Tạ Đan Quỳnh còn muốn cầu khẩn thì lại bị Sở Dương nói một câu nói cắt đứt rồi như hung thần ác sát vậy chỉ vào Tạ Đan Quỳnh nói: "Ta nói cho ngươi biết, tiểu tử ngươi mau bỏ tâm tư này đi! Ca ta chạy mấy vạn dặm xa xôi tới giúp ngươi, ngươi không nói cảm tạ, đưa chúng ta ít đồ cũng thỉ thôi, ai bảo chúng ta kết bái với nhau đây, nhưng tiểu tử lại còn nghĩ tới việc đào người của ta... Ngươi ngươi ngươi... Ta nói Đan Quỳnh, ngươi sao có thể như vậy đây? Cái này cũng thật là quá đáng đi?"
Sở Dương nói như vậy làm cho Tạ Đan Quỳnh thẹn không dứt, ngượng ngùng một hồi lâu nói không ra lời. Bạn đang xem tại Truyện FULL - thegioitruyen.com
Sau đó Sở Dương lôi kéo Mạc Khinh Vũ nghênh ngang rời đi.
Đợi đến đến buổi tối, Tạ Đan Quỳnh mới kịp phản ứng, vội vã tỉm đến Sở Dương nói: "Ta nói lão đại, ngươi mới vừa rồi nói không đúng... Mộng Vô Nhai vốn chính là người Mặc Vân Thiên chúng ta tại sao có thể nói là của ngươi người đâu? Hắn ở Mặc Vân Thiên có chức quan, thân bàng bạn hữu của hắn đều ở đây, ngươi nói có đúng hay không!"
Sở Dương một bộ ngạc nhiên nói: " Đúng như vậy hả!"
Tạ Đan Quỳnh trọng trọng gật đầu nói: "Nhất định là như vậy!"
"Ngươi đã nói như vậy, vậy ngươi giữ hắn lại đi, chỉ cần bản thân hắn đồng ý, ta liền không có ý kiến." Sở Dương rất là hào phóng vung tay lên nói.
Tạ Đan Quỳnh nghe vậy mừng rỡ, không nói hai lời vội vàng đi ra ngoài tìm người, tuy nhiên tìm kiếm hồi lâu mới sửng sốt vì tìm không được, vừa hỏi mới biết được: Phàm là Thiên Binh Các từ Yêu Hoàng Thiên tới vào xể chiều hôm nay cũng đã quần áo nhẹ trở về, hình như là do bên trên hạ được mệnh lệnh khẩn cấp?!
Đi rất vội vàng, thậm chí rất nhiều hành lý cũng không thu thập, như chạy nạn vậy, giờ phút này sợ rằng đã đến biển rộng mênh mông rồi...
Bên trên có mệnh lệnh khẩn cấp? bên trên Mộng Vô Nhai còn có thể là ai đây?!
Bừng tỉnh đại ngộ Tạ Đan Quỳnh nổi giận đùng đùng trở về, lại thấy Sở Dương cười híp mắt tới ôm bả vai của mình nói: "Đan Quỳnh, ngươi nhìn xem, nơi này còn có rất nhiều đồ cấp dưỡng, huynh đệ chúng ta là người một nhà, cũng để lại cho ngươi hết... Ngàn vạn lần đừng khách khí a!"
Nhìn một đống rách rưới 'Cấp dưỡng' do đám người Mộng Vô Nhai vội vã đi không kịp mang đi theo kia, Tạ Đan Quỳnh dở khóc dở cười.
Một ngày kia, Yêu Hậu hạ lệnh: Yêu Hoàng Thiên thái tử Yêu Ninh Ninh lập tức đem toàn bộ cao thủ Yêu Hoàng Thiên trở về Yêu Hoàng Thiên, trấn giữ Yêu Hoàng cung chủ nắm giữ đại cục. về phần bản thân nàng cũng không có tính toán rời đi mà có ý định khác.
Sự thật là có ý định khác, đang khi mỗ thái tử lên đường thì Yêu Hậu đà tùy theo bồng bềnh mà đi, chẳng biết đi đâu.
Mà những vị Thiên Đế khác cũng có người rời đi, cũng có người cũng lựa chọn ở Mặc Vân Thiên phiêu bạt một thời gian ngắn...
