Ngạo Thiên Cuồng Tôn

Chương 419: Nửa Bước Nhân Tiên




“Hàn Mai tiên tôn, cảm tạ ngài đến trợ trận!”

Qua hơn mười phút sau, một bóng người liền xuất hiện ở trên tường thành, Mông Nghị Trùng nhanh chóng xuất hiện ở phía trước người tới, vẻ mặt cung kính nói. Hàn Mai tiên tôn ở toàn bộ Vô Cực đại lục cũng là đại danh đỉnh đỉnh, không ai không biết. Cũng không phải vì tu vi nàng cao cường bao nhiêu, trên thực tế, tu vi Hàn Mai tiên tôn cũng không mạnh hơn Vô Cực Ma Cung Phạm Toái Tâm, nhưng thời điểm Mông Nghị Trùng đối mặt Hàn Mai tiên tôn, rõ ràng cung kính hơn rất nhiều. Bởi vì thân phận Hàn Mai tiên tôn không chỉ đứng đầu một điện của Vô Cực Tiên Cung đơn giản như vậy, nếu không, nàng biến mất hơn một trăm năm, Hàn Mai điện cũng không có khả năng còn giữ lại vị trí điện chủ cho nàng.

“Nên là ta cám ơn Mông hội trưởng cho bọn chúng hai canh giờ thời gian...” Vẻ mặt Hàn Mai tiên tôn lành lạnh nói: “Toàn bộ cao thủ Tạo Vật cảnh Hàn Mai điện chúng ta sẽ theo sau tới trợ trận”.

“Đa tạ đa tạ. Cấp bậc thú triều này sợ là cấp mười, hai canh giờ chỉ sợ không chống đỡ được, Hàn Mai tiên tôn, ta mở ra kết giới cho ngài, vị trí đệ tử của ngài...”

“Ta biết”.

“Vậy thì tốt.” Mông Nghị Trùng nói xong liền hạ đạt mệnh lệnh mở ra cấm chế.

...

Trần Hạo căn bản không biết lúc hắn còn đang tiếp tục đào bới, đám người Trần Tuyết ở thời điểm khôi phục chữa thương, Hàn Mai tiên tôn đã lặng yên không một tiếng động đến trên không chỗ bọn họ. Thú triều khủng bố căn bản không cảm ứng được nàng tồn tại, nàng liền dung nhập đến trong cấm chế thủ hộ Mông Nghị Trùng cô đọng, trong chốc lát đã tiến vào trong hang sâu Trần Hạo đào ra, hơn nữa, Trần Hạo rõ ràng ngăn chặn miệng hang, lại không có bất cứ dao động gì.

Đó là Ngũ Hành Độn Thuật, chỉ có cao thủ Địa Tiên cảnh mới có thể tu luyện thành công, thân hòa vào vạn vật, xuyên núi qua biển.

“Huyễn Mẫu Tinh Thạch? Sa Tinh Thạch? Vẫn Ðồng Tinh Thạch... Cái này... Ðó là thứ hắn và Tiểu Tuyết ở Cửu U Hàn Đàm đạt được?”

Lúc Trần Hạo ngừng đào bới, lấy ra từng tảng đá đạt được trong thủy nguyên không gian bắt đầu bày trận, căn bản chưa ý thức được nhất cử nhất động của hắn đã ở dưới Hàn Mai tiên tôn nhìn chăm chú.

Chuyện Trần Hạo và Trần Tuyết tiến vào Cửu U Hàn Ðàm cũng không giấu được Hàn Mai tiên tôn. Nguyên nhân rất đơn giản, lúc trước sau khi hai người từ Cửu U Hàn Ðàm đi ra, nhất cử nhất động đều ở dưới sự giám thị của Hàn Mai tiên tôn, mà hai người trong đối thoại tự nhiên đề cập chuyện Cửu U Hàn Đàm, Hàn Mai tiên tôn lúc ấy kinh hãi vô cùng, nhưng biết tính nghiêm trọng của sự việc, cho nên bất luận kẻ nào nàng cũng chưa nói, cũng sẽ không nói.

