Ngày Bầu Trời Chẳng Còn Xanh

Chương 11: Tôi sẽ chăm sóc cô ấy




Hứa Cảnh Nghi nhìn đến điện thoại bị ngắt có chút lo lắng, vội vàng lái xe đến bệnh viện.

Lúc đến nơi, ngoài ý muốn, anh lại nhìn thấy người anh em Lưu Trạch Dương, đang ngồi bên cạnh bà xã Bạch Hân Nghiên của mình nơi ghế chờ ngoài phòng hồi sức. Không khí giữa hai người có chút nồng nặc mùi thuốc súng. Anh tiến đến nhìn Bạch Hân Nghiên lại nhìn sang Lưu Trạch Dương. Hai người liếc mắt nhìn anh một cái rồi tiếp tục cuộc nói chuyện của mình, bỏ qua anh. Anh cũng yên lặng đứng một bên hóng chuyện.

"Nhìn cậu thế này là tìm hiểu rồi?" Bạch Hân Nghiên tay vẫn mân mê vòng tay, mở lời.

"Ừ."

"Hai người là quan hệ giao dịch?"

"Ừ."

"Vậy thì tôi cũng không thể đòi hỏi quan tâm gì ở cậu. Cậu đi đi."

"Tôi muốn chăm sóc cô ấy."

Lưu Trạch Dương giọng nói chắc nịch, mắt nhìn thẳng vào Bạch Hân Nghiên.



"Thế nào. Tôi đã nói rõ ràng là tránh xa con bé ra, cậu đây là muốn làm gì?"

"Tôi muốn chăm sóc cô ấy."

"Chăm sóc? Cậu đây là thương hại? Nhưng tôi muốn hỏi cậu một câu. Cậu lấy tư cách gì mà chăm sóc?"

"Tôi.."

"Hai người chỉ là cùng nhau làm giao dịch, đến hôm nay cũng là vừa lúc kết thúc rồi. Ai đi đường nấy đi thôi. Chuyện con bé đồng ý giao dịch này, tôi không hề biết nên không thể ngăn cản. Bây giờ đã biết rồi, tôi không thể để con bé tiếp tục sai lầm này được nữa."

"Cậu và tôi đều hiểu rõ, dáng vẻ này của con bé là giống ai. Là cô gái kia đúng không? Con bé đã đủ khổ rồi. 3 tháng trước, lúc con bé tìm đến tôi trong bộ dáng đó tôi đã ẩn ẩn lo sợ sẽ có một ngày này. Giờ thì hay rồi, đúng như tôi dự đoán. Con bé ngay cả sống chết ra sao cũng không rõ. Tôi không thể trơ mắt nhìn con bé chết trên tay cậu được."

"Chị..."

Lưu Trạch Dương đang định phản bác thì đèn báo động trong phòng hồi sức sáng lên. Bác sĩ vội vàng chạy vào ép tim, shock điện. Còn 3 người ở ngoài tâm tình cũng theo đó mà trầm xuống. Hứa Cảnh Nghi Nghe chuyện nãy giờ cũng đã hiểu rõ rồi, nhìn thoáng qua Bạch Hân Nghiên đang nắm chặt vòng tay đến mức trắng bệch thì tiến đến ôm cô vào lòng, thì thầm.

"Em ấy sẽ không sao đâu. Đừng lo lắng."

Bạch Hân Nghiên nghe đến đây vội nắm chặt góc áo Hứa Cảnh Nghi rồi gục đầu lên vai anh.

"Nếu con bé thực sự có chuyện gì, em sẽ ân hận cả đời mất."

Hứa Cảnh Nghi không nói lời nào chỉ vỗ về an ủi cô.

Mà Lưu Trạch Dương đứng bên cạnh cũng không cách nào bình tĩnh được. Anh ẩn ẩn cảm nhận rằng mình đang mất đi thứ gì đó vô cùng quan trọng.



