Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 820: Thiết án như sơn!




Sa Tâm Lượng uy nghiêm nói: "Ngươi đã nhận tội, như vậy thì ký đồng ý đi."

Tiêu Ngọc Long rất thoải mái viết tên, lấy dấu vân tay, thầm nghĩ, tên Sa Tâm Lượng khốn kiếp này, thực sự không thể nói lý, chỉ một chút chuyện như vậy, lại đem ta làm thành như vậy...Hừ, sau này nhất định...

Chỉ nghe Sa Tâm Lượng nói: "Mang người bị hại lên!"

Đến lúc Sở đại lão bản ra sân.

Sa Tâm Lượng nói: "Sở lão bản, ngươi có thể nói ra tổn thất của ngươi, vị này là Tiêu quản sự, đã đồng ý bồi thường toàn bộ. Hơn nữa, chính là bằng danh nghĩa của Tiêu gia, sẽ bồi thương cho ngươi."

Ngay lập tức Tiêu Ngọc Long sửng sốt. Ta đồng ý bằng danh nghĩa của Tiêu gia lúc nào?

Hắn biết ngay mưu kế của Sa Tâm Lượng, mới vừa rồi không có nhìn kỹ, chỉ biết kí là xong chuyện, liền kí tên...Bây giờ hắn cảm thấy choáng váng.

Sở Dương đau đớn nói: "Đa tạ Chấp Pháp Giả đại nhân... Tiểu dân thật sự rất oan uổng..."

Sa Tâm Lượng làm ra bộ dạng không nhịn được: "Ngươi cứ việc nói thẳng những tổn thất của ngươi, làm gì có ai có hứng thú nghe ngươi kêu oan!"

Sở Dương ra vẻ thành thật nói: "Trong y quán của tiểu dân tổn thất rất nhiều, phần lớn đều là tổ truyền, để ta nhớ lại xem… Mười gốc Tuyết Sâm ngàn năm, năm gốc Kim Sâm hai ngàn năm, ba cân Hoàng Tinh ngàn năm, sáu bông Tử Liên năm ngàn năm..."

Vừa mới bắt đầu nói, Tiêu Ngọc Long đã phun ra một ngụm máu tươi, tức giận hét lớn: "Sa thống lĩnh! Đây là lừa gạt tống tiền! Đây là nói hươu nói vượn! Đây là nói tầm bậy, một cái y quán nho nhỏ như vậy, làm sao có thể có nhiều thiên tài địa bảo như vậy? Cái này rõ ràng là sư tử há mồm mà…"

Trng lòng của Tiêu Ngọc Long thấy lạnh lẽo.

"Câm mồm!" Sa Tâm Lượng hét lớn: "Ngươi nói tiếp..."

Cho nên Sở Dương tiếp tục nói một cách lưu loát...Vẫn nói đến loại dược liệu thứ bốn mươi bảy, thì mới nói xong, nói có chút không ý tứ: "Thống lĩnh đại nhân, thuốc tổn thất chừng đó thôi, những thứ khác coi như xong, tất cả mọi người đều không dễ dáng...Đều là hàng xóm láng giềng, ta cũng không muốn nhiều hơn, tránh người khác nói ta lừa đảo tống tiền bọn họ..."

"Đây còn không phải là lừa đảo tống tiền?! Đây chính là lừa đảo tống tiền!" Tiêu Ngọc Long gào thét lớn, tức giận đến nỗi hai mắt sung huyết: Ngươi còn tỏ ra không có ý tứ? Ngươi thật là không biết xấu hổ, thật là độc ác quá mà...Tiểu tử ngươi chờ đó, chờ ta đi ra ngoài, không làm cho ngươi...

Sa Tâm Lượng cảm thấy phiền, không nhịn được nói: "Còn tổn thất nào nữa không?"

Sở Dương giống như sắp khóc, nói: “Tứ thúc của ta trọng thương...Sợ rằng...Hic, muội muội của ta bị hoảng sợ, sợ rằng...Ta cũng bị trọng thương, nôn ra cả bồn máu...Sợ rằng..."

"Mặt khác, hai nghìn khối Tử Tinh đặt ở trong tiệm, cũng bị người khác cướp mất, không rõ tung tích..."

