Ngày Anh Trưởng Thành

Chương 11: Bản Tính Khó Dời - 1




Vừa đẩy cửa phòng thì tôi đã thấy Hoàng Thiên ngồi ngay ngắn trên giường. Nếu biết anh không tiếp tục làm việc mà đi ngủ thì tôi chẳng chuẩn bị đồ ăn khuya cho anh đâu.

- Đây, anh bôi vào rồi xoa xoa. – Tôi đưa chai rượu thuốc cho anh và nói.

- Em giúp anh đi, thật ra tay này của anh cũng đau nữa.

Tôi ngao ngán nhìn gã đàn ông đang làm nũng với mình. Tôi đoán lúc Hoàng Thiên còn bé chắc chắn đáng yêu lắm. Nhưng mà giờ anh đã là người trưởng thành, nũng nịu như vậy chỉ khiến tôi sởn da gà, buồn nôn.

- Thôi được rồi.

Sau tiếng thở dài, tôi miễn cưỡng bước đến, ngồi cạnh Hoàng Thiên. Tôi phải công nhận là người anh rất thơm, hương thơm thoang thoảng rất dễ chịu, có điều tính nết của anh thật khiến người khác khó chịu.

Tay Hoàng Thiên rất đẹp, mềm, mịn như vải. Bàn tay anh là tay của người giàu, luận về tướng số thì đời anh định sẵn vùi trong nhung lụa.

Tôi cẩn thận xoa rượu rồi nắn bóp cổ tay anh. Tôi cũng như mẹ anh, muốn biết lý do anh và Minh Chính đánh nhau là gì nhưng tôi hiểu bản thân không nên can thiệp quá sâu vào đời tư của tên đàn ông này. Lỡ đâu anh hỏi tôi lấy tư cách gì chất vấn anh thì tôi sẽ cứng họng mất.

Đang trôi lênh đênh trên dòng suy nghĩ hỗn độn thì một làn hơi ấm thơm hương bạc hà dìu dịu phả vào mặt khiến tôi sực tỉnh.

Quay sang bên cạnh, tôi thấy gương mặt đẹp trai kia đang ghé sát vào mình. Trời đất quỷ thần ơi, lẽ nào Hoàng Thiên đang định hôn tôi à? Mới chia tay bạn gái có hơn một tuần mà anh không chịu nổi đến mức ăn tạp như vậy sao?

- Anh làm gì vậy? - Tôi quẳng tay anh sang một bên rồi lùi lại, tròn mắt nhìn.

- Em à, hay mình thử lại nhé, tại hôm đó cả hai cùng say nên mới không nhớ cảm giác. Anh chắc chắn sẽ mang lại cảm giác tuyệt vời nhất cho em.

- Ôi trời ơi, đã nói anh đừng nhắc lại chuyện đó nữa mà. – Tôi nghiến răng, nghiến lợi.

Ngay lập tức, tôi đứng phắt dậy, toan rời đi. Thế nhưng, Hoàng Thiên đã nhanh tay hơn, anh túm lấy vạt áo tôi, kéo lại.

Cũng may hôm nay tôi mặc áo thun, chứ điệu đà áo sơ mi voan thì với lực kéo này chắc nó bung cúc ra hết. Chắc sau này, tôi nên gói mình như cái bánh chưng sẽ yên tâm hơn.

- Thì anh không nhắc nữa, em xoa bóp cho anh tiếp đi.

- Anh tự làm đi.

- Em làm có kỹ thuật hơn.

Kỹ thuật? Xoa rượu thuốc mà cũng có kỹ thuật sao? Sau cái đêm trăng úa sao mờ đó thì tôi nhạy cảm vô cùng. Từng câu, từng chữ của Hoàng Thiên dù chẳng biết vô tình hay cố ý đều khiến tôi liên tưởng đến chuyện đó.

Hoàng Thiên càng làm mặt đáng yêu thì tôi càng muốn đập vào mặt anh. Chẳng phải anh đang tơ tưởng cô siêu mẫu Hellen gì sao? Thay vì làm nũng với tôi, anh nên tận dụng thời gian nhắn nhót, tán tỉnh cô ấy mới đúng chứ? Lẽ nào nhìn nghiêng thấy tôi hơi giống cô ấy nên anh muốn dùng tạm?

- Đưa đây.

Lại một lần miễn cưỡng, tôi ngồi xuống, kéo tay sang và xoa nắn, cũng phải bảy năm nữa tôi mới thoát được cục nợ đời này. Có điều, anh nói hôm đó cả hai cùng say là sao nhỉ? Anh uống với bạn bè chứ tôi đâu có uống.

Sau khi dọn dẹp bãi chiến trường ấy, tôi chỉ ăn vội ít thức ăn để dành phần mình và uống nửa chai nước ngọt còn lại thôi mà. Cứ như chai nước và phần thức ăn ấy đã xóa nhòa trí nhớ của tôi vậy, tôi chẳng rõ mình lên phòng anh bằng chân hay bằng tay nữa.

- Anh yêu em, Mỹ Trân.

- Tôi biết.

- Em biết?

- Anh nói suốt hai năm nay rồi, sao tôi lại không biết?

- Vậy em có yêu anh không?

- Không.

Tôi liệng trả tay phải lại cho anh rồi bắt lấy tay trái lên, tiếp tục xoa bóp. Khoảng không gian trong căn phòng rơi vào yên lặng, nghe rõ tiếng da tay tôi chạm vào da tay anh.

Câu trả lời của tôi như thế là còn nhẹ nhàng với anh đấy, tôi rất muốn hét vào mặt anh rằng tôi rất ghét anh. Ghét cái cách anh cà rỡn, chọc ghẹo tôi như chọc một con điên dở hơi.

- Hoàng Thiên.

- Ừ.

- Anh không chọc tôi thì anh ăn cơm không ngon đúng không? Chọc tôi khiến anh vui lắm à?

- Ừ.

- Ừ?

- Ừ.

Tôi gật gù, đặt tay anh xuống rồi đứng lên. Bước được hai bước, sực nhớ lời anh nói ban nãy nên tôi tò mò quay đầu, nheo mắt nhìn.

Anh vẫn ngồi như tượng, chẳng nhúc nhích tẹo nào, đôi mắt đa tình kia đang hướng về tôi chằm chằm. Chắc tại tâm hồn tôi vốn lãng mạn, bay bổng trên mây nên mới nhìn thấy trong mắt anh ẩn chứa nỗi buồn man mác, rất khó tả.

- Hôm đó tôi đâu có uống rượu.

- Có, chai rượu trái cây anh để trong tủ lạnh.

- Không phải nước ngọt sao?

- Không. Là rượu, tuy uống có cảm giác rất nhẹ nhưng rất say. Nó có dán nhãn mà, tại em ham ăn ham uống nên không chịu đọc.