chiều.

Bùi Duẫn đến ngâm mình trong suối nước nóng, cậu định ngâm mình trong nước nóng trước khi đi tắm vào buổi tối.

Sau khi Tần Diệp phát hiện cũng đi theo, bước một chân xuống: “Anh cũng muốn ngâm mình một chút.”

Bùi Duẫn: “...”

Tần Trú: “...”

Tần Diệp vô cảm nói: “Không cho ngâm à?”

Bùi Duẫn còn có thể nói cái gì nữa: “Mời…”

Bể tắm nước nóng tư nhân không quá lớn.

Bùi Duẫn mặc quần bơi do khu du lịch chuẩn bị: “Không phải nên giống như trên TV, quấn khăn tắm xuống nước sao?”

Tần Trú nói: “Nếu cậu muốn quấn cũng được, mặc cái này khá thoải mái.”

Bùi Duẫn có làn da trắng hồng, thân hình cao ráo, chân lại dài, tỉ lệ dáng người cũng rất hoàn hảo.

Tần Trú không dám nhìn nữa, nhẹ nhàng dời tầm mắt sang nơi khác: “Cơ bụng của cậu còn không?”

Bùi Duẫn: “...”

Thành thật mà nói, gần đây cậu ăn uống có hơi nhiều, cơ bụng cũng gần như không còn nữa.

Kế hoạch để hai người tắm chung của Bùi Duẫn bị Tần Diệp phá hoại.

Tần Diệp ngồi ở giữa hai người, bị anh ấy nhìn chằm chằm khiến cho Bùi Duẫn phải ngồi cách xa Tần Trú.

Tần Trú: “Khi nào anh trở về?”

Tần Diệp bắt chéo chân, lấy một ly rượu vang đỏ trên cái khay bên cạnh: “Khi nào em về thì anh về.”

Tần Trú: “Anh không có nhiều ngày nghỉ như vậy.”

Tần Diệp: “...”

Bùi Duẫn dựa vào thành hồ nước nóng để nước ấm chảy xuống người mình, tay chân đều được thả lỏng.

Trong lòng cậu không hề có sự thoải mái mà ngược lại là sự thất vọng không thể nói nên lời.

Cậu thật sự không dám nhìn Tần Trú, nếu sáp lại quá gần…

Thôi quên đi, lần sau sẽ có cơ hội khác.

Không bao lâu sau, điện thoại di động của Tần Trú vang lên.

Anh cầm lấy điện thoại, nhìn thấy trên màn hình hiển thị dòng chữ “Tần phu nhân”.

“Chúc Chúc à…” Giọng nói của Tần phu nhân mang theo ý cười: “Phạn Phạn bỏ cặp sách vào giỏ đựng quần áo bẩn, khi giúp việc kiểm tra thì phát hiện được trong cặp có kẹp một tờ giấy, mẹ nghĩ tốt nhất là nên đưa cho con xem.”

Tần Trú liếc mắt nhìn Bùi Duẫn một cái, sau đó tắt điện thoại, rất nhanh đã nhận được một tấm hình.

Dòng đầu tiên trên tờ giấy như khiến cho máu trong người anh đông cứng lại.

Trên mảnh giấy này có nét chữ mà Tần Trú vô cùng quen thuộc…

Thi được 250 điểm, chuẩn bị theo đuổi.



Thi được 520 điểm, tỏ tình.