Ngày Đêm Xung Hỉ Cho Giáo Thảo

Chương 20: Chương 20 :




Tần Trú băn khoăn Bùi Duẫn còn đang ngủ say, cố gắng đè nén thanh âm nhưng tiếng ho khan vẫn phát ra từ khe hở ngón tay.

Trước mắt anh từng chút biến thành màu đen, thở không ra hơi, trong lòng biết đây là dấu hiệu tái phát của bệnh hen suyễn.

Tần Trú bình tĩnh lại, chuẩn bị đi lấy bình xịt hen suyễn trong ngăn kéo ở tủ đầu giường.

Tay anh còn chưa vươn ra, một bàn tay đã mở ra trước mặt anh, trong lòng bàn tay đó là bình thuốc nhỏ quen thuộc.

Tần Trú hơi giật mình, luôn cảm thấy tình cảnh như này cũng đã từng diễn ra.

Bùi Duẫn có chút gấp gáp: “Cậu không sao chứ? Đừng thất thần, thiên sứ tới đưa ấm áp cho cậu, cậu mau nhận lấy đi.”

Tần Trú: “…”

Anh dùng sức ho khan vài tiếng, có chút buồn cười.

Nhưng kỳ tích là, cảm giác buồn bực ở ngực dần phai nhạt.

Tần Trú cảm nhận một chút, xác định không phải ảo giác của mình.

Anh nhìn thật sâu vào mắt Bùi Duẫn, giọng nói khàn khàn: “Cảm ơn, không cần đâu, tôi không sao cả.”

Bùi Duẫn thấy hô hấp của anh dần ổn định lại, sự căng thẳng như dây cung ở trong lòng cũng nới lỏng: “Tôi đi lấy cho cậu ly nước.”

Cậu rót nước trở về, Tần Trú duỗi tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

Yết hầu Tần Trú giống như bị lửa thiêu đốt, một hơi uống sạch ly nước.

Bùi Duẫn: “Uống thêm một ly nữa không?”

Tần Trú vẫy tay, dùng ngón cái lau đi bọt nước ở khóe môi: “Không cần đâu, cậu đi ngủ đi.”

Bây giờ Bùi Duẫn đã hoàn toàn tỉnh táo, cậu vươn tay thử sờ vào trán Tần Trú, nhíu mày nói: “Cậu đang phát sốt đó, để tôi đi gọi dì.”

“Không cần.” Tay mắt Tần Trú lanh lẹ, giữ chặt cổ tay của cậu: “Chỉ là phát sốt mà thôi.”

Bùi Duẫn tạm dừng: “Mà thôi?”

Mỗi lần cậu phát sốt, biểu hiện của Chung Lan Tâm giống như cậu bị bệnh nan y vậy, bà nhào vào mép giường, vừa gào con trai đáng thương của tôi vừa dùng sức đánh lên trên người cậu. Vì vậy, mỗi lần bị sốt Bùi Duẫn đều cảm thấy đây là một chuyện rất dày vò.

Tần Trú: “Lấy giúp tôi thuốc hạ sốt trong hòm thuốc đi, ngày mai sẽ khỏi ngay thôi.”

Thật ra hôm nay là ngày anh tương đối thoải mái, ngoại trừ phát sốt thì cũng không có bệnh trạng nào khác.

“Dũng sĩ, cậu đúng thật là dũng sĩ, biết thân thể của mình giống con búp bê vải rách nát mà còn làm cho có lệ như vậy nữa.” Bùi Duẫn vừa phỉ nhổ vừa mở hòm thuốc ra tìm kiếm.

Hòm thuốc rất lớn, chứa đầy đủ các loại thuốc, có không ít thuốc chỉ ghi tiếng Anh, ngay cả một chữ tiếng Trung cũng không có.

Bằng vào giác quan thứ sáu, Bùi Duẫn liếc mắt một cái đã nhìn trúng hộp thuốc màu xanh lá cây, giơ hộp thuốc lên hỏi anh: “Đây là thuốc gì vậy?”

Khoảng cách có chút xa, Tần Trú phân biệt một chút: “Đúng là cái này.”

Bùi Duẫn: “?”

Bùi Duẫn mang hộp nhỏ màu xanh lại: “Tôi cảm thấy hộp thuốc màu xanh này thật sự chói mắt, tươi đẹp ướt át, tràn ngập hy vọng chữa khỏi, chỉ là không quá may mắn.”

Tần Trú nhàn nhạt nói: “Đừng đặt nó lên đầu tôi là được.”

Tay Bùi Duẫn ngo ngoe rục rịch, dưới ánh mắt cảnh báo của Tần Trú mới chịu an phận.

Được rồi.

Cậu ta là bệnh nhân, nhường một chút vậy.

Bằng không cậu ta khóc thì làm sao bây giờ?

Tần Trú uống nước ấm nuốt viên thuốc vào, Bùi Duẫn vẫn cảm thấy không yên tâm, nhưng dưới sự bảo đảm nhiều lần của đối phương, cậu chỉ đành nghe theo anh, trời sáng lại nói với Tần phu nhân sau vậy.- Đọc truyện miễn phí tại ứng dụng TᎽT

Lăn lộn một vòng, Tần Trú mệt mỏi xoa xoa trán: “Cậu vất vả rồi, ngủ đi.”