“Ðây là trận pháp gì?”

Sau khi nhìn thấy Trần Hạo lợi dụng tinh thạch bày ra một cái trận pháp ngay cả nàng cũng cảm giác huyền ảo, Hàn Mai tiên tôn kinh ngạc.

“Trên người tiểu tử này đến tột cùng cất giấu bí mật như thế nào? Tình huống của hắn ta rõ như lòng bàn tay, từ nơi nào học được loại trận pháp này ngay cả ta cũng chưa từng thấy? Nếu là do ta đến bố trí, uy lực tuyệt đối có thể tăng lên mấy chục lần... Ðáng tiếc, tinh thạch trân quý như thế, chính ta cũng không lấy ra được...”

...

“Hai gia hỏa mắt cao hơn đỉnh này thế mà bị tiểu tử này thuần phục dễ bảo? Lúc này mới bao nhiêu thời gian? Thật là không thể tưởng tượng...”

Thời điểm một canh giờ rưỡi, đám người Trần Tuyết đều khôi phục một ít, hội hợp với Trần Hạo, Hàn Mai tiên tôn nhìn thấy bộ dáng cung kính phục tùng của Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc đối với Trần Hạo, trong lòng kinh ngạc thật sự. Không nghĩ ra ngắn ngủn hai ngày thời gian, hai gia hỏa đối với nàng thân là điện chủ cũng không sợ hãi như thế nào, ở trước mặt Trần Hạo lại có thể trở nên thành thật như thế. Nàng rõ ràng nguyên nhân hai người đuổi theo Trần Tuyết tới đây, nàng sở dĩ đáp ứng cũng vì cho Trần Hạo chút áp lực cùng màu sắc. Tương tự cũng làm Trần Hạo nhận thức được Trần Tuyết nóng tay bao nhiêu. Nhưng bây giờ bộ dáng này thật sự ra ngoài dự liệu, màu sắc không còn nữa. Trái lại như biến thành người ủng hộ trung thành nhất của Trần Hạo...

Ðiều này làm nàng nghĩ hoài không thông. Đương nhiên, nếu nàng nhìn thấy mọi người nửa ngày thời gian này trải qua thì sẽ không nghĩ không thông nữa...

...

Oành.

Rốt cuộc, lúc còn một khắc đồng hồ sẽ đến thời hạn hai canh giờ theo như lời Mông Nghị Trùng, thủ hộ phong ấn ở dưới quái thú công kích càng lúc càng mạnh, đã nổ tung.

Trần Hạo cũng chuẩn xác không có sai lầm trước khi thủ hộ phong ấn vỡ nát, khởi động Đại Vô Tướng Phong Thiên Trận.

“Ta cũng muốn xem bọn chúng có thể kiên trì bao lâu, cái thú triều này tuyệt đối là thú triều cấp mười, rất có khả năng tăng trưởng... Cái này đối với bọn chúng cũng là một loại tôi luyện” Hàn Mai tiên tôn lặng yên không một tiếng động ẩn nấp ở bên cạnh đám người Trần Hạo cùng Trần Tuyết, không vội ra tay.

Hàn Mai tiên tôn lúc nhìn thấy thương thế của mọi người, cũng biết bọn họ khẳng định đã trải qua chiến đấu rất thảm, chỉ là nàng cũng không biết mọi người biểu hiện như thế nào. Nhưng từ trong cách làm cùng lời nói của Mông Nghị Trùng, nàng có thể cảm giác ra đám người Trần Hạo biểu hiện tất nhiên khiến cho Mông Nghị Trùng coi trọng, nếu không, Mông Nghị Trùng không có khả năng hao phí một nửa chân nguyên cô đọng trận pháp cho đám người Trần Hạo, hơn nữa trong đó tất nhiên còn có không ít ẩn tình, chỉ là nàng chưa kịp hỏi.

