Mạc Thiên Vân, ta tuyệt sẽ không bỏ qua cho ngươi! Ta sẽ thành lập được lực lượng ở Thương Lan chiến khu và trở về. Mạc Thiên Vân, ngươi chờ đấy!
Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng ly khai. Hắn vốn định trước khi rời đi, tìm phụ thân nói chuyện một lần. Nhưng tìm nhiều lần, Mạc Tinh Thần đều không có thời gian. Hoặc cũng có thể nói là cố ý không gặp. Mắt thấy ngày ly khai đã tới, Mạc Thiên Cơ rốt cuộc cũng từ bỏ cố gắng.
Hắn biết, phụ thân không muốn gặp mình.
Khi hắn rời đi, Mạc Thiên Vân không ngờ lại đại biểu cho gia tộc, tự mình tới đưa tiễn. Hai huynh đệ liếc mắt nhìn nhau, không nói một lời.
Đội ngũ theo Mạc Thiên Cơ rời đi vẫn lẳng lặng đứng chờ ngoài cửa, chờ bọn họ nói lời tạm biết. Đứng đầu là một nữ kỵ sĩ dáng người yểu điệu.
Giờ phút này, ánh mắt nữ kỵ sĩ đang nhìn về phía Mạc Thiên Vân.
"Chúng ta qua bên này nói chuyện." Mạc Thiên Cơ nghiến răng, cùng Mạc Thiên Vân đi qua một bên.
"Nhị đệ, vi huynh trước chúc ngươi thuận buồm xuôi gió." Mạc Thiên Vân vừa đi vừa mỉm cười, rất là đắc ý: "Ngươi có chuyện gì muốn nói với ta sao?"
"Không có gì, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết một chuyện." Mạc Thiên Cơ trầm xuống, rốt cuộc thấp giọng nói: "Mạc Thiên Vân, ngươi dỏng cái lỗ tai lên mà nghe cho kỹ!"
"Ngươi bảo ta cái gì?" Mạc Thiên Vân giận dữ.
"Nghe cho kỹ!" Sắc mặt Mạc Thiên Cơ lạnh lẽo như băng, lạnh lùng nói: "Ba năm trước, Lan Mị về dưới trướng ta, ta đã biết nàng là người của ngươi."
"Mạc Thiên Vân kinh hãi: "Ngươi!"
"Chớ có lên tiếng!" Mạc Thiên Cơ cười lạnh lẽo: "Ta không chỉ biết nàng là người của ngươi, mà còn biết ngươi thích nàng thực điên cuồng! Mạc Thiên Vân, ta còn biết, nàng còn từng sinh cho ngươi một đứa con trai. Bất quá, ngươi vẫn chưa có đại hôn, đành phải giấu kín bí mật này."
Sắc mặt Mạc Thiên Vân trắng bệch, khóe mắt giật giật.
"Ngươi rất yêu nữ nhân này, cũng rất yêu đứa con của ngươi. Tiểu tử kia thanh khiết đáng yêu, ta cũng rất thích." Mạc Thiên Cơ liếm liếm môi, nói: "Mạc Thiên Vân, ngươi nhớ kỹ, trong thời gian ta không có ở nhà, nếu Tiểu Vũ chịu bất cứ ủy khuất nào, ngươi cứ chuẩn bị đi Hồng Đăng lâu tìm nữ nhân của ngươi đi! Ta nhất định sẽ dán nhãn Mạc Thiên Vân lên người nàng. Đến lúc đó, tin tưởng đám cừu nhân của ngươi sẽ cảm thấy hứng thú!"
Sắc mặt Mạc Thiên Vân xoạt một cái, đã không còn một tia huyết sắc.
Hồng Đăng lâu chính là kỹ viện nổi danh Trung Tam Thiên, cũng là tiêu kim quật của đám đệ tử thế gia. Mạc Thiên Vân thích một nữ nhân, tuy không đến mức chết cũng không buông bỏ, nhưng buông bỏ thì cũng phải xem buông bỏ thế nào. Nếu như bị Mạc Thiên Cơ bán vào tiêu kim quật, thì sự nhục nhã đó cũng có thể khiến Mạc Thiên Cơ phát điên!
Mạc Thiên Cơ thưởng thức sắc mặt Mạc Thiên Vân, chậm rãi nói: "Còn có nhi tử của ngươi, từ khi sinh ra tới nay vẫn luôn đi theo mẹ nó. Hắc hắc, ta đảm bảm... nó sẽ sống rất tốt."
