"Chúng ta muốn đem hết thảy biển số, hết thảy tai hoạ ngầm trừ khử đi, sau đó mới có thể toàn tâm toàn ý diệt sạch Ma hoạn! Chúng ta không muốn bị người bán đứng, không muốn dâm vào vết xe đổ của Tử Tiêu Đại Đế, chúng ta là tới diệt sạch Ma hoạn, không phải là tới để bị bán đứng!"
Ngạo Tà Vân ánh mắt càng ngày càng sắc bén nói.
Mạch Thanh Thanh cười khổ, trầm mặc, trong lúc nhất thời còn sinh ra một cỗ cảm giác không dám nhìn thẳng người trẻ tuổi trước mắt.
Ngạo Tà Vân nhìn Mạch Thanh Thanh, trong lòng trong lúc bất chợt thăng lên suy nghĩ không giải thích được nói: "Chẳng lẽ, ngươi không phải là người của Thánh Quân?"
Những lời này hỏi rất trắng trợn, thậm chí có thể nói, có chút trẻ con.
Người ta có phải người của Thánh Quân hay không, có nói cho ngươi lời nói thật sao? Bất luận đúng hay không phải, đáp án chỉ có thể là không phải mà thôi!
Đúng như dự đoán, Mạch Thanh Thanh lập tức trả lời nói: "Ta không phải là như vậy."
Hắn bỗng nhiên lại nói: "Hắn đối với ta có ân, cực đại ân huệ!"
Ngữ khí của hắn rất nặng, bên trong thoáng như vô hạn phiền muộn.
Ngạo Tà Vân tựa như chợt hiểu ra, trầm mặc chốc lát, sau đó từng chữ nói: "Thánh Quân... Chính là Vạn Thánh Chân Ma!"
"Cái gì?! Ngươi nói gì?"
Mạch Thanh Thanh trong lúc bất chợt chợt đứng bật lên, thần thái biển đổi lớn, sắc mặt xanh mét, cùng với vừa rồi thoáng như thành người khác.
Ngạo Tà Vân ngẩng đầu, ánh mắt nhìn chàm chàm vào Mạch Thanh Thanh, cũng không có chút nào né tránh, như cũ khẳng định nói: " Đúng! Chính là Vân Thượng Nhân, Vân Thượng Nhân chính là tân Vạn Thánh Chân Ma!"
Mạch Thanh Thanh sắc mặt xanh mét đột nhiên lại trở nên một mảnh phờ phạc, không một chút huyết sắc!
"Vạn Thánh Chân Ma đã sớm mai một, ngươi nói Vân Thượng Nhân là tân Vạn Thánh Chân Ma, có chứng cớ gì không?" Mạch Thanh Thanh lúc nói chuyên, thanh âm thậm chí có chút ít run rẩy.
Nói cho cùng Mạch Thanh Thanh cũng là một đời Thiên Đế, giờ phút này lại sẽ xuất hiện tỉnh huống như thể, có thể thấy được tâm tình của hắn đà bị một câu đột nhiên của Ngạo Tà Vân làm cho chấn động.
Căn bản không cách nào tiếp nhận.
Hiện tại Ngạo Tà Vân có thân phận gì, làm sao có thể thuận miệng bịa ra được, mà Mạch Thanh Thanh còn đòi Ngạo Tà Vân chứng cớ, hết thảy không khỏi hiển lộ rõ ràng, giờ phút này Mạch Thanh Thanh tâm thần đã loạn, không còn sự trầm ổn nữa.
Thật ra thì cũng khó trách, coi như là nhất phương Thiên Đế có trăm vạn năm tu vi lịch duyệt nhưng trong xương vân là người, có huyết nhục.
Ban đầu đối với Mạch Thanh Thanh có ân, tổng cộng cũng chỉ có hai người; một người là Nguyên Thiên Hạn, một người là Vân Thượng Nhân, đến lúc này, hai người một đã chứng thật là Vực ngoại thiên ma, là Phi ma Chi Vương; nay một người khác lại có xú danh là tân Vạn Thánh Chân Ma. Mạch Thanh Thanh thậm chí không biết mình còn mặt mũi gì đối mặt với cõi đời này nữa.