Sở Dương cúi người thật sâu rồi nói: "Mong Chấp Pháp Giả đại nhân, lấy lại công bằng cho tiểu dân!"

Sa Tâm Lượng ừ một tiếng, nói: "Ngươi hãy đứng qua một bên."

Ở phía sau, văn thư viết như bay.

Bốn người Tiêu Ngọc Long đã khiếp sợ không còn gì để nói. Nghe tên lão bản của y quán đọc ra tên cùng số lượng các loại thuốc...Người không biết chắc cho rằng chúng ta đi cướp Dược Cốc quá...

"Tiêu Ngọc Long, các ngươi cướp bóc nhiều thứ như vậy, chỉ cần trả lại tất cả, nộp một số tiền phạt, là có thể xóa bỏ tội danh này." Sa Tâm Lượng thở dài một hơi: "Ngươi nói coi Tiêu Ngọc Long, tại sao ngươi lại làm ra một việc như vậy? Ta quản lý Bình Sa Lĩnh ổn định, ngay ngắn, cũng không dễ dàng xảy ra chuyện gì...Tâm huyết bao nhiêu năm mới đạt được, hôm nay lại bị ngươi làm thành như vậy, lão phu còn mặt mũi nào mà sống ở trên đời?"

Tiêu Ngọc Long nhìn hắn há hốc mồm, rốt cục kêu to một tiếng: "Sa thống lĩnh! Tên tiểu súc sinh này rõ ràng đang nói bậy, chúng ta...Chúng ta làm gì có cướp đoạt của hắn nhiều thứ như vật?"

Nói tới đây, chỉ cảm thấy ngực bị đè nén, gần như hộc máu.

Sa Tâm Lượng thản nhiên nói: "Mới đầu bổn tọa cũng không tin, cho nên sau khi Sở lão bản báo án, ta lập tức giam hắn lại, tự mình đi tới Sở gia tìm gia chủ Sở Hùng Thành xác minh, phát hiện quả đúng như thế, mấy trăm năm tồn kho của Sở gia, đều nằm ở đó. Hơn nữa Sở gia chủ đã kí tên vào."

Vừa nói, vừa lấy ra một tờ giấy giơ lên một chút. Trên đó viết tên dược liệu, còn có chữ ký của Sở Hùng Thành, con dấu của Sa Tâm Lượng, ấn triện bảo lưu của Chấp Pháp Đường, chứng minh chính xác không có sai. Cái này tự nhiên cũng là do Sở đại lão bản tự thân làm ra, mà Sở gia chủ đã kí tên thì bây giờ đúng là đang ở nhà, không biết chuyện gì đang xảy ra...

Tiêu Ngọc Long không biết nói gì nữa.

Sa Tâm Lượng hừ lạnh một tiếng, nói: "Tiêu quản sự, nhân chứng vật chứng đều có đủ, ngươi muốn chối tội, thì cũng không thể chối được!"

Sắc mặt Tiêu Ngọc Long xám trắng, cúi đầu, một lúc lâu, ngẩng đầu lên, nói một cách oán hận: "Xin hỏi Sa thống lĩnh, có phải ta bồi thường theo đúng giá, là có thể kết thúc vụ án này?"

Sa Tâm Lượng điềm nhiên nói: "Ngươi đã bồi thường, tự nhiên sẽ xử lý nhẹ. Mặc dù vụ án cướp bóc này sẽ không bị xóa đi, nhưng mà, ta nghĩ sẽ không vì lần cướp bóc này mà bị trừng trị nghiêm khắc."

Tiêu Ngọc Long thở phào nhẹ nhỏm, mặc dù không biết vì sao hôm nay Sa Tâm Lượng nổi điên, nhưng Tử Tinh mà những năm gần đây mình cướp đoạt, cùng với Tử Tinh của phân đường gia tộc đang có, chắc cũng đủ để bồi thường.

Về phần trả thù hoặc là những chuyện khác, thì phải làm rõ việc này trước đã. Giữ được mạng sống, lo gì không có Tử Tinh?

Nghĩ đến chỗ này, hắn nói: "Ta chịu trách nhiệm bồi thường." Lúc nói những lời này, trong lòng thật sự cảm thấy chảy máu.