Trên khuôn mặt anh tuấn của Mạc Thiên Cơ lóe lên một tia điên cuồng, khẽ cười: "Ta cũng không muốn làm như vậy với ngươi đâu... nhưng hiện giờ ngươi đã nghe rõ chưa?"
Hai mắt Mạc Thiên Vân đột nhiên trở nên đỏ lừ: "Mạc Thiên Cơ, ngươi định cùng ta cá chết lưới rách?"
"Tiểu Vũ không phải cá!" Mạc Thiên Cơ thản nhiên nói: "Cũng không cần đi tìm, con của ngươi bây giờ không còn ở đó đâu. Yên tâm, chỉ cần Tiểu Vũ an toàn, hai mẹ con họ sẽ an toàn!"
"Nhưng đó cũng là cháu ngươi!" Mạc Thiên Vân cúi đầu rít lên!
"Ngươi không coi ta là huynh đệ, ta sao phải coi nó là cháu?" Mạc Thiên Cơ nở một nụ cười ấm áp: "Mạc Thiên Vân, vì sao ngươi luôn khờ dại như vậy?"
Nói xong, Mạc Thiên Cơ lui về phía sau một bước, lạnh lùng nhìn Mạc Thiên Vân, lui về phía sau từng bước từng bước. Sau năm bước, hắn đột nhiên chỉ tay thẳng vào mũi Mạc Thiên Vân, điểm vào hư không hai cái, thản nhiên nói: "Đại ca, nhớ kỹ lời ta nói! Ta thật không hy vọng có điều gì không thoải mái, đúng không?"!
Nói xong, bỗng xoay người quát: "Đi!" Nhảy lên ngựa, trong tiếng cười vang vọng, ba trăm thiết kỵ như một đóa mây đen, xông vào trong gió lạnh, lao đi như bay!
Không ngờ không quay đầu lại.
Vị Lan Mị kỵ sĩ kia trước khi quay đầu chỉ nnhìn thoáng qua, nhìn thấy sắc mặt Mạc Thiên Vân xanh mét, nhưng nàng không kịp phản ứng đã theo đội thiết kỵ lao đi, trong nháy mắt liền biến mất.
Mạc Thiên Vân đứng lặng đi ở cửa, cơ mặt run rẩy. Sau một hồi lâu mới đánh ra một quyền. Cả cánh cửa bị một quyền của hắn chấn nát! Hắn thở hồng hộc, trong mắt lóe lên hàn quang không cam lòng, trầm giọng nói: "Truyền lệnh của ta, hủy bỏ tất cả hành động ở nội viên!"
"Hả? Đại công tử?.." Thị vệ phía sau nghe được, không khỏi ngẩn ra.
"Cứ làm theo lời ta!" Mạc Thiên Vân xoay phắt người lại, giận dữ hét lên: "Ngươi điếc à?"
Tên thị vệ bị dọa cho sắc mặt tái nhợt, liên thanh vâng dạ, xoay người chạy đi như bay.
Mạc Thiên Vân thở dốc kịch liệt, trong mắt toát lên hận ý điên cuồng: "Mạc Thiên Cơ! Ta nhất định phải giết ngươi!"
Xa xôi, Mạc Thiên Cơ chợt lộ ra một vẻ phức tạp. Hắn cũng không muốn dùng tới thủ đoạn này, nhưng hiện giờ, cũng là tình thế bắt buộc, không thể không dùng!
Đoạt lấy Lan Mị, là kế hoạch của Mạc Thiên Cơ từ ba năm trước đây! Cũng bắt đàu từ khi đó, đấu tranh giữa hai huynh đệ bắt đầu trở nên kịch liệt.
Mạc Thiên Vân vẫn rất đắc ý, cho rằng Mạc Thiên Cơ không biết thân phận của Lan Mị. Lan Mị ở dưới tay Mạc Thiên Cơ, cũng tương đương với một siêu cấp nội gian của mình! Nhưng hắn tuyệt đối không thể lường được, sở dĩ Mạc Thiên Cơ đoạt đi Lan Mị, cũng chính là bởi vì thân phận của nàng!
Chính là để chuẩn bị một bước này!
Giờ phút này dùng loại thủ đoạn này đối phó Mạc Thiên Vân, đúng là ăn miếng trả miếng!