***

Bác sĩ lần lượt đi ra, Bạch Hân Nghiên cũng bình tĩnh nhìn lại. Bác sĩ Dương đứng lại, trao đổi một chút với 3 người.

"Sư tỷ, em ấy sao rồi."

"Tình trạng đã ổn định lại rồi. Nhưng có vẻ là bản thân cô bé không muốn tỉnh dậy. Chị đã nghe thầy Chu đề cập đến. Chị nghĩ em nên trao đổi với thầy Chu làm nghiệm pháp tâm lý trực tiếp luôn đi. Nếu không, trường hợp này thật sự sẽ còn tiếp tục tái diễn.

Dù hai người có thân thiết đến đâu nhưng dù sao, em cũng là bác sĩ tâm lý, em cần bình tĩnh thì mới cứu được cô bé. Em hiểu chứ?"

"Em hiểu rồi. Cảm ơn sư tỷ."

"Được rồi. Em chuẩn bị tâm lý một chút, trao đổi với Thầy Chu rồi bắt đầu đi."

Cô gật đầu tỏ vẻ đã biết. Vị bác sĩ kia cũng vỗ vai cô rồi rời đi. Bạch Hân Nghiên đứng sát lại bên cạnh cửa kính nhìn đến cô gái nhỏ bé đang nằm bên trong, thở dài một hơi rồi quay lại hai người đàn ông.

"Cậu thấy kết quả rồi chứ? Con bé đã không muốn sống nữa rồi. Bây giờ, cậu hài lòng rồi chứ? Phiền cậu tránh xa con bé ra. Nó thật sự không nhận nổi sự thương hại của cậu."

"Hứa Khải, anh đưa người anh em của anh về đi. Cũng tiện thể khuyên can cậu ta từ bỏ đi. Em đi tìm thầy Chu nói chuyện."

Không đợi hai người trả lời, cô đã sải bước rời đi. Lúc này chỉ còn Hứa Cảnh Nghi cùng Lưu Trạch Dương, Hứa Cảnh Nghi vỗ vai cậu rồi nói.

"Bạch Hân Nghiên trước giờ tính cách như vậy rồi, cậu đừng để ý. Tôi cũng không ngờ cô bé kia lại là người em gái mà Bạch Hân Nghiên hay nhắc đến. Nếu biết trước tôi đã ngăn cậu rồi. Nhưng mà, cậu thật sự muốn chăm sóc cô bé kia thật sao? Dù sao giữa hai người,..."

Hứa Cảnh Nghi không nói hết câu nhưng anh tin rằng Lưu Trạch Dương sẽ hiểu rõ. Dù sao hai người cũng là bạn bè thân thiết hơn 10 năm, chút ngầm hiểu này vẫn có được.

Lưu Trạch Dương gật gật đầu, thay cho câu trả lời.

"Cô ấy đáng ra đã có thể sống rất tốt, không nên đi đến bước đường này."

"Cậu cũng sẽ không phải là người chỉ vì chút áy náy và hối hận hay là vì chút lòng thương hại này mà ở bên cạnh người khác. Phong cách trước đây của cậu không phải là dùng tiền để giải quyết sao. Sao vậy, lần này, rung động rồi? Cậu đừng quên, cô ấy đối với cậu, chẳng qua là bản sao của người kia thôi. Đừng nhầm lẫn. Cô ấy, thật sự không chịu nổi sự nhầm lẫn của cậu nữa đâu."

"Em biết rõ mình đang làm gì."

"Vậy được rồi. Cậu tự xử lý đi. Bên phía Bạch Hân Nghiên anh không thể giúp cậu được. Cô bé kia, như em gái ruột của cô ấy vậy."

"Ừ, em sẽ xử lý. Anh đi trước đây. Em ở lại."

"Vậy tôi cũng ở lại chờ cô ấy."

Hai người đàn ông rơi vào im lặng, mỗi người đuổi theo suy nghĩ của riêng mình.