Sau cuộc trò chuyện chúng ta rút ra kết luận như sau:
Uri là một anh chàng dễ gần gũi, đào hoa, lãng tử.
Leon là người trầm tính.
Kai mang dáng dấp của một người khá nhút nhát, nhưng lại mang lại cảm giác ấm áp cho người khác.
William là một người năng động, không mấy dễ gần gũi.
Và kết luận cuối cùng-> mỗi người đều có tính cách khác nhau nhưng đều có một điểm chung: đều có khuôn mặt rất ''ưa nhìn''. Đến nối Hạ Băng có thể tưởng tượng được có bao nhiêu cô gái đã ''đổ gục'' trước họ.
Hạ Băng quyết định không suy nghĩ lung tung nữa, cô muốn bắt đầu công việc ngay nên quay ra hỏi Uri, anh chàng là anh cả nên chắc là người biết rõ nhất.
-Các anh có cần em giúp gì không vậy ạ?
Uri mỉm cười, nhìn qua Hạ Băng, rồi trả lời trong khi tay vẫn đang lướt trên bàn phím:
-Để Leon phổ biến cho em nhé, em ấy phụ trách việc này...
Nói xong anh nhìn về phía người vừa nhắc tên, ý nhắc nhở. Hạ Băng nhìn theo hướng ánh mắt của Uri. Leon nghe liền biết nhiệm vụ, ''cạch'' một tiếng, tiếng bàn phím gõ xuống. Anh rời khỏi chỗ ngồi, lấy mấy cuốn sách dày cộm để ở góc bàn của mình tiến về phía bàn làm việc của Hạ Băng. Sách để xuống tạo âm thanh không lớn cũng chẳng phải nhỏ. Đóng sách gì không biết, dày gần giống mấy cuốn bách khoa, từ điển trong trường vậy. Không đợii Hạ Băng hỏi với khuôn mặt khó hiểu, Leon đẩy nhẹ cặp kính của mình, giọng trầm trầm, khuôn mặt vô cảm nói:
-Giúp thì không cần, chúng tôi có thể tự giải quyết công việc của mình. Nhiệm vụ của cô hiện tại là học hết những nguyên tắc này trong thời gian boss đi công tác.
Hạ Băng nhìn qua chồng sách trên bàn. Không biết trong đầu hiện lên bao nhiêu câu hỏi. Sau quá trình sàng lọc, liền hỏi đúng trọng tâm:
-Vậy khi nào boss của các anh về?
Leon nheo mày:
-Boss của chúng ta.
Anh hằng giọng nhắc nhở Hạ Băng. Sau đó trả lời cũng không kém phần dứt khoát:
-2 ngày nữa.
Nói xong liền quay về bàn làm việc. Để lại Hạ Băng đang mặt nhăn mày nhó suy nghĩ nên học thế nào chồng sách này trong vòng 2 ngày đây.
Cô ngồi xuống ghế, lấy quyển trên cùng bắt đầu đọc. Ngay tiêu đề đầu tiên đã làm người ta muốn té ngửa rồi:''những điều cấm kị của boss''. Hạ Băng tự ỏi điều cấm kị gì mà nhiều dữ vậy chứ. Quyển sách này trên dưới 200 trang chứ chẳng ít. Boss có vẻ là người ''khó ở'' lắm. Nhưng vấn đề là người này cô cũng quen. Có điều thấy Trí Vĩ rất gần gũi mà, nào như tựa sách nói, nhiều điều ''cấm'' như vậy.
-Thực ra thì tựa sách là do anh đặt đó. Cảm thấy nên có tựa sách để dễ phân biệt.
Hạ Băng chuẩn bị lật sách thì Uri mặt tươi như hoa, có vẻ thấy việc mình làm là một thành tựu. Cũng vì nghe anh nói như vậy nên cô có chút hi vọng nội dung sẽ không như tên ''sách''. Nhưng câu nói tiếp theo ngay sau đó đã thành công dập tắt hi vọng nhỏ nhoi vừa nhen nhóm:
-Yên tâm, tựa sách ứng với nội dung. Tựa sách làm em suy nghĩ thế nào thì nội dung sẽ như vậy. Thấy thế nào, có lẽ anh nên cân nhắc đến nghề tay trái nhỉ. Làm biên tập hoạch nhà văn chẳng hạn.
Nói xong anh chàng cười rất sáng khoái. William nghe thấy đáp lời anh mình:
-Em cảm thấy anh nên cất suy nghĩ đó vào và tiếp tục công việc đi.
-Em...hừ. Làm việc thì làm việc.
Vậy là xong, nói qua nói lại mấy câu ai lại làm việc nấy. Hạ Băng lật sách khi trong lòng không hiểu mình đang cảm thấy thế nào.
''Những điều cấm kị của boss, phần một
Điều 1: đi trễ''
Ừm ừm, điều này có thể dễ dàng chấp nhận, chẳng ai thích nhân viên mình đi trễ cả.
''Điều 2: tác phong chậm chạp, không dứt khoát.'' .......
Điều 50: lại gần khi không được phép''
Điều này có hơi kì nhỉ? Nhưng học thuộc cái đã, đừng vi phạm là được. Hạ Băng thầm nghĩ. Cô đâu biết được ý nghĩa sâu xa trong đó. Còn về việc tại sao tới cậu 50 mới đề cập đến thì ai biết được.
Đọc sách cả buổi sáng Hạ Băng rút ra kết luận ''boss thực sự là người khó ở'' Mới được có một cuốn đã như vậy rồi, nhìn trên bàn còn đến năm cuốn, Hạ Băng bắt đầu cảm thấy ngao ngán, quá nhiều quy tắc. Nhìn tiêu đề không cũng đủ hiểu:
''Tác phong khi xả giao, các cách ứng xử''
''Thói quen của boss''
''Mối quan hệ, các bên hợp tác''
''Nội quy''
'''Chế độ thưởng phạt''
Mấy cái đó cũng cần phải biết. Rõ ràng sự thật chứng minh, làm thư ký cho boss lớn là một thử thách lớn, vô cùng khó khăn. Nếu như vậy thì có thể nói muốn ở vị trí này thì phải là người ''siêu năng'' mới được. Hạ Băng cô chắc chắn sẽ làm được, cô là người thích chinh phục mà, càng là người luôn hết mình vì công việc.
Mới vậy thôi mà bụng hình như có chút đói rồi. Vừa hay Kai đề nghị:
-Cũng trưa rồi, chúng ta đi ăn thôi.