Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 150: Phán đoán của Đệ Ngũ Khinh Nhu




Trong lòng Cảnh Mộng Hồn thoáng rùng mình liền vội vàng xác nhận. Lão vừa rồi trong lòng vẫn còn ý định rằng vô luận thế nào cũng phải cứu Tam đệ trở về, đồng thời ám sát Sở Diêm Vương vì Tam đệ báo thù. Nhưng chỉ với một câu nói kia của Đệ Ngũ Khinh Nhu đã làm hắn phải bỏ ngay suy nghĩ này!

" Nếu là tình huống bình thường thì chuyện này làm là phải làm. Nhưng bây giờ không phải là thời khắc bình thường, chúng ta không nên làm phức tạp thêm nữa!" Đệ Ngũ Khinh Nhu mỉm cười nói tiếp: " Cái kế mượn đao giết người hay di hoa tiếp mộc này dù là chúng ta hay đối phương thì đều đã dùng đến quen tay rồi!"

Nói đến đây, bỗng Đệ Ngũ Khinh Nhu khẽ giật mình rồi nói nhanh: " Không sai.., nếu như.."

Rồi hắn đột nhiên đứng dậy, bước đi mấy bước trong thư phòng cau mày lẩm bẩm:

"Mượn đao giết người, di hoa tiếp mộc.."

Hắn lẩm bẩm thêm vài lần dường như sắp phát hiện ra điều gì. Rồi đột nhiên gã hét to lên:

" Chạy đi, quả nhiên chính là như thế!"

"Nếu là như vậy… thì điểm mấu chốt chính là chuyện Âm Vô Pháp bắt được thiếu niên kia!" Bàn tay Đệ Ngũ Khinh Nhu nắm chặt, đôi mắt sáng bừng rồi lại thở dài: " Chỉ mong là ta đoán sai, nếu đúng như thế thì Âm Vô Pháp đã bỏ lỡ cơ hội ngàn năm một thuở rồi!"

" Cơ hội tốt ngàn năm có một?" Cao Thăng nghĩ nhanh liền đáp:"Ý của Tướng gia là… gã thiếu niên mà Âm Vương Toạ bắt được kia …"

" Thiếu niên kia… có khả năng chính là Sở Diêm Vương!" Sắc mặt Đệ Ngũ Khinh Nhu tối lại, giọng trầm trầm đáp.

Một lời của hắn lập tức khiến cho cả thư phòng im ắng chỉ trong tích tắc. Trong mắt mỗi người đều tràn ngập sự kinh hoảng, ngay cả chính Đệ Ngũ Khinh Nhu sau khi nói ra lời này cũng bị suy đoán của mình làm cho hoảng sợ.

" Trước tiên chúng ta đặt một giả thiết: Lần giá họa này chỉ là do hắn tùy cơ ứng biến mà thôi!! Như vậy thì kẻ nào có tâm cơ cùng thủ đoạn như thế? Nhưng nếu giả như thiếu niên uy vũ như u linh kia chính là Sở Diêm Vương thì như vậy mọi chuyện về sau cũng dễ dàng lý giải." Đệ Ngũ Khinh Nhu đang nói đột nhiên xoay sang Cao Thăng bảo:

"Cao công tử, công tử có phải đã từng nói rằng: tất cả những người thừa kế gia tộc ở Hạ Tam Thiên này đều đã ra ngoài rèn luyện có phải không? Nếu như đã có người đến Đại Triệu ta thì Thiết Vân chưa hẳn là không có!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước đến nay đều gọi đích danh của Cao Thăng nhưng lúc này hắn lại nói ra ba chữ "Cao công tử", mà Cao Thăng cũng thản nhiên gật đầu xác nhận.

"Nếu thật sự là như thế thì Âm Vô Pháp đã bị mắc câu vào kế hoạch lớn của Sở Diêm Vương. Chúng ta đã bị người giá họa rồi, hơn nữa tai họa này không hề nhỏ đâu!"

Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Nhu thở dài: "Thật không biết, cái Vương Toạ cao thủ cùng Âm Vương Toạ đánh nhau đến tột cùng là thần thánh phương nào? Là người của gia tộc nào nữa đây?"

Xung quanh, bốn người đã bị tin tức này chấn kinh, đôi mắt trừng to, đầu óc trống rỗng. Ngay cả vị cửu phẩm Vương Toạ thần tình cũng như là bị sét đánh vào đầu. Nếu sự tình thật là như thế thì đúng là một trò cười lớn nhất trong thiên hạ. Đã bắt được Sở Diêm Vương mà lại để trốn thoát trong bàn tay ư? Không chừng lại còn chọc thêm một cường địch là một siêu cấp thế gia nữa sao?

Tên Sở Diêm Vương tâm tư có thể xảo trá đến như vậy ư?