Mạc Thiên Cơ đi rồi, Mạc Khinh Vũ trong nội viện lại càng thêm cô đơn...
Mỗi ngày, nàng đều ôm cái vỏ đao cũ kỹ, thậm chí lúc ngủ cũng ôm nó đi vào giấc ngủ. Ôm thật chặt, tựa hồ chỉ có cái vỏ đao cũ kỹ này, mới là điểm tựa, an ủi duy nhất. Vẻ ưu sầu trên khuôn mặt nhỏ nhắn, khiến hco người ta vừa thấy liền đau lòng tới cực điểm.
"Vỏ đao, ngươi có nhớ đao không?"
"Vỏ đao, ngươi có nhớ Sở Dương ca ca không?"
"Vỏ đao, ngươi có muốn rời khỏi nơi này không?"
"Vỏ đao... ta chỉ có ngươi ở bên cạnh thôi..."
"Sở Dương ca ca... chừng nào ngươi mới tới đây...."
Trong khoảng thời gian nay, Sở Dương đang ra sức tu luyện, tu luyện tới một mức độ tàn khốc!
La Khắc Địch, Nhuế Bất Thông lầnlượt đột phá, La Khắc Địch đứng hàng thứ năm, Nhuế Bất Thông cũng thực uất nghẹn, chỉ chênh lệch có nửa canh giờ thôi, nhưng cũng phải ngồi vào vị trí cuối cùng.
Trách nhiệm giặt giũ nội y quần lót một tháng này liền giáng lên người vị độc hành đại dạo tương lai - Nhuế Bất Thông.
Nhuế Bất Thông hiện giờ ngày nào cũng mặt mày đau khổ.
Cố Độc Hành cùng Sở Dương thì còn đỡ, chứ La Khắc Địch cùng Kỷ Mặc thì không hề khách khí nửa điểm, vớ ngày nào cũng đi thành bùn rồi mới ném vào trong chăn Nhuế Bất Thông...
Nhuế Bất Thông nhanh chóng bị hun chết...
Nhất là Kỷ Mặc cùng La Khắc Địch xuân phong đắc ý, ngày nào cũng lượn lờ trước mặt hắn.
"Lão lục, kêu tam ca nghe thử coi."
"Lão lục, kêu ngũ ca nghe thử coi."
"Ngoan...."
"Ngoan....."
"Lão lục, tất giặt xong chưa? Tam ca chỉ điểm võ học cho ngươi."
"Lão lục, tất giặt xong chưa? Ngũ ca luận bàn với ngươi một chút."
Nhuế Bất Thông cả tinh thần lẫn thể xác đều không ngừng bị đả kích song trọng... Dưới sự chà đạp của hai người, công lực Nhuế Bất Thông lập tức đột phá phi thường mãnh liệt...
Mà trạng thái của Sở Dương trong khoảng thời gian này, cũng khiến bốn người còn lại tặc lưỡi!
Thằng nhãi này luyện công gì vậy, rốt cuộc có muốn sống nữa hay không!
Sau khi đột phá tới võ sư cấp ba, không ngờ bắt đầu vượt cấp khiêu chiên. Bắt đầu từ Nhuế Bất Thông, bốn người ngày nào ít nhất cũng phải đánh với Sở Dương năm trận!
Hơn nữa Sở Dương còn yêu cầu, tuyệt đối không được lưu thủ!
Vì thế, gần như mỗi một lần luận bàn đều là một lần ăn hành từ đầu tới chân. Nhưng bất kể có đánh hắn biến thành cái dạng gì, chỉ cần không tới nửa canh giờ, hắn sẽ lại sinh long hoạt hổ, nhảy dựng lên tiến hành trận tiếp theo!
Năng lực chịu đựng khủng bố như vậy, thật khiến bốn người càng đánh càng thấy sợ!
Tuy mỗi lần đều có thể ngược đãi vị lão đại này một chút, nhưng loại sức mạnh đánh không chết này... cũng quá đáng sợ rồi!
Bốn người tự vẫn trong lòng. Nếu đổi lại là mình, tuyệt đối không thể chịu được!
Hơn nữa, Sở Dương tựa hồ mỗi lần đều có tiến bộ. Thân pháp bộ pháp công lực cảnh giới, mỗi một lần không ngờ đều khiến bốn người có một cảm giác hoàn toàn mới.
Quái thai như vậy, bốn người đúng là chưa từng thấy ba giờ, thậm chí nghe cũng không có.