"Chứng cớ, ta không có bất kỳ chứng cớ nào có thể chứng minh lời này của ta." Ngạo Tà Vân nói những lời này, lại làm cho Mạch Thanh Thanh trong lòng càng thêm khổ sở.
Không có bất kỳ chứng cớ nào, mới là bình thường nhất.
Lấy tài trí của Vân Thượng Nhân, làm việc làm sao có lưu lại nhược điểm cùng sơ hở làm cho người ta bắt được?
Nhưng, không có bất kỳ chứng cớ nào, Ngạo Tà Vân vẫn dám nói ra những lời này, cái này có ý vị như thế nào?
"Không lâu sau, chúng ta sẽ ra tay đối với cơ sở của Vạn Thánh Chân Linh." Ngạo Tà Vân thản nhiên nói: "Đến lúc đó, hoặc là ta và ngươi chỉ có thể có một người trình diện... Dĩ nhiên cũng có thể có trường hợp, hai người chúng ta cũng có thể may mắn gặp được, cái quyền lựa chọn này ở ngươi mà không ở ta."
Mạch Thanh Thanh gật đầu, dùng sự trầm mặc trả lời Ngạo Tà Vân, những lời này thật ra là có đạo lý.
"Vê Vực ngoại thiên ma... Vê Thiên Đê vị... Vê Thanh Tiêu Thiên..."
Mạch Thanh Thanh nhưng ngay sau đó lại bắt đầu nói những vấn đề này, thật ra thì những thứ này mới là mục đích hắn tới đây.
Mà những vấn đề này, để cho Ngạo Tà Vân có thể có được cảm giác chân thật về thành ý của Mạch Thanh Thanh.
Hai người lần này nói chuyên, cả thảy kéo dài một cái buổi trưa.
Đến cuối cùng, Mạch Thanh Thanh đứng dậy cáo từ.
"Ta còn chưa có hỏi, ngươi làm như thế nào tìm được ta?" Ngạo Tà Vân cười hỏi.
" Làm một đời Thiên Đế, ở trên địa bàn của ta tìm một người, điểm năng lực này ta vẫn còn có." Mạch Thanh Thanh cười giỡn nói.
Ngạo Tà Vân không giải thích được nói: "Nga?"
"Khi ngươi thực sự trở thành nhất phương Thiên Đế rồi sẽ biết, đây thật ra là khí tràng rất thần bí, ta, khi làm một cái lành tụ thỉ chỗ ở sẽ sinh ra cảm thụ quân lâm. Mà ta chỉ cần tìm kiếm cảm giác như vậy có thể tìm tới được ngươi."
"Bởi vỉ, ngươi ở trong đại quân, mọi người trong quân đội của ngươi cũng sẽ vô ý thức coi nơi ngươi ở thành vị trí trung tâm; mà tâm lực, mục lực, tinh thần lực, còn có lực chú ý của bọn họ, tất cả đều tập trung vào đây. Loại không khí này, chờ sau khi ngươi đến vị trí nhất định sẽ có thể rất rõ ràng phân biệt ra được."
Mạch Thanh Thanh mỉm cười nói.
Ngạo Tà Vân trầm mặc hạ xuống, thật lòng nói: "Thụ giáo."
Đích xác là thụ giáo, những lời này chẳng khác gì là nhắc nhở Ngạo Tà Vân một việc không biết. Một việc rất trọng yểu!
Đến đây, hai người rốt cục xong một giai đoạn giao tế, Mạch Thanh Thanh bồng bềnh mà đi.
Một câu nói từ trong gió truyền đến.
"Ta nghĩ, khi các ngươi bắt tay vào đối phó Vạn Thánh Chân Linh, ta sẽ ở đó chứng kiến!"