Bùi Duẫn ngồi ở trên giường, không nằm xuống: “Cậu ngủ đi.”

Tần Trú nằm lên giường lần nữa, công dụng của thuốc bắt đầu phát tác, ý thức của anh dần dần trầm xuống.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, anh cảm thấy có một thứ lạnh lẽo được đặt lên trán.

Tần Trú he hé mí mắt, trong mơ hồ, anh nhìn thấy Bùi Duẫn đặt một miếng khăn lông ướt trên trán anh.

“Ngủ đi.” Tròng mắt thiếu niên le lói ánh sáng, giọng nói hiếm khi ôn nhu.

Tần Trú rơi vào mộng đẹp dịu dàng.

Bùi Duẫn thấy thời gian cũng đủ rồi, cậu cầm lấy khăn lông, lại nhúng vào chậu nước một lần nữa, sau đó lại đặt lên trán anh.

“Tôi còn bị bản thân làm cho cảm động cơ mà.” Bùi Duẫn thấp giọng lẩm bẩm: “Sao tôi lại tốt như vậy chứ? Tôi là thiên sứ hạ phàm sao?”

Nhúng mấy lần khăn lông, Bùi Duẫn cảm thấy có chút nhàm chán, nhìn chằm chằm Tần Trú đang ngủ say.

Lông mi Tần Trú rất dài, cậu vươn ngón tay ra, vuốt ve từng sợi một, thật ngứa.

Sau khi ngủ, Tần Trú rút đi vẻ lạnh lùng cách người ngàn dặm, vừa yên tĩnh lại vô hại. Bùi Duẫn nhìn sườn mặt của anh, nhỏ giọng nói lời thật lòng: “Nếu mà cậu trông xấu một chút, tôi sẽ không kết hôn với cậu đâu.”

Bây giờ cậu có một bạn cùng phòng cực kỳ đẹp trai, bạn cùng phòng này còn đối xử với cậu khá tốt.

Cũng không lỗ.

Quen biết Tần Trú không bao lâu, Bùi Duẫn lại không hề có cảm giác khoảng cách với anh.

Cậu nhớ Tần phu nhân từng lén lút nói với cậu một câu: “Chúc Chúc không có bạn bè gì, con là người đầu tiên thằng bé dùng tâm tư để đi tìm hiểu.”

Lúc đó Bùi Duẫn rất cảm động, trả lời: “Người đẹp trai thường hấp dẫn lẫn nhau.”

Tần phu nhân: “…”

Khi Bùi Duẫn lại gỡ khăn lông xuống lần nữa, Tần Trú nhíu mày, rồi sau đó xốc chăn lên.

Cậu ném khăn lông vào chậu nước, sau đó giúp anh đắp chăn kín kẽ, kết quả lại bị xốc lên.

Bùi Duẫn còn chưa kịp oán giận thì phát hiện trên người anh ra mồ hôi ướt nhẹp, áo ngủ hơi mỏng dính chặt ở trên da.

Cậu trầm mặc hai giây, yên lặng đắp chăn lên, bò cả người lên trên người anh, giam cầm tứ chi Tần Trú: “Chuyện thay quần áo vẫn nên chờ cậu tỉnh dậy tự mình thay đi.”

Mặc kệ nói như thế nào thì hai người cũng đang có một mối quan hệ hôn nhân.

Cởi quần áo giúp đối phương đặc biệt giống như đang đùa giỡn lưu manh.

Bùi Duẫn hoàn toàn không nhận ra việc mình bò lên trên người của người ta cũng rất giống lưu manh, cậu còn sợ đè nặng khiến người ta không thoải mái, săn sóc mà điều chỉnh vị trí, vừa có thể phòng ngừa Tần Trú xốc chăn, lại có thể giúp hai người đều ngủ ngon lành.

Lúc ngồi ở chỗ kia còn không cảm thấy, sau khi dính vào đệm giường, mí mắt Bùi Duẫn lập tức bắt đầu đánh nhau.

Cậu khép mí mắt lại, chuẩn bị ngủ nửa tiếng.



Rạng sáng 5 giờ rưỡi.

Khi Tần Trú tỉnh lại, phát hiện mình đang ôm một người trong lòng ngực.

Anh cứng đờ, cúi đầu nhìn lại.

Không biết Bùi Duẫn chui vào ổ chăn của anh khi nào, cả người đều rúc ở trong lòng ngực anh, đang ngủ ngon lành.

Tần Trú tính đẩy đầu của cậu ra khỏi ngực mình, nhưng mới vừa chạm tay vào mặt cậu, Bùi Duẫn đã mở mắt ra.

Bùi Duẫn ngủ nông, thấy Tần Trú tỉnh, bật thốt lên nói: “Còn sốt không?”

Tần Trú: “Hết sốt rồi.”

