Ngày Đêm Muốn Em

Chương 52




Một nhóm đi vào thang máy bên cạnh, nhóm còn lại đi theo hướng rẽ hành lang.

Mấy vị nam sinh đi phía trước, bạn bè của Lâm Thanh Khải nhiệt tình như lửa, "Như thế này đi chúng ta này tham quan tòa nhà."

"A..." Tương Linh không tự giác liếc mắt trên người Lâm Thanh Khải một cái.

Anh cảm nhận được, hướng cô cười khẽ: "Muốn đi không?"

ngọn đèn hành lang ố vàng, ánh lên ngón tay anh dài mà sạch sẽ.

trên lưng Tương Linh dường như còn giữ xúc cảm của nó, thanh âm nhẹ đi vài phần, "Để em xem đồng hồ đã."

Nói là nói như vậy. Cô cũng thừa biết, nhóm người này chắc chắn muốn bọn anh kết thúc sớm.

Tiệc sinh nhật đơn giản là chia một ít bánh ngọt, vài thành viên tích cực thì thay nhau ca hát làm náo động, sau đó có thể tan cuộc rồi. Tương Linh vẫn là không thuộc loại bộ phận náo nhiệt kiểu này.

Cô ngồi ở trên góc ghế sofa,ngồi nhâm nhi đĩa trái cây.

Rất kì quái. Rõ ràng đây chính là nếp sinh hoạt của bản thân cô. Nhưng từ khi quen biết Lâm Thanh Khải thì tất cả lại dường như trở nên nặng nề.

Sau hơn nửa buổi, mọi người bắt đầu la hét nhảy múa ầm ĩ.

Tương Linh nhân cơ hội đi toilet.

Cô hướng tới phòng của lớp Lâm Thanh Khải mà đi tới. Không gặp anh.

Nhưng là sau khi đi ra từ phòng vệ sinh thì cô gạp một cô gái..

Bộ dáng như là vừa bước ra khỏi thang máy, vừa đi vừa gọi điện thoại: "Em đến đây rồi, anh nói là ở phòng đó sao?"

bước chân Tương Linh kỳ dị một chút.

Đây là... cô gái theo đuổi Lâm Thanh Khải. Sao lại tới đây?

Cô gái kia đại khái không biết Tương Linh. Tầm mắt từ trên người cô lướt qua: "Xin lỗi, cho tôi qua."

Sau đó đi qua cô như một cơn gió.

Tương Linh quay đầu, xem hướng hành lang mà cô ta quẹo vào.

Trực giác cô nói rằng cô ta tới tìm Lâm Thanh Khải.

Tuy rằng không đến mức hiểu lầm thành anh chủ động kêu cô ta tới,cô ngồi xuống góc ghế sofa, nhưng cũng có chút không yên lòng.

Cô nghĩ nhiều làm gì chứ. Nơi này ồn ào đông đúc chứ đâu phải chỉ mình cô nam quả nữa họ... thêm vào đó bên người anh còn có... còn có bạn bè anh đều biết rất rõ về cô gái đó. Một vòng lẩn quẩn cứ rối bời trong đầu cô..

Chẳng phải lần trước họ nói anh không bao giờ mang ai đi ra ngoài sao?... Giống như thế này cũng không thể tính "Mang" nhỉ?

đầu óc Tương Linh xoay chuyển vô cùng loạn.Phòng lớp cô bỗng nhiên nổ Bùng một trận ồn ào.

Lớp trưởng đỏ bừng cả khuôn mặt đứng ở chính giữa, có thể là bị lấy ra làm người chơi trò Đại Mạo Hiểm nói thật long gì đó, cậu ta nhắm chặt mắt lại dưới gọng kính.

"Nói mau đi, có thích bạn nữ nào không?" Bạn học phía dưới thúc giục.

ánh mắt lớp trưởng quét về phía bên này, lại mất tự nhiên mở lớn. Có chút do dự.

Ở thời điểm này, di động Tương Linh bỗng vang lên kịp thời.

Cô vẫn không lưu số điện thoại của anh, nhưng mỗi con số cô đều nhớ kỹ. Cô cúi đầu bấm nghe.

"Kết thúc chưa?" thanh âm Lâm Thanh Khải mơ hồ truyền đến, bên cạnh là vài bạn học đang ngồi chung.

Tương Linh hơi xấu hổ, "Cũng gần như là vậy."

"Lại đây đi." Anh nói rất tự nhiên.

"Bây giờ?"

Lúc này chẳng phải cô gái kia đang ở đó sao? Nếu như sang kia bây giờ chẳng phải sẽ bị bại lộ à...

Đơn giản hai câu như thế, lớp trưởng đại khái đã nghe được hết nội dung cuộc trò chuyện. Cậu ta lúng túng cười cười, trả lời vấn đề vừa rồi: "Không có."

Mọi người nhất thời huyên nháo một trận, lại bắt đầu nhất quyết không tha mà truy vấntrước kia có từng thích chưa. Thích ai.

Bảy miệng tám lời thật sự là ầm ĩ.

Tương Linh che một bên lỗ tai, "Lại đây, anh hát cho em nghe."

Ngữ khí vô cùng bình thường.

"Được." Tương Linh nói.

Cô chào bạn cùng ngồi cùng bàn, sau đó là nói với lớp trưởng câu chúc sinh nhật vui vẻ.

Mang theo túi sách đi ra khỏi cửa,vừa rẽ qua hành lang liền thấy Lâm Thanh Khải.

Anh cúi đầu ấn di động.

Ánh đèn trên đỉnh đầu có chút mờ nhạt, vẻ mặt anh liền có vẻ mơ hồ không rõ, chỉ có chiếc cằm được ánh sang điện thoại chiếu vào sang lên rõ rệt..

Tương Linh đứng tại chỗ nhìn anh một lát, mới đi qua: "Sao vậy."

Lâm Thanh Khải liếc mắt, lười biếng cất di động."ừm."

Màu mắt đục ngầu dường như say.

Quả thật là không giống với bình thường. Tương Linh liền hỏi: "Các anh uống rượu đấy hả?"

Anh dựa lưng vào tường nhìn cô một lát. Không đáp, ngược lại cười, nâng ngón trỏ lên đụng vành tai cô một cái *.

lỗ tai Tương Linh liền hồng lên.

Cô không nghĩ đến hôm nay có thể gặp được anh, nên mới đeo bông tai. Còn tưởng rằng anh không có chú ý tới. Bị anh cười chắc chắc xấu hổ mà chết mất.

Cô thẹn đỏ mặt tíatai hỏi: "Anh không uống nhiều chứ..."

"Không."Lâm Thanh Khải thấp giọng. Vừa cười, "Vào thôi."