...

Nháy mắt thủ hộ phong ấn bị phá vỡ, chấn động thật lớn, mọi người xâm nhập dưới lòng đất cảm giác cũng rất kịch liệt, từng người từ trong trạng thái tu luyện khôi phục bừng tỉnh lại, từ trong huyệt động chạy ra.

“Cường độ thú triều lần này sợ là ra ngoài chúng ta tưởng tượng, chúng ta muốn an toàn vượt qua tuyệt đối không đơn giản như vậy, đều thúc giục tinh thần, toàn lực khôi phục, càng thời điểm nguy hiểm, càng phải bình tĩnh, các ngươi kinh hoảng có ích gì? Toàn lực khôi phục, kiên trì càng lâu, hy vọng còn sống của chúng ta sẽ càng lớn. Ðừng lãng phí thời gian” Vẻ mặt Trần Hạo ngưng trọng nói. Linh hồn cảm giác cường hãn của hắn đã rõ ràng cảm ứng được quái thú bên ngoài là không có khả năng buông tha bọn họ. Những quái thú này đều có được trí tuệ của loài người, giờ phút này Ðại Vô Tướng Phong Thiên Trận tuy che chắn khí tức bọn họ, nhưng quái thú rõ ràng biết bọn họ ở trong đó. Hơn nữa, ở nháy mắt phong ấn thủ hộ bị phá vỡ, bọn quái thú cuồng bạo công kích động huyệt hắn đào bới ra, lấy tốc độ kinh người phá hủy.

May mà vài phút đồng hồ sau, theo dung nham trở nên càng lúc càng cứng rắn, tốc độ phá hủy chậm lại.

Làm Trần Hạo khẽ nhẹ nhàng thở ra.

Nhưng mà...

Oành đùng đùng.

“Quái thú nửa bước Nhân Tiên?” Chỉ vài phút đồng hồ sau, tóc gáy cả người Trần Hạo dựng ngược. Một khí tức khủng bố đến cực điểm như một thanh kiếm sắc bén, bắt đầu công kích xuyên thấu. Tốc độ ban đầu chậm lại liền tăng lên mấy lần.

Ngao ngao ngao...

Từng con quái thú Tạo Vật cảnh trung kỳ, hậu kỳ, điên cuồng đánh sâu vào miệng hang nhỏ hẹp, ở dưới con quái thú nửa bước Nhân Tiên kia dẫn dắt, từng khối dung nham vỡ vụn ra, bọn quái thú nhanh chóng xâm nhập.

“Con mẹ nó. Trên trăm con quái thú thống lĩnh này, trừ bọn vừa mới vây công chúng ta, thế mà còn đưa tới nửa bước Nhân Tiên...”

Sắc mặt Trần Hạo trở nên cực kỳ khó coi, ban đầu cho rằng nham thạch cường hãn như thế lại thêm trận pháp, hẳn là có thể chống đỡ một đoạn thời gian rất dài, cũng đủ đợi được cao thủ tới cứu giúp. Vô luận như thế nào cũng không nghĩ đến nhanh như vậy đã trở thành cá trong chậu, cái này quả thực so với vừa rồi nghẹn khuất, buồn bực hơn. Bởi vì mọi người bọn hắn ngay cả tư cách chiến đấu cũng không có.

Quái thú nửa bước Nhân Tiên cường hãn hơn bọn hắn nhiều.

Một khi đem trận pháp công phá, bọn hắn trong khoảnh khắc sẽ bị oanh kích thành cặn, hơn nữa cơ bản không có sức đáp trả. Đó là lực lượng tuyệt đối áp chế.

“Thế mà đến nửa bước Nhân Tiên? Ðây còn là thú triều cấp mười sao?”

