Kiếm khách xuất hiện, mọi người đều câm như hến, bảo đao thuộc về ai, đã là chuyện ván đóng thuyền rồi. Nhưng... thanh bảo đao này bay trên không trung, mà hai vị kiếm khách này, không ngờ lại không có ai dám xông tới cướp đoạt, mà lại đứng giằng co.
Cái loại đề phòng cao độ, tư thế nghiêm cẩn thế này, cái khí thế như lâm đại địch thế này, ánh mắt không đội trời chung... Kiếm khí từ trên thân thể hai người xuất hiện, giằng co khắp nơi, khiến cho trời đông giá rét tràn ngập tuyết rơi lại càng biến thành băng thiên tuyết địa....
Hai ngươi fnày đang giằng co? Phòng bị lẫn nhau?
Thì ra hai người này không phải là một phe.
Giờ khắc này, bốn vị cao thủ võ tông gần như hối hận muốn chết rồi. Nếu sớm biết bọn họ không phải cùng một phe, chúng ta... chúng ta hoàn toàn có thể liên hợp đối phó một vị, đối phó vói người còn lại... Vừa rồi bảo đao đã tới tay, không ngờ mình lại cứ như vậy chắp tay ném ra ngoài...
Bảo đao tiếp tục bay trên không trung, may mắn thế nào, lại rơi trúng đầu Kỷ Mặc....
Mà vị nguyên chủ nhân Hoàng Tuyền đao vốn đang bị thương, lại rú lên vui mừng,nhảy dựng lên, vô kinh vô hiểm doạt được Hoàng Tuyền đao tới tay, cười hả hả: "Hai tên đại ngu ngốc này, đa tạ rồi ha ha ha....."
Vặn người một cái giữa không trung, linh hoạt như chim yến, sưu một tiếng đã biến mất vào bóng đêm. Mọi người cùng nhổ nước miếng ầm ầm: "Xứng đáng! Mắng một chữ cũng không sai! Các ngươi chính là hai thằng ngu. Hừ, nói các ngươi ngu cũng là vũ nhục những kẻ ngu...."
Rõ ràng là đoạt đao, ngươi nói hai kiếm khách các ngươi chạy tới làm gì?
Hiện giờ thì xong rồi, ai cũng không đoạt được. Các ngươi trước tiên đánh bay đao đi, xong rồi lại quay sang đấu đá lẫn nhau...
Nhưng ai cũng không dám trêu chọc hai người này, sau đó hai người này còn bám theo phía sau mọi người, đuổi theo.
Đến lúc này, tất cả mọi người đều khóc không ra nước mắt.
Kỷ Mặc vừa chạy, khó chịu muốn khóc, vừa đố kỵ trong lòng muốn chết. Lửa ghen tỵ bốc lên thiêu đốt trong lòng, lệ hâm mộ rơi đầy mặt!
Kiếm khách! Ta fuk, Cố Độc Hành là kiếm khách rồi!
Cố Độc Hành vốn nổi danh cùng ta, trở thành kiếm khách rồi! Hơn nữa còn là kiếm tôn kiếm khách!
Sở Dương cũng là kiếm khách rồi!
Kỷ Mặc gần như muốn tìm một chỗ không người khóc lớn một trận. Đây là chênh lệch lớn thế nào chứ? Có khác gì lòng sông với biển cả... Ông trời quá bất công đi....
Quẹo quanh mấy vòng cắt đuôi người truy đuổi, đến khi hội hợp với Nhuế Bất Thông, cũng phát hiện Nhuế Bất Thông mặt mày uể oải. Bất quá, sau khi nhìn thấy Kỷ Mặc, trên mặt Nhuế Bất Thông lập tức hiện lên một loại sắc mặt "Người ta cưỡi ngựa, ta cưỡi lừa. Ở đây còn có kẻ thảm hơn. cái này cũng coi như an ủi. Hô hô."