Khổ sở gom góp mấy chục năm, nhưng lại trở lại như trước chỉ trong vòng một đêm. Hơn nữa còn phải tham ô công quỹ số tiền lớn...

Mối hận này không sâu đậm sao được?

"Nếu như thế, lần này ta làm chủ, để cho Tiêu Ngọc Long ngươi cũng được một chút lợi ích, tổng cộng bồi thường một vạn ba nghìn khối Tử Tinh, như thế nào? Ngươi có chấp nhận con số này?"

Mặt mày Tiêu Ngọc Long ủ rũ nói: "Chuyện đã tới bước này, ta còn có thể nói cái gì, ta chấp nhận..."

Vẻ mặt Sa Tâm Lượng ôn hoà nói: "Đã như vậy, thì ngươi viết giấy ghi nợ đi, sau đó ta sai người đi lấy."

Tiêu Ngọc Long cũng là người dứt khoát, nếu đến tình trạng này rồi, lại nhìn thấy Sa Tâm Lượng có chút thiên vị đối phương, không chấp nhận thì có biện pháp gì, thoải mái kí tên, viết giấy nợ, đóng dấu, nói rõ đi tìm ai ở phòng thu chi, cụ thể giấu ở chỗ nào...

Sa Tâm Lượng nháy mắt một cái, hai vị Chấp Pháp Giả lấy những thứ này, sau đó đi ra cửa kêu mấy người, lấy một chiếc xe ngựa nào đó, đi về phía phòng thu chi của phân đường Tiêu gia để lấy Tử Tinh.

"Vụ án Tiêu Ngọc Long cùng thuộc hạ cướp bóc, điều tra xét xử kết thúc." Sa Tâm Lượng uy nghiêm tuyên bố.

Tiêu Ngọc Long cực kì vui mừng, khôi phục tinh thần, nói: "Đa tạ Sa thống lĩnh." Hung hăng nhìn Sở Dương một cái, thầm nghĩ, chờ ta trở về, các ngươi lấy của ta bao nhiêu, thì ta sẽ bắt các ngươi nhả ra nhiều hơn số đấy!

"Tiếp theo bắt đầu điều tra xử lí Tiêu Ngọc Long cùng thuộc hạ, ý đồ mưu nghịch, chống lại chấp pháp, gây thương tổn cho Chấp Pháp Giả, dẫn đến việc mười tên Chấp Pháp Giả thương vong!" Ánh mắt Sa Tâm Lượng lạnh lung, cắn răng nói.

"A!?" Ngay lập tức Tiêu Ngọc Long ngây người. Không chỉ có hắn, ngay cả ba người khác cũng ngẩng đầu lên tỏ ra không thể tin.

Cướp bóc một cái y quán, không là việc gì lớn? Nhưng chống lại chấp pháp, sát hại Chấp Pháp Giả...Lại là một trong tám tội lớn nhất!

Sa Tâm Lượng lạnh lùng nói: "Tiêu Ngọc Long, đêm trước ngươi sai người cướp bóc, người bị hại báo án, đêm qua ngươi sai người đi, bổn tọa cũng sai người đi. Bởi vì ngăn cản các ngươi làm việc ác, không nghĩ tới ngươi phát điên, thấy được Chấp Pháp Giả, lại ngang nhiên ra tay! Hơn nữa đều nói rõ, là bị ngươi sai khiến!"

"Đêm qua đánh một trận, mười vị Chấp Pháp Giả, toàn bộ bị trọng thương, thiếu chút nữa bỏ chết đi! May mắn bổn tọa chạy tới kịp thời, mới đưa bắt được thủ phạm về xét xử. Không đến nổi cho các ngươi tự do ngoài vòng pháp luật."

Sa Tâm Lượng buồn bả nói: "Chỉ tiếc, mười vị thiết bài Chấp Pháp Giả, đều bị trọng thương!"

"Đây đều là do các ngươi làm ra!" Sa Tâm Lượng rống to một tiếng: "Tiêu Ngọc Long! Ngươi thật to gan!"

"Tuyệt đối không có chuyện này! Tuyệt đối không có chuyện này!" Lúc này Tiêu Ngọc Long mới chính thức tuyệt vọng. Hắn biết, nếu tội danh đó được xác định là chính xác, thì dù hắn có một vạn mạng, cũng sẽ không còn một mạng nào!

