Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 91




Ánh sáng màu trắng hợp thành một cái vòng tròn, bao quanh toàn bộ cơ thể của nàng, vầng sáng mở rộng ra bốn phía, bóng dáng màu trắng giống hệt như mũi tên nhọn rẽ gió lao về phía cách đó không xa mạnh như vũ bão.

Nguyệt Ma một thân màu đen, lập tức đứng dậy, một tay chắp sau lưng một tay buông lỏng ở bên người, cuối cùng cũng tới rồi! Hôm nay nàng đã là Thánh Nữ tân nhiệm, nếu có thể hấp thu toàn bộ tu vi của Thánh Nữ, như vậy vào mỗi đêm trăng tròn cũng sẽ không bị nhốt trong không gian kia nữa, đối với hắn mà nói dĩ nhiên là phương pháp tốt nhất.

Cánh tay buông lỏng ở bên người của Nguyệt Ma, màn sương dày đặc lan ra dọc theo cánh tay của hắn.

Lăng Tuyệt Trần đứng thẳng nâng trường kiếm trong tay lên, mạnh mẽ đánh tới, sau khi nhìn rõ dung nhan của Nguyệt Ma, thân hình đột nhiên xuất hiện, mũi kiếm dừng lại ở trước ngực Nguyệt Ma nửa tấc, vượt qua thân hình lơ lửng trên không trung chậm rãi hạ xuống, hai chân đứng ở giữa không trung, ánh mắt nhìn Nguyệt Ma thoáng rối rắm, cứ như vậy thẳng tắp đối diện nhau.

Nguyệt Ma một tay tụ tập màn sương dày đặc, đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên dữ tợn, lại giống như ở trong người đang đấu tranh, thân hình lui về phía sau hai bước, tay phải tràn ngập màn sương dày đặc giơ lên, tay trái lại đưa ra nắm chặt cổ tay phải: "Muội đi mau đi!" Ngẩng đầu nhìn Lăng Tuyệt Trần, trong mắt là tình cảm dịu dàng, trộn lẫn rất nhiều cảm xúc.

"Dạ ~" Cánh tay cầm kiếm của Lăng Tuyệt Trần đang run rẩy, sự rối rắm trong con ngươi từ từ rõ ràng hơn.

Lúc này hai mắt của Nguyệt Ma biến thành màu xanh lá âm u, màn sương dày đặc vấn vít quanh hai tay, thân ngọc nhảy lên một cái cách xa phạm vi Trường kiếm của Lăng Tuyệt Trần. Hai tay đẩy về phía trước, màn sương dày đặc mang theo sức mạnh không thể xem nhẹ, Lăng Tuyệt Trần chỉ đành phải vượt qua nâng Trường kiếm lên chống đỡ ở phía trước thân thể, ánh sáng màu trắng hội tụ thành hình dạng thanh kiếm, chạy như bay xung quanh nàng.

Màu đen và màu trắng không ngừng luân phiên thay thế nhau, gió lớn gào thét giữa trời đất khiến đất đất đá bay mù trời ở ngay bên cạnh hai người tạo thành gió lốc, nhanh chóng quay chung quanh.

Hai tay của Lăng Tuyệt Trần nắm chặt Trường kiếm, Kiếm Khí liên tục tụ tập không ngừng trên thân kiếm, đang muốn phóng thích toàn bộ.

Chỉ thấy hai cánh tay đang mở rộng của Nguyệt Ma đột nhiên thu về, chỗ cổ tay là Huyền Khí màu trắng nhạt đang khống chế sức mạnh trong người, dưới đỉnh lông mày đang nhíu chặt là một đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: "Trần, mau ra tay đi, nếu không qua hôm nay, hắn sẽ mãi mãi bất diệt không người nào có thể địch lại!" Trong giọng nói vội vàng mang theo nhẫn tâm không thể không ra tay.

Lăng tuyệt Trần chậm rãi thu Huyền Khí lại, mệt mỏi hạ Trường kiếm xuống, đối mặt với Dạ, nàng làm sao có thể ra tay. Đất đá bay mù trời từ từ dừng lại, rơi xuống đất, hình như tất cả đều đã khôi phục như cũ, gió dừng lại, sợi tóc rủ xuống bên mặt bị gió thổi bay, lại không giấu được đôi mắt tràn đầy mâu thuẫn. Xoay người không nhìn tới ánh mắt dứt khoát của người ở đối diện, trong đầu nàng không ngừng thoáng qua vô số đoạn ký ức ngắn của kiếp trước. Không muốn, cuối cùng những thứ không muốn có quá nhiều, bảo nàng làm sao xuống tay đây.