Chẳng qua là mấy ngày nay, không khí náo nhiệt lúc trước đã không còn nữa, các vị đỉnh cao thủ đã như lưu tinh bay đi rồi.
Đàm Đàm cùng Tạ Đan Phượng hướng Sở Dương cáo từ, từ đó chẳng biết đi đâu.
Sở Dương đối với cái này cũng không lo lắng, Đàm Đàm hiện tại đã là Thánh Nhân cao cấp tu vi, không sai biệt lắm sẽ đạt tới đỉnh tầng thứ, ở trên thế giới này, trừ Cửu Để Nhất Hậu ra cũng không có mấy người có thể làm khó được hắn. về phần những người khác, cho dù cuối cùng đánh không lại, muốn toàn thân trở lui vân còn là không thành vấn đề!
Ngoài ra, Đàm Đàm dường như hẳn là có chuyện muốn đi làm vậy. Điểm này, Sở Dương từ thần sắc Đàm Đàm là có thể nhìn ra được.
Ngoài ra, Đàm Đàm dường như hẳn là có chuyện muốn đi làm vậy. Điểm này, Sở Dương từ thần sắc Đàm Đàm là có thể nhìn ra được.
Đợi đến hai ông bà Đàm Đàm đi rồi. Ở chỗ này người thân cận của Sở Dương cũng chỉ còn lại có Tử Tà Tình, Mạc Khinh Vũ, còn có một Hổ ca, lại có là Kiếp Nạn Thần Hồn.
Lúc trước mấy vạn người đi theo, đại đội ngũ kia hôm nay chỉ còn lại có tới ba người một thú... Ách, cộng thêm một quỷ.
Nhưng, giờ phút này Sở Dương cũng là dễ dàng tới cực điểm: Bởi vì... một lần này xong, gia quyển của các huynh đệ cũng đã đoàn tụ, bọn họ cả nhà đoàn tụ chẳng khác gì là đem gánh nặng trên bả vai bản thân trừ đi hơn một nửa.
Sau này như thể nào, đó là trách nhiệm của bản thân bọn họ.
Mỗi người đàn ông có phải gánh chịu trách nhiệm với nữ nhân của mình ; về điểm này cần chính bọn hắn xuất lực đi gánh vác. Người khác không có quyền, cũng không có thể giúp bọn hắn gánh chịu những trách nhiệm này được.
Mà người nhà chính là trách nhiệm mà mỗi người phải gánh vác!
Bỏ đi gánh nặng, trong lòng tảng đá lớn đột nhiên mất đi, khôi phục lại một thân dê dàng Sở Dương đề nghị mọi người ở Mặc Vân Thiên đi dạo một vòng. Dĩ nhiên, ngoài mặt mà nói, là cái mục đích trong chuyện này trên thực tể có cái gì khác hay không thì Sở Dương cũng không có nói rõ.
Đối với đề nghị của Sở Dương, Tử Tà Tình cùng Mạc Khinh Vũ tự nhiên là giơ hai tay đồng ý, còn có chuyện gì hơn việc có thể sánh vai với người yêu đi ra ngoài du lịch chứ?
vấn đề an toàn thỉ cũng không phải là chuyện phải lo, bọn họ ba người này thực lực rất cao, hơn nữa còn có một Hổ ca hiện tại đã khôi phục đến Thánh Nhân trung cấp thực lực, còn có một vị Thánh Nhân cao cấp, có Bất Tử Chi Thân Kiếp Nạn Thần Hồn. Tin tưởng coi như là chính diện chống lại 1 người trong Cửu Để Nhất Hậu cũng chưa chắc đã không có lực đánh một trận, nếu không được, toàn thân trở lui vẫn có thể.
Cho nên mọi người cũng không có nghĩ nhiều, khó được cơ hội có thể buông lỏng một chút.
Mọi người cũng không có cùng Tạ Đan Quỳnh chào tạm biệt, Mạc Khinh Vũ ôm con mèo nhỏ Hổ ca, Kiếp Nạn Thần Hồn như cũ ẩn thân ở trong bóng tối, ba người thản nhiên đi ra khỏi Quỳnh Hoa thành.
