Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 3: Chương 3 :




Bùi Duẫn vừa ngáp vừa xé xuống một tờ lịch thì đột nhiên phái hiện ra còn hai ngày nữa là đến khai giảng.

Trong khoảng thời gian này, mỗi ngày Bùi Duẫn đều đi đến nhà sách cùng với Khỉ Mập để giết thời gian. Bởi vì ngượng ngùng với hành vi xem chùa của mình nên mỗi lần đi cậu đều mua một quyển sách giảm giá về nhà.

Chung Lan Tâm thấy vậy thì vô cùng kinh ngạc, bà cầm trên tay một quyển cổ tích giáo dục trẻ em nổi tiếng, ngạc nhiên nói: “Cuối cùng thì con cũng định thay đổi tính xấu của mình rồi sao, bắt đầu hòa nhập với tập thể rồi hả?”

Vẻ mặt của Bùi Duẫn đầy khó hiểu: “Con thấy cái bàn trong nhà mình còn thấp nên mang về lót chân bàn đó, có liên quan gì đến việc con có hòa hợp với tập thể hay không?”

Chung Lan Tâm nghẹn lại một chút, sau đó chân thành nói: “Ôm hy vọng ở con là do mẹ sai rồi.”

Bùi Duẫn cũng không hề ngượng ngùng một chút nào, lập tức dõng dạc nói: “Không cần phải đọc cái này, mẹ nuôi dạy con vô cùng thành công, con của mẹ là một người lạc quan luôn hướng về phía trước, bạn tốt nhiều vô số kể, thành tích thì xuất sắc…”

Chung Lan Tâm không thể nhịn được nữa, thuận tay đập quyển sách qua.

Khỉ Mập gửi tin nhắn WeChat cho cậu, bảo rằng đang ở nhà sách chờ cậu.

Bùi Duẫn lập tức trả lời “OK”, sau đó thay quần áo rồi đi ra ngoài.

Để đến được nhà sách Hoa Tân cần phải qua một con đường nhỏ, con đường này dùng đá xanh để lát đường, rất nhiều năm chưa được tu sửa, ổ gà ổ voi nhiều vô kể, đạp xe vô đường này, đạp một cái mông đau âm ỉ ba cái.

Con đường này rất hẹp, nhiều lắm chỉ có thể chứa được ba người đi song song, hai bên là những ngôi nhà cũ có tường màu trắng, có một vài ông lão ngồi hóng mát bên vệ đường, vừa nghe radio vừa phe phẩy quạt hương bồ.

Có rất ít người chịu đi đường này.

Bởi vì mỗi bảng hiệu ở đây đều thống nhất cách trình bày, đo lường tính toán tên họ, đo lường cát hung, nhân duyên tài vận, bát quái phong thuỷ.

Con phố này nhà nào cũng làm bói toán.

Trong suy nghĩ của người địa phương thì đây là nơi không may mắn chút nào. Bùi Duẫn cũng không kiêng kỵ chuyện này, những ông lão này thấy cậu chỉ là một thiếu niên nên cũng không có hứng thú chào mời.

Nhưng hôm nay lại có ngoại lệ.

Sau khi Bùi Duẫn chạy ra khỏi đường nhỏ thì lập tức bị gọi lại.

Người gọi cậu lại là một người trung niên, tóc dài ngang vai, ăn mặc giống như một nhân viên bán bảo hiểm, thái độ nhẹ nhàng nói: “Cửa hàng mới khai trương, miễn phí cho mười người đoán chữ bói mệnh, em trai à, thật trùng hợp, em chính là người thứ mười.”

Bùi Duẫn không chút do dự từ chối ngay lập tức: “Không xem.”

Người trung niên đó tiếp tục nhấn mạnh: “Miễn phí.”

Bùi Duẫn nhướng mày nói: “Tất cả mọi người đều nói như vậy, sau khi bói xong sẽ nói cậu gặp một kiếp nạn, sẽ đề nghị mua vật phẩm để hóa giải, có thể là vòng tay hay là bùa chú gì đó.”

“…” Người trung niên đó giật giật khóe miệng: “Không có chuyện đó đâu, bộ nhìn cậu giống người có tiền lắm sao?”

Bùi Duẫn: “…”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm vào mặt cậu trong chốc lát rồi nói: “Cậu lớn lên trong một gia đình đơn thân.”

Bùi Duẫn “Ồ” một tiếng, cũng không tỏ ý kiến.