Bùi Duẫn yên tâm, lại bò trở về lần nữa: “Buồn ngủ quá, tôi ngủ thêm một lát nữa.”

Giọng nói trong sáng của cậu mang theo sự khàn khàn và mềm mại lúc sáng sớm, có chút giống làm nũng.

Tần Trú nhìn chậu nước và khăn lông rơi trên mặt đất, đoán được chuyện gì đã xảy ra, ngực mềm nhũn, không đẩy cậu ra nữa.

Anh nhìn cậu ngủ vô ưu vô lo, thấp giọng nói: “Cảm ơn.”

Bùi Duẫn mơ mơ màng màng nghe thấy được, chôn đầu vào vai anh, hàm hồ nói: “Không cần cảm ơn, anh Bùi của cậu còn trẻ, không muốn thủ tiết.”

Tần Trú: “…”

“Chúc Chúc, nhìn thấy tôi có tâm chăm sóc cậu như vậy, xóa quả táo đỏ đi có được không?” Bùi Duẫn nghĩ đến chuyện quan trọng nhất, giãy giụa muốn mở mí mắt ra.

Tần Trú vươn tay, nhẹ nhàng phủ lên hai mắt cậu, môi kề vào bên tai cậu nói: “Đừng có mơ.”

Giọng nói du dương chui vào trong tai, nhưng lại là lời nói vô tình nhất.

Bùi Duẫn: “…”

Buồn ngủ cũng không còn nữa.

Bùi Duẫn muốn ngẩng đầu lý luận với anh, lại bị anh ấn trở về.

Tần Trú vỗ lưng của cậu: “Tỉnh ngủ rồi nói.”

Được thôi.

Tỉnh ngủ mới có sức cãi nhau.

Tình trạng này không thể cãi nhau.

Hôm nay nhà họ Tần có hai vị khách tới.

Tần phu nhân chờ tới giờ cơm, vẫn không thấy hai người đi xuống.

Quản gia Hứa: “Để tôi đi gọi một tiếng.”

Phương Khả Tâm cướp lời: “Để cháu với Tần Ngọc Thành đi gọi anh họ và anh dâu cho, bọn cháu còn chưa nhìn thấy phòng tân hôn nữa.”

Sắc mặt Tần phu nhân cứng đờ, nhưng rất nhanh đã che giấu đi: “Cứ để dì đi gọi, hai đứa chúng nó cũng thật là, buổi tối không chịu đi ngủ, ban ngày lại ngủ đến giờ còn chưa tỉnh.”

Trong lòng bà cảm thấy có chút kỳ quái, Tần Trú không phải người thích ngủ nướng, chỉ sợ đã xảy ra chuyện gì.

Phương Khả Tâm cười hắc hắc nói: “Buổi tối không ngủ được chắc chắn là do…”

Tần Ngọc Thành ngẩng đầu lên khỏi trò chơi trong điện thoại, môi mím lại, cực kỳ không vui.

Tần phu nhân đang muốn nói “Hai đứa nó vẫn là trẻ con thì có thể làm gì”, liền nghe Phương Khả Tâm khờ dại nói: “Chơi game đó, ngày nào Tần Ngọc Thành cũng chơi game suốt đêm.”

Tần phu nhân nhẹ nhàng thả lỏng, sau đó cảm thấy không đúng, quay đầu hỏi cháu trai: “Ngày nào cháu cũng chơi game suốt đêm sao?”

Sắc mặt Tần Ngọc Thành cứng lại, trừng mắt nhìn Phương Khả Tâm một cái: “Không có ạ.”

Tần phu nhân không tin, chỉ vào Tần Ngọc Thành nói: “Đợi chút nữa dì sẽ tìm cháu tính sổ.”

Bà đứng dậy đi lên trên lầu, Phương Khả Tâm kéo Tần Ngọc Thành đi theo phía sau.

Tần phu nhân không tiện kêu hai người đi xuống lầu, trong lòng suy nghĩ phải giải thích việc trong phòng ngủ có hai cái giường như thế nào.

Bà dựng lên đủ loại tình tiết cẩu huyết ở trong lòng.

Ví dụ như Tần Trú ở bên ngoài có đối tượng mập mờ nên bị Bùi Duẫn đá sang giường khác.

Còn có, lúc Tần Trú ngủ không thành thật bị Bùi Duẫn ghét bỏ, phải kê thêm một chiếc giường nữa.

Tần phu nhân đi đến phòng ngủ đầu tiên ở lầu hai, gõ cửa một lúc lâu nhưng vẫn không có người trả lời.

“Chúc Chúc? A Duẫn? Mẹ đi vào được không?”

Tần Trú luôn không khóa cửa.

Bởi vì Tần phu nhân sẽ không tùy tiện đi vào, nhà họ Tần cũng không có người sẽ không chào hỏi mà đã vào cửa.

Cũng là để phòng ngừa anh té xỉu ở trong phòng mà không có ai biết.

Tần phu nhân thấp thỏm vặn tay cầm, sau khi thấy rõ tình huống trong phòng, đầu óc bà lập tức trống rỗng.