Ừ, ta vốn không bằng Cố Độc Hành rồi, bây giờ thua kém nữa thì có làm sao? Nhìn con hàng Kỷ Mặc này đi. Đây mới là thảm nhất há há. Hài tử đáng thương, vốn là đứng ngang hàng, hiện giờ lại bị người ta cho hít khói.
Vừa nghĩ tới đây, Nhuế Bất Thông không chỉ hết sạch khó chịu, mà ngược lại còn vô cùng khoan khoái. Nhìn mặt Kỷ Mặc giống như bị con lừa đá cho tám mươi tám cái vào mặt, Nhuế Bất Thông gần như cười ra thành tiếng, câu đầu tiên nói ra không ngờ lại là: "Ai nha, tam ca, nhị ca là kiếm khách rồi, oa ha ha...."
"Vậy mà đột phá kiếm tôn rồi, oa ha ha.. đây chính là hỉ sự a, trở về hai ta nhất định phải ăn mừng...."
Kỷ Mặc nghiến răng nghiến lợi, cơ nhục trên mặt co giật như động kinh, nói: "Câm miệng!"
"Ta thật hâm mộ...." Nhuế Bất Thông hai tay ôm ngực, mặt nghếch lên, tựa như rất ước ao, sau đó lại đột nhiên có bộ dáng giống như bừng tỉnh: "Kỷ Mặc tam ca, ta nhớ trước đây ngươi vẫn luôn nổi danh với nhị ca ở Trung Tam thiên, chẳng phân biệt cao thấp...."
Kỷ Mặc tức thở phì phò, trong mắt toát ra quang mang muốn ăn thịt người.
Nhuế Bất Thông sung sướng cực kỳ, không biết sống chết tiếp tục châm lửa: "Ai nha nha, hiện giờ hình như ngươi cũng là võ tông bát phẩm nhỉ? Ô ô, tiến bộ của ngươi thật nhanh, ta hâm mộ quá đi thôi... Oa ha ha...."
Thần công vui sướng khi người khác gặp họa của Nhuế Bất Thông đã luyện tới cảnh giới đăng phong tạo cực, khuôn mặt cười hô hố vô cùng vô sỉ. Kỷ Mặc nghiến răng ken két, đột nhiên lại mỉm cười: "Lục đệ!"
".." Nhuế bất Thông vội vàng lủi ra, nói: "Hả hả... ta có nói gì đâu."
"Sao lại không nói gì đâu?" Kỷ Mặc thân thiết ôm quàng lấy cổ hắn, hai người kề vai sát cánh bước đi: "Ngươi nói đúng, khuya hôm nay ai huynh đệ chúng ta phải uống cho sảng khoái. Chúc mừng chúc mừng. A ha ha, kỳ thật, đáng chúc mừng nhất cũng không phải là nhị ca đột phá, mà là... tu vi của ngươi hình như vẫn thấp hơn ta hai phẩm. Chuyện này thật sự là khiến lòng người thu sướng!"
Kỷ Mặc hưng phấn cười: "Lục đệ, lão lục, ngươi thấy có đúng không?"
Nhuế Bất Thông cười gượng bi tráng, dè dặt nói: "Tam ca đại nhân đại lượng...."
"Hả... Ừ, đi, hôm nay chúng ta phải tổ chức ăn mừng thật lớn, thật lớn...." Kỷ Mặc gồng tay lên.
Nhuế Bất Thông lập tức cảm thấy bả vai không thể động, nửa người trong nháy mắt đã chết lặng, mặt cười mà giống như buồn như cha chết, trong lòng nghiến răng nghiến lợi, dù sao cũng bị ngươi cho ăn hành, không bằng nói thống khoái một hồi.