Người đàn ông trung niên vẫn tiếp tục nói: “Học lực của cậu không tốt lắm.” Bùi Duẫn: “…”

Nói chuyện đàng hoàng đi, làm gì tiến hành công kích cá nhân người ta vậy?

Bùi Duẫn trơ mặt ra, trong lòng đang tính toán chạy lấy người, người đàn ông trung niên lập tức nói: “Cậu có phản ứng như vậy, chứng minh tôi đoán đúng rồi.”

Bùi Duẫn thật sự cảm thấy có gì đó không đúng lắm: “Cuối cùng là ông muốn làm gì?”

Người đàn ông trung niên thở dài, rầu rĩ nói: “Còn thiếu một người nữa thôi, bói xong lượt này cho cậu thì tôi có thể thu phí rồi, nếu cậu đi thì tôi còn phải kiếm thêm một người khác để miễn phí.”- Editor: Eudora TY T

Bùi Duẫn nghẹn một chút: “Được rồi.”

Người đàn ông trung niên lập tức hết chán chường, vui tươi hớn hở hỏi: “Cậu muốn xem cái gì?”

Bùi Duẫn không hề nghĩ ngợi: “Tiền bạc.”

Người đàn ông trung niên dừng một chút, sau đó ra vẻ dụ dỗ nói: “Xem nhân duyên không?”

“Không cần, tôi chỉ muốn xem khi nào tôi có tiền thôi.”

“Tôi cảm thấy xem nhân duyên tốt hơn, khi cô đơn có thêm người ở bên cạnh bầu bạn không phải sẽ hạnh phúc lắm sao?”

Bùi Duẫn cạn lời: “Tại sao nhất định phải xem nhân duyên?”

Người đàn ông trung niên lúng túng nói: “Bởi vì tôi xem nhân duyên tương đối chính xác.”

Bùi Duẫn: “…”

……

Nhìn Bùi Duẫn rời đi, người đàn ông trung niên thở phào nhẹ nhõm, gửi tin nhắn qua cho bà chủ.

[Phu nhân, xong rồi.]

[Được rồi, bên này đã chuẩn bị xong, đại sư, ông vất vả rồi.]

Bùi Duẫn hoàn toàn không biết gì về chuyện này, lúc này trên tay cậu cầm một lá bùa hình tam giác, cảm thấy đầu óc của mình như bị lừa đá.

Lá bùa này chính là bùa nhân duyên, còn phải tốn tiền để mua, bởi vì người đàn ông trung niên nói, loại giao dịch này đều phải có qua có lại nếu không sẽ làm tổn hại âm đức.

Cũng chỉ tốn một đồng thôi nên Bùi Duẫn mới trả.

Người đàn ông trung niên đã dặn dò cậu, đi tiếp về phía trước ở cuối ngã tư đèn xanh đèn đỏ, cậu sẽ gặp được người cùng cậu đi đến hết cuộc đời.

Nếu như bây giờ đi đến nhà sách thì ra khỏi con đường này sẽ rẽ phải ngay.

Mà ma xui quỷ khiến thế nào mà Bùi Duẫn lại đi thẳng về phía trước.

Cậu tự an ủi bản thân mình: Dù sao cũng bị lừa gạt đến mức này rồi, phải làm đến cuối cùng mới có được kết cục hoàn mỹ.

Đến lúc đó có thể viết một bài chia sẻ để mọi người cảnh giác — 《Từng bước tôi bị lừa gạt như thế nào》.

Vốn tưởng rằng ngã tư đèn xanh đèn đỏ sẽ có rất nhiều người, nhưng khi Bùi Duẫn đến thì bỗng nhiên phát hiện chỉ có hai người.

Là trùng hợp sao?

Hai người đứng ở cách đó không xa, một nam một nữ.

Người phụ nữ khoảng chừng ba mươi, môi đỏ da trắng như tuyết, mặc một chiếc đầm màu lam nhạt ngang đầu gối, trên eo có một chiếc thắt lưng nho nhỏ phác họa ra đường cong động lòng người.

Cậu thanh niên đứng bên cạnh người phụ nữ đó tay đang cầm một cây dù màu đen, che hết hai người họ, hơn nữa cây dù thì che khá thấp mà anh lại cúi đầu nên không nhìn rõ được mặt mũi.

Bùi Duẫn nhìn người phụ nữ đó mấy lần.

Đẹp thì đúng là đẹp thật, nhưng mà tuổi quá lớn so với cậu.

Bùi Duẫn vẫn nhìn người phụ nữ nhưng cũng không định đi lại gần bắt chuyện, những gì người đàn ông trung niên kia nói có phải thật hay không, cậu chỉ xuất phát từ tò mò nên đến xem mà thôi.

