Ngạo Thế Đan Thần

Chương 273: Thống khổ




Mấy người Trầm Tường lập tức quay đầu lại, chỉ nhìn thấy ở phía sau chạy tới chừng mười thanh niên, đều là Phàm Võ Cảnh tầng mười, khắp khuôn mặt là vẻ hung ác.

Trước đó Trầm Tường liền biết mấy người Lôi Hùng Lâm chọc một số người, hơn nữa còn làm tiểu đội bọn hắn chết đi hai người.

- Hai đồng bạn các ngươi chính là bị bọn họ giết chết sao?

Trầm Tường âm trầm hỏi.

- Không sai! Chính là bọn hắn, Lão tử nhất định phải đánh tàn phế những cẩu tạp chủng này.

Lôi Hùng Lâm nắm chặt nắm đấm, phẫn nộ nói.

Trầm Tường gật đầu:

- Đánh chết hai cái, những tên khác tàn phế là được!

- Cái gì? Đánh chết hai cái?

Lôi Hùng Lâm hơi sững sờ, mặc dù là ở ngoài Thái Vũ môn, đánh nhau thì không sao, nhưng nếu như nháo chết người, Thái Vũ môn nhất định sẽ quản.

- Trầm sư huynh, này có chút không thích hợp, dù sao nơi này là trước cửa nhà mình.

Liên Minh Đông cau mày nói.

- Muốn giết người, tới địa phương không có ai sẽ giết tốt hơn!

Lôi Trung cũng có chút lo lắng.

Trầm Tường cười nói:

- Yên tâm đi, các ngươi lập tức phải đi Nam Hoang, Trưởng lão viện không thể bắt các ngươi, huống hồ giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa! Bọn họ giết chết hai đồng bạn các ngươi, các ngươi hẳn là để bọn hắn lấy máu trả máu.

- Được!

Sắc mặt Liên Minh Đông hung ác, gật đầu nói.

Lôi Hùng Lâm siết nắm đấm thật chặt, hắn cười to nói:

- Một đám khốn kiếp, ngày hôm nay Lão tử sẽ không bỏ qua cho các ngươi.

Nói xong liền cùng đệ đệ của hắn xông ra ngoài, Liên Minh Đông theo sát ở sau lưng bọn hắn.

Tốc độ của ba người đều rất nhanh, hơn nữa còn dùng hết toàn lực, đám thanh niên xông lại kia vẫn chưa có phản ứng lại, đã bị thân thể khổng lồ của Lôi Hùng Lâm cùng Lôi Trung va phải, đã có vài người bay ra ngoài, đánh vào trên vách tường ngất đi.

Liên Minh Đông không thô bạo giống như hai huynh đệ kia, hắn dùng một cây quạt, vô cùng phiêu dật đánh vào trên mặt những người kia, mặc dù coi như là nhẹ nhàng đập tới, nhưng người bị hắn đập đến đều phát sinh một tiếng gào thét, răng máu lẫn lộn phun ra ngoài.

Đây chính là thực lực Chân Võ Cảnh, trước đó thời điểm bọn họ là Phàm Võ Cảnh mười tầng, gặp phải đám người kia cho dù là liều mạng cũng không có thể làm cho đối phương bị thương, nhưng hiện tại, bọn họ tùy tiện đánh vài chiêu, liền làm cho mười tên kia trọng thương.

- Các ngươi... Các ngươi đều là Chân Võ Cảnh?

Một thanh niên hỏi, khuôn mặt anh tuấn của hắn đã hoàn toàn thay đổi, đây là tên bị Lôi Hùng Lâm đánh.

Sau khi mấy người Lôi Hùng Lâm tiếp thu qua Trưởng lão viện huấn luyện, cho dù là người bước vào Chân Võ Cảnh nhị đoạn nhiều năm cũng khó có thể đánh thắng bọn họ, huống hồ tư chất của bọn hắn không tệ, chân khí cũng vô cùng hùng hậu.

- Không sai, đi chết đi, rác rưởi bắt nạt kẻ yếu!

Lôi Hùng Lâm nói một cách lạnh lùng, một cước đạp ở trên lồng ngực người kia, lồng ngực người kia nhất thời bị hắn dẵm đến máu thịt be bét.

