Ngạo Thế Đan Thần

Chương 306: Vòng thứ hai




Lúc này tất cả mọi người đều bị kích thích, đều âm thầm khích lệ mình, phải ở tràng thịnh hội kia tỏa sáng rực rỡ.

Trên bình nguyên đã trống rỗng, mà trong Hỏa Long quyển phong kia lại truyền đến từng đợt gầm rú thê lương, Trầm Tường vẫn điên cuồng thả ra Thanh Long chân khí cùng Chu Tước chân khí...

Một lát sau…

- Toàn bộ xong đời đi! Ha ha... Chúng ta thắng lợi rồi!

Trầm Tường cười lớn, Hỏa Long quyển kia cũng biến mất không còn tăm hơi, nhưng có rất nhiều bột phấn màu trắng bay xuống, những Nhân Ma, Ma thú cùng đệ tử Ma môn đều bị đốt thành tro bụi.

Nhìn nam nhân có hỏa dực to lớn nhào động trên trời cao kia phát sinh cuồng tiếu, mọi người kích động không thôi, dồn dập xông qua, phát sinh từng đợt hoan hô cùng kêu to!

Trầm Tường đáp xuống đất, thấy tất cả mọi người không có trở ngại gì, liền thở phào nhẹ nhõm, mà Tiết Tiên Tiên thì nhào vào ngực của hắn, chăm chú ôm hắn, trước đó nàng thấy Trầm Tường mạo hiểm dẫn dắt Tam Đầu Cự Lang kia đi, liền lo lắng không ngớt, nàng không thể mất đi Trầm Tường.

- Tiên Tiên, thời điểm nàng đại khai sát giới, là doạ ta sợ đó!

Trầm Tường cười cợt nói, sờ sờ gò má của Tiết Tiên Tiên, hắn đương nhiên biết Tiết Tiên Tiên rất quan tâm hắn.

Tiết Tiên Tiên lau nước mắt rơi xuống, lộ ra nụ cười nghiêng nước nghiêng thành.

Nguy hiểm đã qua, lúc này mọi người đều cảm thấy một trận ung dung, đã có người không khỏi nằm trên mặt đất ngửa mặt lên trời, mũi hô hấp không khí mới mẻ bay tới.

Hai tay Trầm Tường thả ra một trận hơi nước, vuốt ve vết máu màu đen trên mái tóc của Lãnh U Lan, giúp nàng thanh tẩy vết bẩn.

Tiết Tiên Tiên cũng vô cùng yêu thích tóc bạc mỹ lệ của Lãnh U Lan, hỗ trợ thanh tẩy, điều này làm cho Lãnh U Lan cảm thấy ấm áp trong lòng.

- Vân tiểu quỷ, nếu ngươi đối với muội muội ta cũng tốt như vậy, ta làm ca ca sẽ rất an tâm!

Chu Vinh hèn mọn nhìn Vân Tiểu Đao một chút.

Vân Tiểu Đao xì một tiếng khinh miệt:

- Tại sao ngươi không bảo muội muội của ngươi ôn nhu với ta một ít, nữ nhân kia là một con cọp cái, nếu không phải xem ngươi là ca ca của nàng, Lão tử mới lười ngó đến nàng.

Chu Vinh khẽ thở dài:

- Ngươi xong đời rồi, ta sẽ chuyển cáo những lời ngươi vừa nói cho muội muội ta, bất quá nói đi thì nói lại, ngươi bình thường đều là nói khoác mình thật lợi hại, nhưng không nghĩ tới ngươi lại sợ nữ nhân, thật là một loại nhát gan, ha ha...

Mọi người nghe thấy, cũng cười lớn lên, phải biết Chu Vinh cùng Vân Tiểu Đao đều là đệ tử tứ đại gia tộc trên Thái Vũ châu, lại là Chân Võ Cảnh tuổi trẻ, loại thân phận này ở trên Thần Vũ đại lục cũng là hiển hách, cho nên tiếng tăm của bọn hắn đều không nhỏ.

Theo từng đợt tiếng cười sang sảng truyền đến, chướng khí mù mịt nhiều ngày bao phủ ở trong lòng bọn họ kia đã triệt đi biến mất, tế đàn đã hủy diệt, đệ tử Ma môn toàn bộ bị giết chết, lượng lớn Ma thú cùng Nhân Ma đã biến thành tro bụi, chỉ cần trung tâm không có đồ vật lợi hại đi ra, bọn họ ở chỗ này sẽ vô cùng an toàn.

Nhưng vì để phòng ngừa vạn nhất, Trầm Tường vẫn cùng mọi người làm lại một chỗ ở, thành lập một điểm bảo vệ có thể công có thể thủ, nếu như lần trước không phải là bọn hắn chuẩn bị sung túc, sợ là sớm đã bị Tam Đầu Cự Lang kia tiêu diệt.