Từ sau khi Mạch Thanh Thanh rời đi, vào một khắc này bắt đầu, Ngạo Tà Vân Thiên Binh Các cùng Thanh Tiêu Thiên Binh của Mạch Thanh Thanh đại chiến rốt cục toàn diện bộc phát, cực hạn bộc phát!
Ngạo Tà Vân trấn giữ trung quân, điều binh khiển tướng; mà bên kia, Mạch Thanh Thanh thu hồi ý định thân chinh tới chiến trận, chẳng qua là không ngừng hạ đạt quân lệnh, bản thân tự mình trấn giữ quân bộ, đem một chi rồi một chi quân đội đầu nhập chiến trường!
Toàn bộ chiến trường, tựa hồ biến thành một cái cối xay thịt vô cùng lớn.
Nhưng, người của quân bộ không hiểu chính là... Những thứ quân đội chân chính thiện chiến, lại là dòng chính của Mạch Thanh Thanh thì Mạch Thanh Thanh lại không có sử dụng.
Chẳng qua là chọn dùng một số người không giải thích được.
Nếu nói không giải thích được thì thực ra lại có thể giải thích được... Tỷ như, vài ngàn năm trước, có người vạn dặm tới gia nhập, người này năng lực cực mạnh nhưng lai lịch vân không ai biết được...
Tỷ như, người đã từng có chút liên quan với bên ngoài, tò thiên địa của hắn tới đây nhờ cậy quan viên nơi này...
Dĩ nhiên, trong đó nhiều nhất cũng là người từ Trung Cực Thiên của Thánh Quân tới.
Chuẩn xác hơn một điểm mà nói, có liên quan đến nguyên quán là Trung Cực Thiên.
Mạch Thanh Thanh đối mặt với một mảnh chất vấn, trên mặt vẫn tỉnh táo lạnh lùng, không giải thích gì.
Chỉ có hắn tự mình biết, nơi này có những ai là tham quan ô lại, có người nào đã từng thiên vị, có người nào đó, căn bản là nội tuyến nằm vùng, còn có người nào ngồi không ăn bám, có ít người...
Có người nào rất có năng lực, nhưng nhân phẩm không được... Có bao nhiêu người làm sao làm sao...
Ngày đó khi nói chuyên với Ngạo Tà Vân nói, Mạch Thanh Thanh rất tin tưởng, toàn bộ tin.
Cái này làm cho chính hắn cũng cảm thấy rất kỳ quái, rất kinh ngạc!
Đây là tại sao?!
Hắn đã từng không chỉ một lần muốn lật đổ mình không ngờ mình lại tin hắn như vậy.
Có lẽ, ta đã quá mệt mỏi, quá mệt mỏi sao?
Nhiều năm như vậy, thủy chung chưa từng thấy được chân tướng, từng ấy năm tới nay, cũng không có làm chuyện bản thân thật sự cần phải làm, như vậy, không ngại xem một chút, người khác làm sao làm được, cuối cùng có thể làm được...
Nhưng, lý do chân chính thúc đẩy Mạch Thanh Thanh làm ra cái quyết định này cũng là từ nội tâm của mình.
Là sự bứt rứt.
Cùng với sự không có mặt mũi nào đối mặt.
Chiến tranh một mực tiến hành kéo dài.
Ngạo Tà Vân cùng Mạch Thanh Thanh đều tranh thủ thời gian, hai người cũng hiểu, ở trong thiên địa này có lẽ có rất nhiều cặn bà, chướng ngại, nhưng tuyệt đối lại nhiều hơn tưởng tượng của bản thân như vậy.
Dù sao, tuyệt đại đa số người, cũng là quần chúng không rõ chân tướng.
Bọn họ chẳng qua là thói quen mù quáng đi theo, mặc dù loại thói quen rất làm cho người ta chán ghét, nhưng bọn hắn dù sao không phải là người xấu; mấu chốt là cần có sự hướng dẫn.