"Tam ca, hắc hắc, một khi đã vậy, tiểu đệ hôm nay sẽ muôn chết không từ, để cho ngài sảng khoái một lần. Ai bảo nhị ca đột phá chứ, ngài nói có đúng không? Ta biết trong lòng ngài cũng không dễ chịu gì, có đúng không? Ta cũng biết ngài thất lạc và thất vọng, ngài thẫn thờ và đau buồn, ngài đau lòng và thương tâm, ngài chán nản vô lực. Khoảng cách có thúc ngựa cũng theo không kịp mà. Haiz, ta thực đồng tình... Tam ca....Ngài cứ thoải mái đê, ta chịu được!" Nhuế Bất Thông bi tráng nói. Nhưng còn chưa kịp dứt lời, âm thanh đã biến thanh rên rỉ, tiếp đó Kỷ Mặc lại nghiến răng nghiến lợi, rít lên rừng chữ từng chữ một: "Được! Được được được! Ngươi đã có tâm ý như vậy, nếu tam ca không hưởng thụ cho tốt, thì đúng là có lỗi với ngươi...."
Chạy đi như bay.
Hai người bọn họ vừa biến mất, từ trong bóng tối bỗng hiện ra một thanh y nhân. Nhín bóng lưng hai người, không tự chủ được lại vuốt mồ hôi lạnh, cả người vẫn còn run rẩy....
"Mẹ ơi!" thanh y nhân kẽ rên rỉ: "Hai tên gia hỏa này... không phải là gay chứ... Nói chuyện mà lão tử nổi hết cả da gà..."
Nói xong liền vén tay áo lên gãi gãi: "Thật sự là quá dọa người rồi."
Có thể khiến một vị cao thủ hoàng cấp sởn cả da gà tới mức độ này, nếu Kỷ Mặc và Nhuế Bất Thông biết được, nhất định sẽ có cảm giác phi thường thành tựu.
Mà thật sự cũng không thể trách người ta nghĩ bậy được. Chỉ là hai người bọn hắn nói chuyện quá mức cá tính.. cái gì mà sảng khoái một hồi, bồi tiếp bồi tiếp ngươi, hưởng thụ thật tốt.... Bạn đang đọc truyện tại - https://thegioitruyen.com
"Ta phải đi tìm tiểu tử kia mới được, nếu vạn nhất hai tên gia hỏa này là đồng tính thật... Hừ!" Thanh y nhân lẩm bẩm: "Bất quá, cũng thật kỳ quái, tên tiểu hỗn đản kia không phải là võ sư sao? Làm sao lại đột phá tới võ tông nhanh như vậy được. Hơn nữa còn là kiếm khách? Chưa từng thấy tốc độ nào nhanh như vậy. Cho dù có dùng tử tinh ngọc từ nhỏ, cũng không thể nào...."
"Chẳng lẽ ta bỏ sót cái gì?" Thanh y nhân vừa suy nghĩ, vừa lướt đi như bay: "Trung Châu thành hỗn loạn long trời lở đất thế này, tên tiểu tử hỗn đản này không phải bị người ta giết rồi chứ...."
Vượt qua một ngã rẽ, Kỷ Mặc rốt cuộc cũng buông Nhuế Bất Thông ra: "Trời đất ơi, ngươi có cảm giác được không?"
"Vớ vẩn! Ngươi không cần hoài nghi linh giác của ta!"Nhuế Bất Thông giống như bị vũ nhục hét lên, nói xong liền len lén quay đầu lại, vẫn còn sợ hãi.
"Tuyệt đối không phải là ảo giác!" Kỷ Mặc lau mồ hôi lạnh: "Quá kinh con mẹ nó khủng! Lão tử cảm thấy giống như đột nhiên bước vào bãi tha ma. Áp lực bậc này, chẹp chẹp, Kỷ thị gia tộc ta tuy lớn, nhưng không ai có khí thế khủng bố như vậy...."
"Thật không biết tên cao thủ đó có bị thần kinh gì không, tự dưng lại bám theo hai chúng ta... Con mẹ nó, ta còn tưởng bại lộ rồi....." Nhuế Bất Thông líu lưỡi.