Trình độ vừa rời thành, tất cả quay đầu nhìn lại, nhớ tới thời gian trước ở Mặc Vân Thiên chém giết mà cũng là vô tận thổn thức. Nhưng ngay sau đó, ba người hai mắt tỏa sáng.
Chỉ thấy tại cửa lâu Mặc Vân Thiên Quỳnh Hoa thành có một đạo thân ảnh màu vàng sáng cao ngất mà đứng, ánh mắt tựa hồ xuyên qua
hư không lẳng lặng nhìn chăm chú vào ba người rời đi.
Sở Dương ha hả cười một tiếng, phất tay một cái, Mạc Khinh Vũ cùng Tử Tà Tình cũng mỉm cười, nhẹ nhàng phất tay, ngay sau đó ba người thân thể bồng bềnh bay đi, như chậm mà thực nhanh, cực tốc ra khỏi tầm mắt của thân ảnh kia.
Trên cửa thành, Tạ Đan Quỳnh đứng chắp tay, đứng đó một hồi lâu sau.
Nhìn ba người Sở Dương như khói nhẹ biến mất ở cuối tầm mắt, trên mặt như cũ tràn đầy nụ cười ấm áp.
Tạ Đan Quỳnh lẩm bẩm nói: "Lão đại, lần tiếp theo huynh đệ chúng ta tái tụ, hẳn là chính là trình độ quyết chiến Thiên Ma rồi... Xin yên tâm, Mặc Vân Thiên ta tất nhiên có thể lấy ra một chi hùng binh đi bình Ma hoạn!"
"Cửu Kiếp Quỳnh Hoa theo hướng kiếm phong lão đại chỉ sẽ nở rộ ở... Tử Tiêu Thiên khuyết!"
Tạ Đan Quỳnh ánh mắt lâu dài ngưng mắt nhìn ba người rời đi, ngay cả khi mấy thân ảnh kia đã sớm không có ở đây, thân ảnh màu vàng sáng như cũ vẫn đứng ở chỗ này, cho đến khi sắc trời chập tối vẫn không muốn rời đi.
Bóng đêm phủ xuống, giữa khôn cùng trời chiều, thân ảnh Mặc Vân Thiên Quỳnh Hoa Đại Đế cơ hồ trở thành một ngọn gió đầu tường.
Bay qua một đạo dãy núi, hoàn toàn ngăn cách với ánh mắt sau lưng, ba người đồng thời bay chậm lại đi về phía trước, vừa đi vừa thấp giọng nói chuyên.
Đột nhiên như có nhận biết. Ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa hoàng hôn trời chiêu mênh mông, một đạo bạch y thân ảnh cao ngất mà đứng, hai tay chắp sau lưng.
Còn có hoàng giả khí độ không người dám xâm phạm, chẳng qua là vừa đứng như vậy mà tựa như là quân lâm thế gian, quan sát thiên hạ.
Người này chính là Đông Hoàng Tuyết Lệ Hàn. Hắn đà đi trước một bước tại chỗ này chờ đợi.
"Ngươi tại sao vẫn chưa đi?" Sở Dương có chút ngoài ý muốn nói.
"Ta đi chưa tới, cùng ngươi đi chưa tới mục đích, cũng là giống nhau." Tuyết Lệ Hàn cười cười nhìn Mạc Khinh Vũ bắt chuyện nói: "Nha đầu, còn nhớ ta lão bàng hữu đã lâu không gặp chứ?"
Mạc Khinh Vũ ôn nhu cười một tiếng nói: "Nơi nào sẽ quên được Tuyết đại ca."
Tuyết Lệ Hàn lòng đại sướng, vui mừng cười nói: "Một tiếng Tuyết đại ca này thật đúng là chờ đã lâu rồi. "
Một câu chờ đã lâu này Sở Dương cùng Mạc Khinh Vũ đồng thời ngầm hiểu, chính xác là thật đã lâu rồi... thời gian hai đời.
Một lời thông suốt, ba người đồng thời hiểu ý nở nụ cười.
Bốn người hội hợp một chỗ, cố nhiên cũng không có chuyện thương lượng trước, cũng là không hẹn mà cùng về phía bắc mà đi thôi.
