Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 70




Mặt trời vừa mới nhô lên, một ngày mới đã bắt đầu.

Chờ đến khi Hoa Nhược Thủy tỉnh lại, đã là buổi trưa của ba ngày sau.

Cặp lông mi đang khép chặt khẽ run, con ngươi dưới mí mắt khẽ giật giật, cuối cùng hai mắt vẫn cố gắng mở ra, từ sâu bên trong cặp mắt sắc bén kia nhất thời có thể cảm nhận được ánh sáng rực rỡ không cách nào che giấu. 

Ngủ lâu như vậy, đầu vẫn còn có chút hơi đau nhức, ngay cả cổ cũng cảm thấy cứng ngắc. Nhiều ngày liên tục không có ánh sáng mặt trời như vậy chính hắn cũng đang hoài nghi, có phải bản thân vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại nữa hay không.

Đập vào mắt, vẫn là chiếc giường năm thước rộng rãi bằng gỗ đàn hương khắc hoa của hắn, vẫn là rèm che màu hồng đào mà hắn thích nhất. Mặc dù thân thể có chút tê cứng, nhưng mà từ vùng đan điền lại truyền tới luồng khí tươi mát khiến cho hắn hơi chấn động. Bàn tay gầy gò, chậm rãi tụ tập Huyền Khí, không hề giống như dự đoán sẽ đau đến tê tâm liệt phế, cũng không có loại cảm giác đau nhức đục khoét trong xương, thân thể của mình chính hắn là rõ ràng nhất, hắn đương nhiên biết, bệnh của hắn, đã hoàn toàn ổn rồi!

‘két ’

Cửa phòng mở ra, Lăng Tuyệt Trần một thân màu lam lạnh như băng chậm rãi bước đến, dáng người thướt tha.

Nhìn Hoa Nhược Thủy tựa nửa người vào đầu giường, nụ cười trên khóe miệng không thay đổi: "Huynh đã tỉnh!" Nhìn khí sắc của hắn cũng biết là đã khá hơn nhiều, có Linh Tiên Thảo làm nguyên liện để chế thuốc, xem ra là đã khỏi hẳn rồi.

"Cám ơn muội!" Hoa Nhược Thủy khẽ giật mình, lập tức liền hiểu ra, biết luyện dược cũng chỉ có nàng.

Lăng Tuyệt Trần lắc đầu một cái: "Mau dậy đi dùng bữa đi, huynh không cảm thấy đói sao?" Tránh đi cái vấn đề làm cho người ta không được tự nhiên kia. 

Nàng không nói thật đúng là không cảm thấy, hiện tại vừa nhắc tới liền thay đổi rồi, bụng của hắn rất không chân thực phối hợp với lời nói của Lăng Tuyệt Trần, không chút hình tượng kêu ‘ ùng ục ’ một tiếng, oán trách chủ nhân như hắn.

Hoa Nhược Thủy đứng dậy, cười gượng có chút quẫn bách, kể ra cũng đã lâu rồi hắn không nhúc nhích, dưới chân tê rần, lại ngã ngồi trở về bên giường lần nữa.

"Sao vậy? Cẩn thận một chút, lâu rồi không có hoạt động, sợ là tuần hoàn máu có chút không kịp thích ứng!" Lăng Tuyệt Trần tiến lên, đỡ lấy hắn, khẽ cau mày.

"Không có việc gì, lâu rồi không điều khiển tay chân, cho nên mới có thể không nghe sai bảo như vậy!" Hoa Nhược Thủy lắc đầu một cái, lần đầu tiên nói đùa khôi hài như vậy, chỉ là vì che giấu cảm giác đè nén khó hiểu trong lòng.

Đỡ Hoa Nhược Thủy tới ngồi xuống bên cạnh bàn, lúc này mới đứng thẳng người: "Huynh biết không? Sư phụ của huynh, lại chính là Dạ Minh của Nguyệt Ma Giáo! Hơn nữa, bệnh của huynh, cũng không phải là di chứng sau khi luyện Huyền, Kiếm song tu, mà là, hắn ••••••" dùng độc đối với huynh, lời này còn chưa nói ra khỏi miệng, đã bị Hoa Nhược Thủy giơ tay lên cắt ngang.