Không sao, cùng em ở chung một chỗ rất đáng giá! ( Trần tỷ đang nhớ lại lúc ở hiện đại nên TLT để xưng hô kiểu hiện đại nhé ^_^)

Nếu như có kiếp sau, xin em đồng ý với tôi, không cần tiếp tục trốn tránh được không?

Vậy thì tốt, chúng ta đã hứa rồi, anh nhất định phải nhớ kỹ nhé!

Tất cả cảnh tượng trước khi chết vẫn còn sờ sờ ở trước mắt, nàng đi tới kiếp sau, mang theo trí nhớ của kiếp trước, sống lại ở một thế giới xa lạ. Hắn cũng tới, mang theo tình cảm của kiếp trước. Nhưng vì sao lại muốn khiến cho hai người cũng rút kiếm chĩa về phía nhau, Trường kiếm ở trong tay của nàng run rẩy, giống như lòng nàng cũng đang run rẩy.

Ánh sáng trắng giam cầm cổ tay của Nguyệt Ma trong nháy mắt liền biến mất, hai bàn tay cũng tụ tập màn sương dày đặc hùng mạnh, nhanh chóng bắt chéo hai tay đẩy mạnh về phía Lăng Tuyệt Trần đang đưa lưng lại. 

Lấy danh nghĩa của ta, lấy thân thể của ngươi, phá bỏ lời thề này, chấm dứt khế ước!

Đợi đến khi Lăng Tuyệt Trần phát hiện đang muốn xoay người lại, y phục màu đỏ đã tung bay thoáng ẩn thoáng hiện, một giây kế tiếp liền đẩy nàng ra xa, màu đỏ dần lớn mạnh ngăn cản màu đen dày đặc kia, trên không trung bung ra dòng khí lớn mạnh. Màu đỏ và màu đen lan ra, ầm một tiếng, dòng khí nứt ra phân tán khắp bốn phía, hóa thành nhiều điểm tinh quang phân tán trên mặt đất sau đó biến mất không thấy gì nữa. 

Theo lời phóng thích Bổn mạng Khế ước Hỏa Kỳ Lân của Sở Dạ Phong, một đường ánh sáng màu đỏ từ trên người của chàng phá thể thoát ra, nhưng mà lần này xuất hiện lại là một con Hỏa Kỳ Lân, là Hỏa Kỳ Lân chân chính. Hắn lần nữa bị xuống cấp, trở thành một con Thần Thú.

Sở Dạ Phong và Nguyệt Ma đồng thời bị đánh bay lui về phía sau, thân hình của Lăng Tuyệt Trần còn chưa kịp đứng vững, hai mắt trợn to đã lưu lại hai hàng nước mắt trong suốt. Nàng không dám chớp mắt, điểm nhẹ mũi chân, mở rộng hai tay phi thân tiến về phía trước đón lấy thân hình của Sở Dạ Phong nhanh chóng lui về phía sau, xoay tròn rơi xuống đất.

Ôm chàng ở trong ngực, cúi đầu xuống, đập vào mắt chính là khuôn mặt tái nhợt, mị hoặc, yêu nghiệt đầu đã biến mất, nhưng lại nhiều hơn một phần cương nghị. Nước mắt vỡ đê, tầm mắt của nàng trở nên mơ hồ.

‘ Phụt ’

Sở Dạ Phong phun ra một ngụm ngai ngái đã phải đè nén rất lâu, màu đỏ chảy ra trên khóe miệng của chàng, chảy ra không ngừng, há miệng lại chỉ thấy trong miệng toàn mùi máu đỏ tươi. Chịu đựng đau đớn đục khoét trên người, có chút khó khăn hít sâu một hơi, khóe miệng cũng chỉ nhàn nhạt nhếch lên.

"Sở Dạ Phong!" Thiên ngôn vạn ngữ lại chỉ hóa thành ba chữ, tại sao, luôn luôn bắt chàng phải dùng mạng để đổi lại sự an toàn của nàng. Nước mắt ấm áp rơi vào trên y phục màu đỏ của chàng, liền bị thấm hút hết, không thể nhịn được hốc mắt đã ửng đỏ.

Giơ cánh tay lên một cách khó nhọc, ngón tay khẽ run, muốn giúp nàng lau đi nước mắt trong hốc mắt, rồi lại không dám đụng vào, giống như sợ vừa đụng sẽ bể, đang muốn thu tay lại, thì lại bị bàn tay lạnh lẽo nắm chặt cổ tay, chậm rãi áp lên mặt của nàng, khuôn mặt cũng lạnh lẽo giống hệt bàn tay. 