Cậu vừa mới xoay người thì lại nghe thấy người phụ nữ nói với cậu thanh niên: “Người mà đại sư nói sao còn chưa đến nữa? Ông ấy bảo chúng ta ở ngã tư này chờ mà.”

Cậu thanh niên hờ hững nói: “Không biết nữa.”

Người phụ nữ: “Chính là ở đây không sai mà.”

Cậu thanh niên: “Vâng.”

Bùi Duẫn: “???”

Hiện tại kẻ lừa đảo đều lên kế hoạch chuyên nghiệp như vậy sao?

Thật sự có người đang chờ?

Suy cho cùng thì lòng hiếu kỳ của Bùi Duẫn vẫn lớn hơn cảm giác ngại ngùng.

Cậu đi về phía trước: “Chị gái ơi! Có phải chị cũng gặp được một thầy bói tóc dài phải không?”

Người phụ nữ hoảng sợ, lập tức xoay người lại, sau khi nhìn thấy cậu thì gương mặt đầy vẻ mừng rỡ: “Ôi trời! Cái gì mà chị gái, con của dì cũng lớn bằng tuổi con rồi đó.”

Bùi Duẫn cứng đờ nói: “Dì thật sự quá trẻ rồi, không đoán được luôn.”

Người phụ nữ hết sức vui mừng: “Con thật là khéo nói, miệng ngọt hơn con trai của dì nhiều. Đúng rồi, đại sư kêu dì và thằng bé chờ ở đây, nói là hôm nay con trai của dì có thể gặp được người định mệnh, vậy người đó là con sao?”

Bùi Duẫn im lặng, một lát sau lặp lại: “Con, trai?”

“Đúng vậy, chính là con trai, tên là Tần Trú, Trú trong Trú Dạ.” Người phụ nữ kéo chàng trai lại gần, bất thình lình không kịp phòng bị nên anh hơi lảo đảo một chút, lúc này cây dù hơi nghiêng về phía sau, trong nháy mắt cả gương mặt của anh bại lộ dưới ánh mặt trời.

Bùi Duẫn cùng anh bốn mắt nhìn nhau, không biết nói gì làm bầu không khí có chút xấu hổ.

Mặt của Tần phu nhân tràn đầy ý cười nhưng trong lòng lại lo lắng muốn chết.

Việc gặp mặt lần này là do bà cố ý lên kế hoạch, chỉ để thử xem Bùi Duẫn có bài xích với việc kết giao với nam giới hay không? Nếu không bài xích thì còn có cơ hội tác hợp.

Sắc mặt của Tần Trú lạnh như băng, anh bị gài bẫy rồi.

Tần phu nhân dẫn anh ra ngoài lần này cũng là do đại sư bói ra được người có thể giúp anh giải quyết vấn đề, mặc dù Tần Trú không tin, nhưng cũng không muốn làm mất mặt Tần phu nhân, kết quả…

Tần Trú có cảm giác quả nhiên là như thế.

Giằng co gần nửa phút.

Bùi Duẫn đương nhiên nhận ra anh chàng đẹp trai này, vốn dĩ người mà cậu khen đẹp trai cũng không nhiều lắm: “Tôi nhớ ra cậu rồi, cậu là người đó… Người đó…”

Cậu cố gắng nhớ lại sau đó vỗ tay nói: “288!”

Tần phu nhân hiếu kỳ hỏi: “288 là cái gì?”

Bùi Duẫn: “Sinh tố đá xay hương vải, 288 tệ. Cảm ơn cậu, món đó uống rất ngon, tôi không ngờ mắc như vậy mà cậu còn mua hai ly.”

Tần phu nhân nghẹn cười véo con trai một cái.

Tự mình đa tình, độ tồn tại còn không bằng một ly nước uống nữa.

Tần Trú giống như chưa phát hiện, thản nhiên nói: “Đừng khách sáo, cơ bụng sáu múi.”

Bùi Duẫn: “…”

Lúc này, di động của Bùi Duẫn reo lên, cậu nhìn lướt qua thì thấy là Khỉ Mập đang hối thúc, cậu đành gửi vài tin nhắn qua.

Bùi Duẫn cất di động vào: “Hai người cũng bị thầy bói kia lừa sao? Trời nóng như vậy nên về nhà nhanh đi.”

Nụ cười của Tần phu nhân có chút cứng đờ, hơi thăm dò nói: “Thật ra cũng có thể tin đó, dì thấy hai con rất có duyên với nhau.”