Đợi đến khi chiến tranh đánh tới trình độ nhất định thì có thể dừng tay, vô luận là đối với người hay là đối với mình, cũng là một chuyện tốt.
Ở kể tiếp trong vòng mấy tháng, chiến sự mặc dù như cũ vẫn ác liệt nhưng, đại thể đã vô cùng rõ ràng, Thanh Tiêu Thiên chính phủ đã là binh bại như núi đổ, nhóm lớn quân đội lục tục bị Ngạo Tà Vân hợp nhất, lấy thế núi thở biển gầm, thế không thể đỡ hướng về phòng tuyến cuối cùng của Thanh Tiêu Thiên lao tới.
Đối mặt với loại thể cục này, tất cả tướng lành Thanh Tiêu Thiên ai nấy con ngươi đều đỏ lên. Nhưng Mạch Thanh Thanh vẫn kiên quyết không phái những người này xuất chiến!
Rốt cục, rốt cục chân tướng chuyên này đã được phơi bày ra trước mắt.
Mạch Thanh Thanh vung trường kiếm ra.
"Đánh một trận quyết thắng thua! Người thắng làm vua!"
Cái trạng huống này cơ hồ chính như là phiên bản của Trung Cực Thiên Đế Túy Vô Tình.
Ngạo Tà Vân hóa thân Kim Long, đằng vân giá vũ dựng lên!
Thời gian không lâu sau, một cái tin tin tức nổ tung trong nháy mắt rung động cả Cửu Trọng Thiên Khuyết.
Đám người Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đang trên đường đi Thiên Càn Sơn, cách một tòa thành thị cuối cùng, một khi rời thành phố, lộ trình kế tiếp cũng chỉ là một mảnh hoang nguyên, liên miên vùng núi.,
Mà mục đích Thiên Càn Sơn lại trong liên miên núi rừng đó.
Ở thời khắc rất vi diệu này, mọi người nhận được 1 cái tin tức bạo tạc.
Ngay cả Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ hai người sau khi có được tin tức thỉ cũng là vẻ mặt trợn mắt há hốc mồm, ngây người như phỗng!
Thanh Tiêu Thiên thay đổi!
Tà Vân Đại Đế suất lĩnh Thiên Binh Các dưới trướng cường công Thanh Tiêu Thiên Võ Uy Thiên Đế. Đọc Truyện Online mới nhất ở Đọc Truyện
Võ Uy Thiên Đế đường cùng nói ra quyết chiến, người thắng làm vua.
Ngạo Tà Vân Kim Long xuất kích, đánh một trận định giang sơn!
Mạch Thanh Thanh không địch lại bị thua, cam nguyện nhận thua, giao ra Thanh Tiêu Thiên, tự mình chiêu cáo thiên hạ, thối vị nhượng hiền, hơn nữa trợ giúp Tà Vân Đại Đế sắp xếp triều chánh nội vụ giao tiếp rồi mang theo vợ con tâm phúc, lưu lạc giang hồ, không biết tung tích...
Đến đây, thiên địa thứ ba Cửu Trọng Thiên Khuyết cũng lọt vào trong tay Thiên Binh Các!
Toàn bộ không gián đoạn, đại hoạch toàn thắng, Ngạo Tà Vân bắt đầu chỉnh đốn Thanh Tiêu Thiên trật tự, chỉnh đốn tam quân, hết thảy, cũng mạnh mẽ vang dội...
Không có bất kỳ người nào nghĩ đến, Thanh Tiêu Thiên lại bị bại nhanh như vậy.
Võ Uy Thiên Để thấy vậy, nhanh chóng toàn diện tan tác, thất bại thảm hại.
Sở Dương cùng Mạc Thiên Cơ đồng thời cảm giác được: Trong đó có âm mưu!
Mà Mạc Thiên Cơ lập tức sai tổ chức tình báo Thiên Cơ truyền ra cơ mật nghi vấn, gửi tốc hành đến Ngạo Tà Vân.