Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Chương 6: Gặp gỡ ba mẹ Lưu Trạch Dương




Hai ngày sau, hai người tay trong đi dự tiệc. Nhìn đến bộ lễ phục và bộ trang sức cô đang mang trên người, mọi người đều cảm thán: "Lưu tổng đối với vị bạn gái này nuông chiều có thừa, sự kiện nào cũng đưa đến, cũng vì hồng nhan mà không mấy khi uống rượu. Lễ phục trang sức đều là thuộc bộ sưu tập mới nhất của các công ty nổi tiếng, có tiền cũng khó mua được. Lưu tổng đúng là đã vì vị mỹ nhân này mà hao tâm tổn sức."

Mà nhờ thêm một sự kiện này, người mà Lưu Trạch Dương mong chờ cũng đã xuất hiện.

Ngay ngày hôm sau, lúc cô đang cặm cụi tỉa mấy chậu hoa ngoài vườn, thì có hai vị khách bất ngờ xuất hiện. Hai người nhìn đến cô gái đang cặm cụi tỉa hoa, thỉnh thoảng lại nói cười cùng Vương Loan, thập phần ấm áp. Nụ cười của cô quá mức thanh thuần, sạch sẽ, ánh mắt lấp lánh ý cười, khiến cho hai người có phần thiện cảm.

Vương Loan là người phát hiện ra hai người trước, vội vàng tiến đến chào.

"Chào ông bà chủ."

Mà Tô Uyển Cầm cũng theo đó mà nhìn lại. Nhìn thấy người đến, cô ngay lập tức nhận ra là ai. Cô thả chiếc kéo trong tay xuống, đi đến trước hai người họ, cúi chào.

"Chào hai bác."



Nhìn người con gái ngoan ngoãn trước mặt, hai người cho cô thêm một phần hảo cảm. Nhưng khi cô ngẩng đầu lên đối mặt với bọn họ, hai người ngây người một chút, chỉ trong khoảnh khắc thôi, đã hồi phục lại rồi.

Người con gái trước mặt này, giống với cô gái kia 7-8 phần. Khác biệt duy nhất có lẽ là đôi mắt. Cô gái kia, trong mắt là kiêu ngạo cùng tự tin mà cô gái này lại vô cùng thuần tịnh, sạch sẽ, giống như là không nhiễm bụi trần, nhưng sâu trong đáy mắt lại là bóng tối vô hạn. Nhưng khi cô cười lên, dường như bóng tối cũng rút đi, chỉ còn lại ánh mặt trời ấm áp. Chỉ một ánh mắt như vậy, đã khiến người đối diện hãm sâu vào.

Ánh mắt này, khiến người sống hơn nửa đời nhìn qua không biết bao nhiêu người như bọn họ cảm thấy như gột rửa được tất cả những tối tăm của thế giới này. Đặc biệt là Thẩm Ninh, bà đặc biệt thích cô gái này. Nhưng gương mặt này, khiến cả Lưu Lâm lẫn Thẩm Ninh có thêm một tia nghiền ngẫm.

"Vào thôi."

Lưu Lâm nói một câu như vậy rồi nắm tay Thẩm Ninh đi vào. Thẩm Ninh và Lưu Lâm ngồi ở một bên, bên còn lại là cô. Lưu Lâm chỉ ngồi im lặng đánh giá biểu hiện của cô, chỉ có Thẩm Ninh lên tiếng.

"Cô bé, cháu là bạn gái mới của Từ Khôn."

"Dạ, vâng ạ."

"Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi?"

"24 ạ."

"Hiện tại cháu đang làm gì?"



"Dạ cháu đang làm việc cho phòng điêu khắc Cloud ạ. Nhưng dạo này, bên đó đang sửa chữa nên cháu chỉ nhận đơn rồi thiết kế bản vẽ ở nhà thôi ạ."

"Ồ, vậy là cháu cũng am hiểu về tranh vẽ các thứ đúng không?"

"Cũng coi như là biết chút ít thôi ạ."

Thẩm Ninh vẫn cứ hỏi những câu lông gà vỏ tỏi như vậy, nhưng Tô Uyển Cầm vẫn như cũ trả lời vô cùng nhẹ nhàng, dụng tâm làm cho Lưu Lâm cùng Thẩm Ninh vô cùng hài lòng. Thực ra tài liệu về cô, bọn họ đã nắm trong tay hết rồi, họ chỉ muốn xem xem cô đến cùng có tính cách như thế nào. Mà tính cách này, lại hoàn toàn tương phản với cô gái kia khiến cho hai người đồng thời có suy nghĩ:

"Rốt cuộc là Lưu Trạch Dương muốn làm cái gì?"

Hai người lại hàn huyên cùng cô thêm một lúc vậy mà đã đến giờ cơm rồi. Hai người ở lại dùng cơm, cô cũng thuận tiện trổ tài một chút. Nhìn bàn đồ ăn đẹp mắt trước mặt, lại nhìn đến cô gái đang bận rộn trong bếp, hai người lại gia tăng thêm điểm cho cô.

3 người ăn uống coi như là vui vẻ. Thẩm Ninh lúc rời đi đã gần như hoàn toàn vừa lòng với cô gái này rồi. Thực ra bà không yêu cầu, vợ tương lai của con trai mình có thể suốt ngày ở trong bếp, chăm chồng chăm con gì đó. Bà chỉ hi vọng, cô thỉnh thoảng có thể vào bếp mà nấu cho con trai bà một bữa cơm nhà mà thôi.

***

Tiễn Lưu Lâm cùng Thẩm Ninh đi rồi, cô lại quay lại tỉa nốt chậu hoa lúc sáng còn dang dở.

"Ông bà chủ rất thích con đấy."

Vương Loan giúp cô đỡ cành hoa để cô đưa kéo vào cắt cành sâu bên trong.

"Thật ạ?"

Cô vẫn chăm chú như cũ, không có lấy một tia vui mừng nào cả.

"Ừ. Dì là người làm ở đây nhiều năm rồi. Ban đầu là ở nhà lớn, giờ là sang đây chăm sóc thiếu gia, nên đối với ông bà chủ cũng coi như là có chút hiểu biết."

"Không làm hai bác ấy thất vọng là được rồi ạ. Phần còn lại, con cũng không hy vọng gì."

Vương Loan nghe vậy thì liếc cô một cái rồi im lặng. Thực ra một tuần qua bà có thể thấy được, cô đối xử với Lưu Trạch Dương có bao nhiêu là dụng tâm. Từ những thói quen nhỏ nhặt của anh đến từng chút một sở thích ăn uống cô đều nhớ kỹ. Bà biết giữa hai người chẳng phải là quan hệ yêu đương như bên ngoài vẫn nói, chỉ là sống lâu như vậy, bà biết được, thực ra Tô Uyển Cầm là thật lòng. Còn Lưu Trạch Dương chỉ sợ là "hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình" mà thôi.