Sau khi xây dụng tốt, đã qua được vài ngày, những người bị thương kia cũng khôi phục rất nhiều, ngoại trừ một ít người canh gác ra, những người khác đều trốn ở trong thạch thất tu luyện, sau khi trải qua nhiều sự tình như vậy, bọn họ biết mình rất yếu, lúc này đều trở nên cực kỳ chăm chỉ.

Trầm Tường cũng là mỗi ngày đều ở trong thạch thất tu luyện, chỉ là thỉnh thoảng đi ra tâm sự cùng mọi người, hắn muốn dành thời gian củng cố hảo căn cơ của hắn, bởi vì hắn ở bên trong Nam Hoang, thực lực tăng nhanh như gió, quá nhanh cũng không phải là việc tốt.

Thời gian bất tri bất giác đã qua, tất cả đều rất bình tĩnh, chỉ thỉnh thoảng sẽ có từng đợt âm phong từ nơi sâu xa thổi ra, ngày hôm nay, mỗi người đều như mọi ngày, canh gác thì canh gác, tu luyện thì tu luyện, nhưng theo một cỗ khí tức kỳ dị lan đến, tất cả mọi người đều bị kinh động.

- Mau nhìn!

Một người đứng ở trên đỉnh núi hô, mấy người từ trong sơn động đi ra nhất thời nhìn về phía một ngọn núi lớn.

Nam Hoang đều là bị từng toà từng toà cự sơn Thông Thiên vây quanh rất nhiều núi nhỏ, cho dù là Trầm Tường cũng không bay ra được, nhưng lúc này lại có một ngọn núi lớn, dần dần trở nên trong suốt lên.

- Ba tháng trôi qua rồi!

Chu Vinh kích động hô, hắn sống ở chỗ này đã sắp điên mất rồi, hiện tại rốt cục có thể đi ra ngoài.

Toà cự sơn kia biến mất không thấy, hẻm núi trước đó bọn họ đi vào xuất hiện lần nữa, mọi người phấn chấn, phát sinh từng đợt tiếng hoan hô.

- Rốt cục có thể rời khỏi địa phương quỷ quái này.

Vân Tiểu Đao cười lớn một tiếng, trực tiếp nhảy xuống.

Lúc này tất cả mọi người đã tập trung, cho dù cho tới bây giờ, bọn hắn đều cực kỳ cảnh giác như cũ, cái này cũng là mấy ngày qua bọn họ đã thành thói quen, những người tới Nam Hoang, mỗi người đều có tiến bộ rất lớn, đặc biệt là ở phương diện chiến đấu.

Mọi người cảnh giác bốn phía, hướng hẻm núi kia đi đến.

Xuyên qua hẻm núi, cũng không hề có chuyện gì phát sinh, phía trước đứng hơn mười người, những người này đều là cự đầu Ma môn.

Thấy còn có thể đi ra nhiều người như vậy, những cự đầu kia đều không khỏi bắt đầu kinh ngạc, tuy rằng bọn họ không có tiến vào bên trong, nhưng mấy ngày qua bọn hắn ở bên ngoài, cũng có thể nghe thấy bên trong truyền tới động tĩnh làm bọn hắn hãi hùng khiếp vía, bọn họ cho rằng loại động tĩnh kia không phải những người này có thể làm ra.

Người đi ra chỉ có bốn mươi đệ tử chính đạo, một lão giả Thú Vũ môn vội vàng hỏi:

- Đệ tử của chúng ta đâu? Các ngươi có nhìn thấy hay không!

Chưởng giáo Ngạo Kiếm tông cũng hỏi:

- Nói mau, tại sao đệ tử Ngạo Kiếm tông chúng ta không hề đi ra!

Ngữ khí hai người này không tốt, làm cho đám người Trầm Tường vô cùng phản cảm, chỉ thấy Trầm Tường lạnh nhạt nói:

- Đều chết hết, là bị Lão tử giết chết!

Lời này của Trầm Tường vừa nói ra, những cự đầu kia mỗi một người đều khiếp sợ không thôi, ngay cả những chưởng giáo Ma môn kia cũng là như thế.

Liễu Mộng Nhi cau mày nhìn Trầm Tường, trong ánh mắt mang theo trách cứ, nhưng cũng thập phần lo lắng, Hoa Hương Nguyệt cũng là như thế, tuy rằng các nàng đều không lên tiếng, nhưng đối với việc này lại hết sức lo lắng.

- Ngươi nói cái gì!

Chưởng giáo Ngạo Kiếm tông đã giơ lên một bàn tay.

Thời điểm muốn vỗ xuống, Cổ Đông Thần quát lạnh một tiếng:

- Nhạc Giang Lâm, ngươi dám động hắn, ta liền diệt sát Ngạo Kiếm tông!