Liên Minh Đông mở thiết phiến ra, nhẹ nhàng vạch một cái, cắt đứt yết hầu một người, những người còn lại kia đều sợ vỡ mật, điên cuồng la lên, có gọi cứu mạng, có cầu xin tha thứ.

- Chúng ta đi thôi, đi uống rượu!

Trầm Tường hô, bình thường mấy người Liên Minh Đông đều bị những danh môn quý tộc này bắt nạt, bây giờ bọn họ có thể hãnh diện, trong lòng thật là đã nghiền, mà bọn họ có thể có ngày hôm nay, đều là Trầm Tường ban tặng.

Ở trong tửu điếm, mấy người Trầm Tường vừa uống rượu, một bên tâm tình, nói hùng tâm tráng chí của mình, nói nữ nhân, thổi phồng những sự tình uy phong lẫm lẫm trước đây mình làm qua...

Từ quán rượu trở về đã buổi tối, sau khi Trầm Tường tiến vào Thái Đan Vương Viện, liền thấy một gian phòng đèn sáng, đó là Ngô Thiên Thiên.

Trầm Tường cùng Ngô Thiên Thiên có thời gian rất dài không gặp mặt, nàng là một nữ tử nắm giữ Hỏa Hồn, hơn nữa cũng là Luyện đan sư, Trầm Tường đối với hành tung mấy ngày qua của nàng hết sức tò mò.

Hắn gõ cửa phòng Ngô Thiên Thiên, sau khi Ngô Thiên Thiên mở cửa, thấy là Trầm Tường, cười cợt nói:

- Có chuyện gì sao?

- Lẽ nào không có chuyện gì thì không thể tìm nàng sao?

Trầm Tường cười nói.

Ngô Thiên Thiên mời Trầm Tường đến trong tiểu sảnh, cho hắn một tách trà.

- Trầm Tường, ngươi bảo nàng lấy Lam Tinh chi hỏa ra, ngươi cũng thả một một chút, nhìn Thiên Dương chi hỏa của ngươi sau khi dung hợp sẽ như thế nào?

Long Tuyết Di đột nhiên tò mò nói, thả Hỏa Hồn ra dung hợp lại cùng nhau, đây là phi thường hiếm thấy, bởi vì người nắm giữ Hỏa Hồn rất ít, nhưng ba người trong Thái Đan Vương Viện này đều có, này là một cơ hội hiếm có.

Tô Mị Dao cũng sáng mắt lên, thúc giục Trầm Tường nhanh lên một chút thử xem.

Ngô Thiên Thiên ở bên trong Thái Vũ môn được khen là người số một bên trong nữ đệ tử trẻ tuổi, không chỉ đẹp nghiêng nước nghiêng thành, còn có thiên phú không tệ, đương nhiên, nàng dám đi Nam Hoang, cũng là có tự tin rất lớn, bởi vì nàng nắm giữ Lam Tinh Hỏa hồn.

- Thiên Thiên, mấy ngày qua nàng ở địa phương nào? Ta rất nhớ nàng a, tìm cũng không tìm thấy, Đan trưởng lão giấu nàng thật sâu.

Trầm Tường lặng lẽ cười nói, hắn cùng Ngô Thiên Thiên đã sớm hết sức quen thuộc, vì lẽ đó có thể vui đùa ở một chừng mực.

Ngô Thiên Thiên sửa sang lại tóc dài một thoáng, để tóc dài buông xuống trước ngực, xem ra càng thêm phủ mị thành thục, rất là đẹp mắt.

- Ngươi thật sự nhớ ta?

Ngô Thiên Thiên nở nụ cười xinh đẹp, nàng ăn mặc rất kín, làm cho Trầm Tường không thưởng thức tới vóc người uyển chuyển kia của nàng, khiến Trầm Tường có chút thất vọng.

- Đan trưởng lão nói, không thể nói cho ngươi biết! Nhưng ta có thể nói ta ở trong mấy ngày qua đều học tập làm sao ẩn nấp Hỏa Hồn của mình, ngươi xem!

Ngô Thiên Thiên nói xong, thả ra một đoàn hỏa diễm màu đỏ hơn nữa rất bình thường:

- Đan trưởng lão nói, chỉ có khi ta nắm giữ thực lực Niết Bàn Cảnh, mới không cần che giấu.

Trầm Tường cười nói:

- Thiên Thiên, bây giờ nàng phóng thích một chút Lam Tinh hỏa diễm cho ta, có thể không?