Sau khi đi được mấy ngàn dặm thì thấy phía trước vừa có một người chờ chực, một thân áo xanh, cũng là lớn lên có chút anh tuấn, trung niên nhân này vẻ mặt không nhịn được đi tới đi lui, khi thấy đám người Tuyết Lệ Hàn đến thì câu đầu tiên là tức giận mắng một tiếng nói: "Con mẹ nó, làm sao ngươi đến muộn như vậy?"
Đám người Sở Dương đều không biết người kia là ai, nghe vậy không khỏi cũng lấy làm kinh hài. Lại dám nói chuyện đối với Tuyết Lệ Hàn như vậy, dường như thiên hạ này thật đúng là không có mấy người, coi như là người trong Cửu Để Nhất Hậu cũng chưa chắc dám nói ẩu nói tả như vậy mà thằng này rõ ràng cũng không phải là nhân vật trong Cửu Để Nhất Hậu a...
"Ngươi lại dám ở trước mặt ta mắng con mẹ nó!" Chỉ thấy Tuyết Lệ Hàn khuôn mặt khó hiểu, một cước tàn bạo đá ra.
Phốc!
Tên kia nhất thời bị đạp một cái ngã. sấp, không nhịn được vẻ mặt ủy khuất, bò dậy nói: "Ngươi nha cũng biết ở trước mặt ta ra vẻ ta đây, không có chuyên gì đánh ta còn không cho phép ta hoàn thủ, ngươi sao lại nơi lúc nào cũng ra vẻ nhất gia chi chủ như vậy... Ngươi có bản lành khác sử dụng ra với ta đi, ngươi hướng về phía người khác sử dụng đi a... bạo ngược gia đình, ngươi coi là cái gì Đông Hoàng Đế Quân..."
"Có bản lãnh ngươi đi đạp Vân Thượng Nhân, có bản lãnh ngươi đi đạp Thiên Ma Vương... Ngày ngày đạp ta coi là cái gì bản lãnh..."
Thằng này hùng hùng hổ hổ, miệng oai mắt tà, vẻ mặt ủy khuất cộng thêm sự căm phân, quả nhiên là nói cái gì cũng dám nói...
Người này rốt cuộc là người nào a? Đây cũng quá khoa trương đi?
Sở Dương ba người chắc lưỡi hít hà không dứt, Tuyết Lệ Hàn mới vừa rồi đá một cước này tương đối giàu lòng nhân ái, cũng không thua cước ngày đó đạp chết hai đại Vương giả cao thủ kia. Sở Dương chờ tự hỏi, nếu mình bị một cước kia, nhẹ thì thân thể trong nháy mắt hủy, nặng thì hôi phi yên diệt, tuyệt không phải nói đùa nhưng người trước mắt này mặc dù bị đá ngã sấp nhưng dường như không có chuyện gì. Ngay cả một chút xíu thương thể dường như cũng không có, đây rốt cuộc là người nào kia, từ nơi nào nhô ra cao thủ bực này, phần thực lực này ít nhất cũng bằng thực lực của nhân vật trong Cửu Đế Nhất Hậu!
Tuyết Lệ Hàn lúc này lỗ mũi cũng tức lệch đi, quát lên một tiếng lớn nói: "Câm cái mồm ngươi lại!"
Sở Dương và ba người lăng lăng nhìn một màn trước mắt mà đều cảm thấy thằng này xuất hiện quả thực chính là một lần phá vỡ cái thế giới này...
vẫn là Mạc Khinh Vũ hỏi nói: "Tuyết đại ca, vị này là..."
Tuyết Lệ Hàn nghe vậy có chút lúng túng giải thích nói: "Người này... Người này... Chính là Thất đệ của ta, gia môn bất hạnh a. Khụ khụ... Hắn tên là Tuyết Khinh Hàn, ân, người khác cũng gọi hắn Tuyết Thất."
Tuyết Lệ Hàn lại lập tức nói: "Ân, hắn trên đại điển đã tạm thời giả mạo ta..."
Mà lấy da mặt Đông Hoàng Đế Quân mấy trăm vạn năm rèn luyện, giờ phút này cũng là thật có chút ngượng ngùng.