Kinh ngạc tương tự còn có Hàn Mai tiên tôn, giờ khắc này, ẩn nấp ở phụ cận Trần Hạo, nàng cũng nhíu mày. Rõ ràng quái thú cấp bậc nửa bước Nhân Tiên đã đến, ra ngoài dự đoán của nàng. Phải biết rằng thú triều bùng nổ dưới tình huống bình thường đều từ yếu đến mạnh, mặc dù là thú triều cấp mười, lúc này mới bắt đầu hơn hai canh giờ lại có thể nhanh như vậy đã có quái thú cấp nửa bước Nhân Tiên đến.

“Lần thú triều này chỉ sợ không đơn giản...”

Hàn Mai tiên tôn biết cái này đối với đám người Trần Hạo đã không thể nổi lên tác dụng tôi luyện, đó là trực tiếp chịu chết.

Oành đùng đùng... Oành đùng đùng...

Chấn động xóc nảy kịch liệt, mặt đất cũng phải sụp đổ, đám người Hô Diên Ngạo Bác cưỡng chế tiến vào trạng thái khôi phục nữa cũng không được, thân thể bọn họ đều bị xóc nảy khủng bố bắn lên, từng người hoảng sợ rời khỏi trạng thái tu luyện.

“Lão đại... Sao có thể mạnh như thế?”

“Mọi sự đều có ngoài ý muốn, quái thú nửa bước Nhân Tiên, cái ngoài ý muốn này xem ra thật lấy mạng chúng ta rồi... Chẳng qua... Còn có một cách, không thành công, mọi người chúng ta liền chết hết, thành công, trừ ta cùng Tiểu Tuyết, các ngươi ít nhất cần tu luyện lại vài năm... Các ngươi có nguyện ý làm không?”

Hàn Mai tiên tôn vốn đã quyết định hiện thân, lại không nghĩ tới Trần Hạo bỗng nhiên nói ra một câu như vậy.

“Nửa bước Nhân Tiên... Vậy không phải chết chắc rồi? Lão đại, ngươi nói... Dù sao chúng ta cũng từng chết một lần, có thể thành công chính là lợi nhuận”.

“Ðúng lão đại, ngươi nói vô luận cái gì, chúng ta dựa theo ngươi nói làm là được”.

“Thời gian không nhiều, ta chỉ nói ngắn gọn. Ta có có thể đem nguyên thần các ngươi hút vào pháp bảo, hơn nữa có thể hoàn toàn che chắn khí tức nguyên thần, chỉ cần các ngươi từ bỏ thân thể, nguyên thần xuất khiếu, liền có thể tránh được quái thú cảm ứng. Thân thể là không có cách nào ở trong đó sống sót... Chỉ có bỏ qua. Mà ta và Tiểu Tuyết đều có tâm quyết dung nhập thiên địa vạn vật trong người, thừa dịp bây giờ Ðại Vô Tướng Phong Thiên trận pháp yểm hộ, ta và Tiểu Tuyết chỉ cần hướng xa xa đánh động, có lẽ có một đường hy vọng chạy ra... Nhưng hy vọng cũng không lớn...”

“Lão đại... Ngươi cùng tẩu tử vì chúng ta...” Nghe được Trần Hạo nói, trong lòng mọi người cùng lúc kinh ngạc, trong mắt hiện lên một tia cảm kích. Rất hiển nhiên, Trần Hạo và Trần Tuyết nếu tự bỏ trốn lưu lại bọn họ, hy vọng chạy thoát lớn hơn. Nhưng Trần Hạo và Trần Tuyết lại không làm như vậy, hơn nữa, ngay cả bọn họ bỏ qua thân thể, cũng muốn thương lượng với bọn họ.

“Ta nếu mang các ngươi đi ra, đó là đồng sinh cộng tử. Thời gian không nhiều, nhiều nhất một khắc đồng hồ, quái thú sẽ đến nơi này. Các ngươi cần lập tức quyết định”.