Sa Tâm Lượng hừ lạnh một tiếng, nói: "Nhân chứng vật chứng đều có, chính là luật pháp như núi! Huống chi lão phu cùng Tần đại quản sự của Chấp Pháp đấu giá đường đều ở hiện trường xảy ra chuyện này, sao có thể cho phép cho ngươi chối tội?!"

Ánh mắt hắn hồng hồng, quát lên: "Đặt lên!"

Ngay lập tức cứ hai người áo đen một nhóm, mang theo cáng cứu thương, lẳng lặng đi lên. Phía trên cáng, đều có một người, đều mặc áo quần của Chấp Pháp Giả, mỗi người, hình như cũng chỉ còn một hơi thở, trên người đầy thương tích, thê thảm không nỡ nhìn.

Cái này đương nhiên là kiệt tác của Sở thần y, bằng thủ đoạn của hắn, ra tay một chút, để mấy người này giả dạng trọng thương, thì không có tí chút vấn đề nào, căn bản không có khó khăn.

"Những người này đều là huynh đệ tốt của của ta!" Sa Tâm Lượng nhìn Tiêu Ngọc Long: "Cũng là do ngươi với thủ hạ của người làm cả!"

Hắn quay đầu, rống to: "Lấy lời khai của bọn họ ra đây!"

Văn thư vội vàng đưa lại, Sa Tâm Lượng vò một cái rồi ném vào mặt Tiêu Ngọc Long, lạnh lẻo nói: "Tiêu Ngọc Long, ngươi còn có cái gì để nói?!"

Tiêu Ngọc Long chỉ nhìn thoáng qua, liền hôn mê bất tỉnh.

Trên đó, viết hắn dặn dò sáu người cướp bóc Tử Tinh Hồi Xuân Đường như thế nào, hắn nói như thế nào, sắp đặt như thế nào, sử dụng thủ đoạn gì, lúc nào bắt đầu hành động, tất cả những lời hắn nói, đều rất rõ ràng, giống như buổi tối hôm đó lại xuất hiện.

Thậm chí ngữ khí khi nói của mỗi một câu, đều được đánh dấu ở trên đó.

Điểm chết người chính là, từng có người hỏi mình: nếu Chấp Pháp Giả nhúng tay thì phải làm gì bây giờ? Khi đó Tiêu Ngọc Long nói: Chấp Pháp Giả? Mấy khối Tử Tinh là có thể giải quyết, quan tâm bọn họ làm cái gì?

Bây giờ những lời này, cũng bị đánh dấu trọng điểm!

Vẫn viết đến lúc lên đường ở buổi tối ngày thứ hai, đều là lời nói thật, song ở đoạn sau khi tới, thấy Chấp Pháp Giả như thế nào, vì hoàn thành nhiệm vụ của Tiêu Ngọc Long mà chống lại Chấp Pháp Giả như thế nào, đánh nhau như thế nào, dồn ép người bị thương như thế nào...Mặc dù viết lại rõ ràng quá trình, mạch lạc rõ ràng, nhưng tất cả đều là giả.

Dĩ nhiên, mặc dù những thứ này là giả, nhưng Tiêu Ngọc Long cũng không biết. Bây giờ hắn đã tuyệt vọng, sau khi thấy những điều có thật ở đoạn trước, theo bản năng hắn đã không nghi ngờ chuyện đúng sai của lời khai này nữa.

Vết máu loang lổ trên đó, cho thấy muốn có lời khai này thật sự không dễ.

Một chậu nước lạnh bị Sa Tâm Lượng dùng huyền công làm cho lạnh thấu xương, tạt lên trên mặt Tiêu Ngọc Long. Tiêu Ngọc Long chầm chậm tỉnh lại, nhìn thấy ánh mắt tàn khốc của Sa Tâm Lượng ở đối diện, đột nhiên kêu to lên: "Ta muốn thấy sáu người bọn họ! Ta muốn thấy bọn họ! Bọn họ không thể hại ta như vậy...Ô ô ô..."

Lại khóc lớn lên, vừa nước mũi vừa nước mắt chảy ròng ròng, vô cùng thương tâm.