Sư phụ chính là Dạ Minh?!

Một câu nói kia khiến cho sắc mặt Hoa Nhược Thủy vừa mới khôi phục một tia đỏ thắm, tức khắc liền tái xanh, sắc mặt lại trở nên cực kỳ tái nhợt. Làm sao có thể, sư phụ dạy hắn một thân võ nghệ, dưỡng dục hắn mấy chục năm, cư nhiên lại là Dạ Minh của Nguyệt Ma Giáo! Liên tục lừa gạt hắn gần hai mươi năm, mà hắn cũng chỉ là con cờ của Nguyệt Ma Giáo bọn họ!

"Huynh trước tiên rửa mặt chải đầu trước đi, ta ở tiền thính chờ huynh!" Nhìn sắc mặt tái nhợt của Hoa Nhược Thủy, Lăng Tuyệt Trần cau mày, có lẽ nàng thật sự không nên lựa chọn thời điểm này để nói cho hắn biết.

Hoa Nhược Thủy im lặng không lên tiếng, giống như không có nghe thấy lời nói của Lăng Tuyệt Trần, tầm mắt hơi cúi xuống, suy tư chuyện trong lòng. Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, cũng không tiếp tục nói nữa, xoay người lui ra ngoài.

Trái lại ba người đang ngồi có vẻ có chút mất tự nhiên, Sở Dạ Phong và Tiêu Vũ Cô ngay cả ánh mắt của hai người cũng không muốn đụng vào nhau, một khi tiếp xúc, thì chính là nguy hiểm không chút thua kém so với núi lửa phun trào.

Lúc này, bên ngoài bức rèm che kia một bóng dáng màu hồng đào lịch sự tao nhã xuất hiện, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vén bức rèm che màu trắng gạo lên, dung nhan tuấn mỹ sắc mặt hồng nhuận tiến vào tầm mắt của mọi người.

Vẫn là nụ cười xinh đẹp giống như cũ, hơi vén vạt áo lên ngồi ở chỗ trống duy nhất: "Ngại quá, để mọi người đợi lâu!" Mỉm cười áy náy, nhíu mày nhìn một màn tranh phong đối nghịch nhau của Sở Dạ Phong và Tiêu Vũ Cô, trong bụng căn bản cũng hiểu rõ.

Lăng Tuyệt Trần hơi cong môi một cái có chút xấu hổ, ánh mắt quay lại quét qua hai người kia.

"Khụ khụ khụ" bất đắc dĩ  ho nhẹ hai tiếng, trên mặt Hoa Nhược Thủy vẫn hiện lên nụ cười từ tận đáy lòng: "Tại hạ là Hoa Nhược Thủy, không biết các hạ là?"

Giọng nói của Hoa Nhược Thủy lập tức kéo tầm mắt của hai người tới đây, Tiêu Vũ Cô nhìn thấy sắc mặt Sở Dạ Phong đen lại, cố gắng kìm nén xúc động muốn cười to trong lòng, mỉm cười nhìn Hoa Nhược Thủy: "Ta tên là Tiêu Vũ Cô!"

Tiêu Vũ Cô?

Hoa Nhược Thủy khẽ cau mày, cái tên này hắn đương nhiên cũng biết đến, bởi vì Nguyệt Ma kia cũng là họ Tiêu.

Trong lòng bách chuyển thiên hồi ( thay đổi không ngừng), nhưng mà trên mặt vẫn giữ nụ cười xinh đẹp như cũ: "Lần này Nhược Thủy có thể khỏi hẳn, vẫn là nên cám ơn Tiêu công tử thật tốt mới phải!" Lăng Tuyệt Trần ít nhiều gì cũng đem chuyện ở Quang Ảnh Thần Đảo nói cho hắn nghe, mặc kệ hắn cùng với Nguyệt Ma có ân oán như thế nào, chung quy cũng không có một chút quan hệ gì cùng với Tiêu Vũ Cô.