“Lão đại, ngươi cùng tẩu tử bỏ chạy là được, lưu lại nguyên thần, đoạt phách trọng sinh cũng không có bất cứ ý nghĩa gì, mười tám năm sau chúng ta vẫn có thể đến cảnh giới bây giờ, hơn nữa, chúng ta có huyết tế kết bái, tất nhiên có thể lần nữa tùy tùng đến bên người lão đại. Hô Diên Ngạo Bác ta lưu lại”.

“Nhị ca nói đúng, ta cũng lưu lại, không phải là chết sao? Lão đại, không cần lo cho chúng ta, nếu ngươi cùng tẩu tử có thể bỏ chạy, chờ chúng ta luân hồi đến, còn có thể được ngươi chiếu cố đặc thù, ha ha ha... Như vậy tốt.” Thủy Vương nói.

“Đều câm miệng cho ta. Ta cho các ngươi lựa chọn chỉ có hai loại, nếu không mọi người chúng ta cùng nhau chờ chết, nếu không các ngươi bỏ qua thân thể, theo ta thử chút.” Ngay tại thời điểm những người khác cũng muốn nói, Trần Hạo lạnh giọng nói: “Còn mười bốn phút, muộn nữa sẽ không còn kịp”

“Lão đại...”

Ở thời điểm Hô Diên Ngạo Bác còn muốn nói, không có bất cứ dấu hiệu gì, Trần Hạo một bạt tai vả lên, chặn miệng hắn, cứng rắn bá đạo nói: “Nói quyết định thì liền lập tức làm, không làm, chúng ta liền đều chết ở chỗ này”.

Trần Hạo đương nhiên biết mọi người vì sao muốn lựa chọn lưu lại, đơn giản là hy sinh bọn họ tạo cho hắn cùng Trần Tuyết nhiều cơ hội chạy trốn hơn. Trí tuệ quái thú không thua loài người, nếu là một người sống cũng không nhìn thấy, không thể không nghi ngờ. Nếu Trần Hạo và Trần Tuyết hai người chạy trốn, mà bọn họ lưu lại hơn nữa toái thây, hủy diệt, tình huống sẽ hoàn toàn khác. Nhưng Trần Hạo không thể làm loại chuyện này. Đại trượng phu có cái nên làm, có việc không nên làm. Ðó không phải tính cách Trần Hạo!

Mọi người nhìn nhau, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, mỗi người đều cắn chặt khớp hàm, cuối cùng vẫn đối với Trần Hạo cường thế, gật gật đầu. Nhưng mà...

Thời điểm mọi người ở đây tâm thần khẽ động đem tinh khí thần quanh thân hướng về nguyên thần ngưng tụ, muốn vứt bỏ thân thể, một đạo năng lượng mềm nhẹ liền đem mọi người bao vây.

“Được rồi, đều theo ta đi đi!”

Một thanh âm lành lạnh nhưng hơi tỏ ra nhu hòa vang lên.

“Mẹ...” Trần Tuyết nhất thời mở to hai mắt nhìn, nhìn bóng dáng vô thanh vô tức xuất hiện ở trước mặt mọi người, tràn ngập kinh ngạc, kinh hỉ cùng kích động.

Chết là không ai muốn chết. Có thể nhìn thấu sinh tử cũng không ý nghĩa nguyện ý chết, chết tử tế không bằng sống tạm, huống chi vô luận là Trần Tuyết hay Trần Hạo, hay là mỗi người ở đây đều rất trẻ tuổi, còn có rất nhiều tâm nguyện chưa xong, rất nhiều chuyện muốn làm, rất nhiều việc hy vọng làm nhưng chưa làm...

“Điện chủ... Tham kiến điện chủ!” Giang Hải cùng Hoàng Văn Húc vẻ mặt cũng kinh ngạc nhìn người tới, khom mình hành lễ.