Sở Dương cũng đau đớn không thôi. Bởi vì hắn khiêu chiến như điên, hoàn toàn lợi dụng bốn người Cố Độc Hành, từng bước từng bước cảm nhận thể ngộ!
Nhưng bốn người này hiện giờ đều là võ tông cao cấp.
Mỗi một lần, Sở Dương đều cảm thấy áp lực.
Mà cảnh giới cùng cảm ngộ của hắn, cũng tăng mạnh dưới loại áp lực khổng lồ này. Tốc độ tiến bộ, khiến cho đám người Cố Độc Hành và Kỷ Mặc hoàn toàn biết được cái gì mới gọi là khủng bố.
Nửa tháng trước, Sở Dương mới chỉ là tứ phẩm! Nhưng hiện giờ, hắn đã là võ sư thất phẩm đỉnh phong!
Có rất nhiều cảnh giới đã được thể ngộ từ kiếp trước rồi, nên thăng cấp cũng mau. Nhưng chỉ như vậy thôi cũng khiến người ta nghe mà kinh hãi rồi!
Hơn nữa, khiến đám người Cố Độc Hành khó chịu chính là, tân chiến thuật của Sở Dương cũng chậm rãi thành hình. Nhất là đoạn thời gian trước lĩnh ngộ nhu thủy chi lực, hiện giờ không ngờ bắt đầu chậm rãi dung nhập vào trong chiêu thức, dung nhập vào trong công pháp...
Loại đấu pháp này rất khó đối phó.
Nếu không phải công lực bọn hắn cao hơn quá nhiều, như võ tông cấp hai cấp ba bình thường, tuyệt đối sẽ bị hắn hành hạ, không cần phải nghĩ.
Bị Sở Dương rượt đuổi, đám người Cố Độc Hành, La Khắc Địch cảm nhận được thật sâu cỗ áp lực khổng lồ này!
Nếu để cho một người từ võ sĩ tam phẩm, bắt đầu rượt đuổi theo mình, không ngờ còn đuổi tới võ tông thất phẩm rồi... vậy cũng thật quá mất mặt! Kết quả là, bốn người cũng không hẹn mà cùng bắt đầu liều mạng. Nguồn: https://thegioitruyen.com
Cuộc sống thực bình thản, cứ từng ngày từng ngày qua đi như vậy.
Trời càng lúc càng lạnh. Bổ Thiên các cũng thu liễm rất nhiều, trừ bỏ huấn luyện không gián đoạn, tiếp nhận người mới, âm thầm trải mạng lưới tình báo ở ngoài như trước kia, đối với quốc nội cũng không có hành động gì.
Thiết Bổ Thiên tân hoàng đăng cơ, mọi sự đều chờ giải quyết, bận tới tối tăm mặt mũi, cũng chẳng có thời gian đến Bổ Thiên các nữa.
Trong mắt dân chung Thiết Vân quốc, Bổ Thiên các tựa hồ đã trở nên yên tĩnh.
Tring mắt một số người hữu tâm, điều này càng chứng minh tin đồn Sở diêm vương đã thất sủng, sắp xuống đài. Trong Thiết Vân thành, lời đồn đãi nhảm nhí bắt đầu rộ lên, một số tên gia hỏa vốn cảm thấy bất an thì hiện giờ ại cảm thấy vui vẻ.
Hôm nay đã luyện công xong. Sở Dương cảm nhận được tu vi mình đã tăng lên tới võ sư bát phẩm. Nhìn bọn Cố Độc Hành còn đang kịch liệt đối chiến, không khỏi suy nghĩ.
"Một tháng liên tục không ra ngoài dạo chơi, các ngươi không thấy buồn sao?" Sở Dương mỉm cười hỏi: "Hôm nay lão đại ta mời khách, thế nào? Các ngươi muốn đi đâu chơi?"
Có lẽ, hiện giờ đi tới nơi đó, hẳn là thời cơ thỏa đáng?
"Uống rượu ôm, uống rượu ôm...." Kỷ Mặc rú lên, hai mắt tỏa sáng: "Tìm mấy cô nương xinh đẹp nói chuyện thế gian...."
La Khắc Địch cùng Cố Độc Hành, Nhuế Bất Thông đều đồng loạt nhảy ra ngoài, nhìn đông nhìn tây, trên mặt đều lộ rõ mấy chữ: "Đừng nhìn ta, ta không quen biết hắn....."