Hai người đều nổi tiếng là thiên tài, linh giác siêu cường. Thanh y nhân tuy vẫn chưa hiện thân, cũng chưa để lộ ra khí tức, nhưng hai người vẫn theo bản năng cảm nhận được.
Cái cảm giác lạnh lẽo giống như một người bình thường đi giữa bãi tha ma, trong một đêm không trăng không sao...
Loại cảm giác này, sẽ không xuất hiện trên người một gõ giả bình thường. Nhưng chỉ cần là người có loại linh giác này, chỉ cần có cơ hội trưởng thành, thì tuyệt đối sẽ là nhân vật không ai bì nổi!
Loại linh giác mẫn tuệ bậc này, nếu như xuất hiện trên người quan văn, tuyệt đối có thể xu cát tị hung, xuất hiệnt rên người võ tướng, tuyệt đối có thể quyết thắng ngoài ngàn dặm, gặm nạn cũng thành an, xuất hiện trên người võ giả, chắc chắn sẽ trở thành một thế hệ bá chủ!
Giác quan thứ sáu!
"Ừ, tam cam, ngươi cũng biết mấy lời đó của ta không phải nhằm vào ngươi, hoàn toàn là vì kẻ thần bí kia...." Nhuế Bất Thông cười nịnh bợ.
"Ừm, ta biết ngươi không nhằm vào ta. Nhưng lão tử nghe xong, trong lòng cũng không thoải mái. Nếu như ta không thoải mái, vậy ngươi càng không thể thoải mái. Đi thôi, trở về ta sẽ chiêu đã ngươi thật ốt." Kỷ Mặc cười gian manh: "Thật sự là tán dương cái mồm của ngươi, dẻo thật đấy...."
"A!? Không thể nào?!" Nhuế Bất Thông kêu thảm một tiếng.
Một đêm này, đối với Trung Châu mà nói, tuyệt đối là một đêm đẫm máu!
Đến khi hừng đông, toàn bộ nhà ngục của Trung Châu thành đều chật cứng! Hơn nữa, thậm chí còn có một quân doanh bị biến thành nhà ngục lâm thời, giam giữ rất nhiều người. Nhưng người giang hồ trong Trung Châu Thành cũng chỉ thấy tăng lên chứ không có giảm.
Trong tướng phủ..
Đệ Ngũ Khinh Nhu mặc áo lông nhẹ, trong tay cầm một cái kéo nho nhỏ, đang cắt tỉa một bồn hoa tinh tế trên bàn của mình. Động tác nhẹ nhàng, chậm rãi, vẻ mặt thích ý tiêu sái, hai tròng mắt bình tĩnh như nước.
Cái xao động thoáng qua một ngày trước không biết đã đi nơi nào rồi.
Hàn Bố Sở cùng Cảnh Mộng Hồn vội vã chạy tới.
"Chuyện gì? Vội cái gì?" Đệ Ngũ Khinh Nhu thản nhiên nói. Vẫn như cũ hết sắc chăm chú vào bồn hoa, ngay cả khóe mắt cũng không thèm nhìn bọn hắn. Tựa hồ vào giờ khắc này, tất cả tâm thần của hắn đều dồn vào chậu hoa này,
Cao Thăng vừa định nói chuyện thì bị Hàn Bố Sở khẽ kéo kéo tay áo.
Đệ Ngũ Khinh Nhu coi mọi người như không khí, tỉa tót chậu hoa. Tỉa xong không ngờ còn ngắm nghía một hồi, lúc này mới hài lòng cầm một tấm lụa trắng như tuyết, bọc tất cả cành lá vụn lại, thong dong rửa tay, thời gian đã trôi qua gần nửa canh giờ.
Lúc này mới ngồi xuống, nói: "Các ngươi vội vã, chẳng lẽ có đại sự?"