Tần Trú đau đầu: “Mẹ.”

Bùi Duẫn lại cảm thấy dì này rất đáng yêu: “Dì à! Giữa biển người mênh mông mà chúng ta lại bị cùng một người lừa gạt thì đúng là có duyên, nhưng mà ngại quá, bây giờ con đang có việc gấp, con đi trước nhé, lần sau có cơ hội con sẽ mời dì đi uống nước.”

Cậu quay sang nhìn Tần Trú rồi cười nói: “Hẹn gặp lại bạn học.”

Cậu hoàn toàn không xem trọng lời nói của người đàn ông trung niên đó, chỉ cảm thấy mọi chuyện rất trùng hợp.

Nhưng không biết phải làm như thế nào, vẫn luôn có một loại cảm giác kỳ lạ quẩn quanh.

Đợi đến khi Bùi Duẫn đi rồi, Tần Trú mới nói: “Mẹ vừa lòng chưa?”

Tần phu nhân ủ rũ đá anh một cái: “Con cũng không chịu xin người ta cách liên lạc nữa.”

Tần Trú rũ mắt xuống, hay tay nắm chặt cán dù hiện rõ khớp xương xanh trắng, anh lạnh lùng nói: “Vận mệnh của con nằm trong tay con, không liên quan đến bất kỳ một ai khác hết, nên mẹ không cần phải đi tìm cậu ấy.”

Tần phu nhân: “Hừ!”

……

Bùi Duẫn không nghĩ tới, mình sẽ gặp lại Tần phu nhân sớm như vậy.

Mới ba giờ sáng, Bùi Duẫn và Chung Lan Tâm bị một tràng tiếng đập cửa dồn dập đánh thức.

Bùi Duẫn còn chưa hoàn hồn từ trong giấc ngủ, theo phản xạ có điều kiện cằm lấy áo, sau đó tiếp tục cầm cây gậy gỗ dựng bên tường, chân trần chạy ra khỏi phòng.

Cùng lúc đó Chung Lan Tâm cũng từ trong phòng chạy ra, Bùi Duẫn thấy hoa mắt vì đụng phải một ngọn núi thịt, mà Chung Lan Tâm cũng bị đâm lùi lại vài bước.

Nếu là ngày thường thì thế nào bọn họ cũng chí chóe vài câu, nhưng lúc này, bọn họ không có thời gian.

Bùi Duẫn lên trước che Chung Lan Tâm ở phía sau, siết chặt cây gậy, cao giọng nói: “Ai đó?”

Tiếng đập cửa dừng lại.

Bên ngoài phòng truyền đến tiếng khóc nức nở của một người phụ nữ.

Buồn bã thê lương, quanh quẩn trong đêm tối yên tĩnh, vô cùng não lòng.

Lông tơ của Bùi Duẫn dựng thẳng, chân mềm nhũn ra, suýt chút nữa nói không ra hơi: “Đừng khóc nữa, nói, nói chuyện đi.”

Chung Lan Tâm ôm chặt lấy cánh tay của Bùi Duẫn, giọng nói đầy run rẩy: “Đừng giả thần giả quỷ, tao không sợ tụi mày đâu!”

Bà nói nhỏ với Bùi Duẫn: “Mẹ mới mua một bịch tỏi, giờ chúng ta lấy ra treo lên cổ đi.”

Bùi Duẫn không còn gì để nói: “Sao mẹ không lấy máu chó mực đi?”

Chung Lan Tâm: “À! Mẹ không nghĩ ra, lần sau mẹ sẽ chuẩn bị.”

Người bên ngoài phòng khịt mũi, nức nở nói: “Bùi Duẫn, là dì đây, chúng ta vừa mới gặp nhau ban ngày đó.”

Bùi Duẫn ngây ngẩn cả người.

Gặp nhau ban ngày?

Cậu gặp mặt rất người nhiều vào ban ngày, nhưng nói chuyện với phụ nữ thì chỉ có một.

“Dì Tần sao?”

“Đúng… Là dì.”

Bùi Duẫn mở cửa ra, nhìn thấy Tần phu nhân không còn thong dong xinh đẹp giống như ban ngày nữa, tóc tai tán loạn, trên người chỉ mặc đồ ngủ, bên ngoài khoác một chiếc áo khoác mỏng, tự nhiên thình lình xuất hiện trước cửa nhà của cậu.

Tần phu nhân nắm lấy tay của cậu, nước mắt thi nhau rơi xuống như mưa: “Cầu xin con, cứu Tần Trú đi, nó…”