"Nhớ kỹ ••• muội đã từng nói qua ••• chỉ tin tưởng chính mình •••" Sở Dạ Phong khó khăn mở miệng nói chuyện, mệt nỏi giương mí mắt lên, chăm chú nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, tựa như muốn vĩnh viễn khắc ghi ở trong lòng.

"Xin lỗi, thật sự xin lỗi, Sở Dạ Phong ••••••" Lăng Tuyệt Trần khóc không thành tiếng, nếu như nhất định phải dùng tính mạng của người khác để nhắc nhở chính mình phải cảnh giác và nhẫn tâm, như vậy tại sao lại muốn tính mạng của chàng, nàng thiếu chàng rất nhiều, mỗi lần đều là chàng trả giá vì nàng coi nhẹ sống chết của bản thân, nàng phải đối mặt như thế nào đây.

"Sợ là về sau cũng không còn cơ hội nữa rồi." Cực kỳ khó khăn nói hết một câu đầy đủ, Sở Dạ Phong vẫn cười nhạt như cũ. Nhìn thân hình Nguyệt Ma ở phía xa đã đứng vững, lập tức ánh mắt trở nên rét lạnh, nhìn thật sâu vào mắt Lăng Tuyệt Trần, có lẽ rất nhanh sẽ có thể ở chung một chỗ! Khẽ nhắm mắt, vầng sáng màu đỏ lóe lên ở bên cạnh chàng.

"Đừng!" Lăng Tuyệt Trần kêu lên, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Chỉ thấy thân thể của Sở Dạ Phong đang từ từ trở nên trong suốt, từ lòng bàn chân bắt đầu lan lên, chậm rãi thôn tính chàng. Cuối cùng ngưng tụ thành một quả cầu màu đỏ hơi mờ, sau khi khẽ xoay tròn, ‘ vụt ’  một tiếng, xuyên qua từ trán của nàng, tiến vào thân thể của nàng.

"A ~" Lăng Tuyệt Trần ngửa mặt lên trời hét lớn, tựa như tiếng kêu khóc đau khổ kinh thiên động địa, giống như muốn xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, thanh âm phẫn nộ thẳng tắp truyền ra chung quanh trong chu vi trăm dặm.

Tất cả khôi phục bình thường như cũ, không có thân thể, giống như chàng chưa từng xuất hiện, chỉ có tay áo của nàng, có thêm một thanh chủy thủ màu vàng kim, trái tim của nàng đập nhanh hơn, trong mắt của nàng tràn đầy khát máu và hung ác tàn nhẫn.

Đồng thời mở rộng hai tay, thân hình lắc lư một cái đã đuổi lên tới giữa không trung, đối diện với Nguyệt ma đang mạnh mẽ đánh tới.

"Nếu như chàng ấy chết, ta nhất định muốn ngươi phải tan thành mây khói!" Không khí lạnh tới cực điểm, giống như dễ dàng ngay lập tức có thể phán định sống chết của một người.

Nguyệt Ma nghe vậy thì dừng bước lại, đuôi ảnh màu đen đang bay lượn trên không trung dừng lại, hiện ra một bóng dáng màu đen.

Ngón cái và ngón giữa ở hai tay của Lăng Tuyệt Trần chạm nhẹ vào nhau, lập tức ở trước ngực không ngừng xen kẽ di chuyển qua lại, tạo thành gió mạnh thổi bay vạt áo của nàng, tóc dài tung bay. Hai tay xoay tròn tăng nhanh tốc độ, Huyền Khí hùng mạnh giống như trời đất bị biến sắc. Đất đá bay mù trời bao vây tầng tầng lớp lớp quanh hai người, tạo thành gió lốc quét sạch tất cả mọi thứ trong trời đất.

Một màn này nhìn giống hệt hai mươi vạn năm trước, Nguyệt Ma không dám thả lỏng cảnh giác, hai tay cũng tụ tập một màn sương dày đặc tạo thành kết giới bao vây chung quanh chính mình, bảo vệ bản thân ở chính giữa.

Lăng Tuyệt Trần nhếch khóe miệng khát máu lên, hai tay giận dữ duỗi ngang ra, thân thể hơi ngửa ra sau, tức khắc liền sinh ra một luồng Huyền Khí làm cho người ta hít thở không thông, đập thẳng vào mặt. Lúc này mới mạnh mẽ xông tới, không thể kháng cự. Cùng với gió lốc mới vừa rồi quả thật chính là khác nhau một trời một vực.

"A ~" Nguyệt Ma phát ra thanh âm khổ sở, ngửa mặt lên trời, một màn sương dày đặc từ trên đầu của hắn lan tràn, lại đột nhiên tản ra. Hai mắt của Nguyệt Ma đỏ ngầu, màn sương dày đặc trong tay từ từ trở nên to lớn, đang dùng sức mạnh của toàn thân chống lại Lăng Tuyệt Trần.

Vầng sáng màu trắng bao vây quanh khối đen đặc kia, từng bước thu nhỏ phạm vi lại.

Lăng Tuyệt Trần giơ Trường kiếm lên cao, Huyền Khí màu tím hòa lẫn với màu trắng vấn vít quanh Trường kiếm, ngưng tụ ở mũi kiếm thành sức mạnh cực kỳ to lớn. Mũi chân khẽ nhúc nhích, đạp lên không khí hư ảo, nhanh chóng đâm về phía khuôn mặt khổ sở của Nguyệt Ma, đứng ở bên ngoài Huyền Khí bao vây quanh Nguyệt Ma, tay nắm chặt Trường kiếm dứt khoát buông ra, dòng khí vô hình đẩy mạnh Trường kiếm xuyên thủng luồng Huyền Khí lớn mạnh, lấy tốc độc khiến Nguyệt Ma không kịp chống cự, xuyên qua trán của hắn. 

Màu đen sau một tiếng nổ ‘ bùm ’, hóa thành vô số điểm đen, biến mất không thấy gì nữa. Huyền Khí màu trắng cũng lấy Nguyệt Ma làm tâm điểm, bắn ra chung quanh, dư âm nguy hiểm còn lại trên không trung kéo đến phạm vi trăm dặm, tức khắc sấm sét vang dội, bầu trời là một vùng tối đen như mực.

Huyền Khí biến mất trong nháy mắt, không trung chỉ còn lại một trắng một đen, vạt áo tung bay trong gió, Trường kiếm đâm xuyên từ trán Nguyệt Ma, ra sau ót, mặc dù một nhát xuyên qua như thế, thế nhưng Nguyệt Ma lại không hề chảy một giọt máu tươi, thân hình thẳng tắp ngã ra phía sau.

Lăng Tuyệt Trần tiếp tục ngưng tụ Huyền Khí trong tay, vung tay lên bao vây Nguyệt Ma thật chặt,  huy động Huyền Khí trong tay, bất chợt nắm chặt tay lại, theo động tác của nàng, Huyền Khí màu trắng xiết chặt hơn, Nguyệt Ma bị vây ở chính giữa, thân thể biến dạng nghiêm trọng.

Đau đớn giãy giụa một cách khó khăn, nhưng mà vẫn không thể ngăn chặn sự hủy diệt của Huyền Khí màu trắng.

‘ Ầm ’

Cùng lúc với tiếng nổ xuyên thấu trời đất, Huyền Khí màu trắng liền bị nổ tung, thân thể Nguyệt Ma biến mất trong nháy mắt, hóa thành một khối kích thước bằng cái nắm tay, Thủy Tinh Cầu lóe lên màu trắng đen. Mây đen nặng nề tan ra, trước hết lộ ra ánh mặt trời thoáng ẩn thoáng hiện xuyên qua tầng mây mù chiếu rọi lên viên tinh cầu ở gốc cây kia, Thủy Tinh Cầu lập tức phát ra vầng sáng mãnh liệt, chiếu rọi toàn bộ địa cầu.

Chuyện kỳ dị lần nữa xảy ra, chỉ thấy quỷ sĩ vốn dĩ đã biến mất, lần nữa dọc theo màn sương dày đặc tụ tập lại, sau đó hóa thành một đám người bình thường, ôm đầu của mình, chậm rãi đứng dậy.

Nguyệt Ma chết rồi, người bị hắn khống chế cũng sẽ sống lại, chỉ là người ấy của nàng đâu? Nàng nhất định phải nghĩ ra biện pháp!

Lăng Tuyệt Trần nắm viên Thủy Tinh Cầu kia trong tay, lạnh lùng xoay người, vung tay lên, bóng dáng màu trắng trong khoảnh khắc liền biến mất. Hai mươi vạn năm trước nàng lựa chọn tự nổ tung, hôm nay hai mươi vạn năm sau, nàng không ngu ngốc như vậy, sẽ không ngốc đến mức tự  mình nổ tung để đối kháng với Nguyệt Ma, đây mới là cảnh giới cao nhất của Ngự Thiên Huyễn Diệt ( chống lại trời phá tan ảo tưởng)!

Sau đó là đến Ngân Nhược và Tiểu Bạch chỉ biết ngẩng đầu sững sờ nhìn nàng rời đi, bọn họ không còn mặt mũi nào đối diện với chủ nhân của mình, lừa gạt chủ nhân nhiều như vậy, sợ rằng ••••••