"Chuyện gấp thì không nên chậm trễ, chúng ta không chỉ cứu ra những người kia còn phải muốn tăng thêm nhân thủ nữa!" Nói xong, Đệ Ngũ Khinh Vũ quay sang Cảnh Mộng Hồn bảo:

" Cảnh Vương Toạ, ông phải khống chế toàn cục, không thể lỗ mãng xuất động. Lỗ Vương Toạ nên mang theo vài Bảo Mã Kỵ Sỹ theo!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu thấy Cảnh Mộng Hồn còn muốn nói thêm thì liền phất tay chặn lại bảo:

"Chuyện này Tứ Vương Toạ không có khả năng đi! Hắn cùng Âm Vô Pháp chính là anh em ruột, nếu hắn đi thì chỉ làm sự tình thêm huyên náo hơn mà thôi. Chỉ do hiểu lầm nên đã dẫn đến lưỡng bại câu thương, nếu hai bên còn có thể nói chuyện với nhau thì sự tình chắc chắn còn thể hóa thù thành bạn được. Nhưng nếu lại náo loạn một hồi nữa thì mọi chuyện không thể cứu vãn được đâu!

Cảnh Mộng Hồn thở dài. Tứ Vương Toạ Âm Vô Thiên sau khi nghe tin đã tìm hắn quậy một trận. Như thế nào hắn cũng muốn đích thân đi cứu huynh trưởng, càng là muốn giết chết thằng Sở Diêm Vương kia để báo thù. Nhưng có Đệ Ngũ Khinh Nhu ở đây, hắn căn bản còn chưa nói ra miệng liền đã bỏ đi suy nghĩ này.

" Lần này tiến đến ngoài điều tra và cứu người ra, chúng ta còn phải cùng vị Vương Toạ kia giải thích rõ ràng hiểu lầm này!" Đệ Ngũ Khinh Nhu chầm chậm nói tiếp: "Mặc dù chỉ là suy đoán nhưng bổn toạ cảm thấy nó không sai. Vì thế nên nhất định phải phái đi một người lão luyện, Nhị Vương Toạ chính là người thích hợp nhất!" Đệ Ngũ Khinh Nhu quay đầu nhìn ba người Hàn Bố Sở bảo: "Kế hoạch lần này có thế nói là kế hoạch lớn nhất, phải có người khống chế toàn cục mới xong. Trong hai người các vị, ai muốn đi thử một phen nào?" Hắn nhìn ba người nhưng chỉ nói " hai người các ngươi" rõ ràng là đã đem Cao Thăng loại trừ ra ngoài.

" Tướng gia, để tôi đi…" Cao Thăng còn chưa nói hết đã bị Đệ Ngũ Khinh Ngu chặn lời, bảo: "Cao Thăng, ngươi không thể đi được! Nếu ngươi đi thì các đồng bạn của ngươi sẽ không đi sao?"

Rồi hắn nặng nề nói tiếp: " Các vị chính là những con át chủ bài mà ta có được, không thể dùng khinh suất như thế! Hơn nữa nếu là ngươi đi, nhỡ một khi hành động bị bại lộ thì đám gia tộc đối đầu của ngươi sẽ lập tức gia nhập trận doanh của Thiết Bổ Thiên. Điều này quả thật là hết sức bất lợi đối với ta!"

"Thiết Vân hiện tại tuy đã yếu thế, nhưng nếu để bọn chúng thêm lực lượng để liều mạng thì quả là rất bất lợi cho đại kế của ta!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nói chầm chậm: "Ta chỉ muốn một trong hai người các ngươi đi thôi!"

"Tướng gia, hay là để tôi đi vậy?" Trình Vân Hạc dò hỏi.

"Nếu là ngươi đi thì ngươi sẽ làm như thế nào?" Đệ Ngũ Khinh Nhu hỏi.

"Đặt mục tiêu cứu người làm chủ, giảm bớt tổn thất đến mức tốt nhất. Chỉ cần đạt được múc đích sẽ lập tức triệt thoái! Kế hoạch đối phó với Sở Diêm Vương đã trở thành một cái vũng lầy. Nếu không giải quyết được, tôi sẽ buông tay!" Trình Vân Hạc lại đáp: "Mặt khác, nếu sự tình đúng như phỏng đoán của Tướng gia, thì tôi sẽ nghĩ mọi cách, không tiếc bất cứ giá nào cũng phải giải trừ cái hiểu lầm này!"

"Tốt, việc này ta sẽ giao cho ngươi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu dặn dò: "Ngươi cùng Lỗ Vương Toạ nên phối hợp lẫn nhau, ta cũng sẽ yên tâm hơn. Hơn nữa, sách lược này của ngươi cũng đã gần như hoàn mỹ và ổn thoả rồi! Bất quá ngươi phải nhớ kỹ, nếu ông trời ban cho cơ hội tốt, cũng nên thử đánh cược một lần! Nhưng trước khi đến lúc đó tuyệt không được để Lỗ Vương Toạ hành động một mình! Khi nào hành động ngươi cũng phải bàn bạc cùng hắn!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu quay đầu, nhìn Cảnh Mộng Hồn bảo: " Ông phải đem những lời nói này của tôi chuyển đến Lỗ Vương Toạ!"

Cảnh Mộng Hồn liền gật đầu đáp: "Xin Tướng gia yên tâm, Nhị đệ không đến mức lỗ mãng như thế!"

"Vâng" Trình Vân Hạc cũng cung kính đáp theo, đem từng lời từng chữ Đệ Ngũ Khinh Nhu căn dặn ghi tạc trong lòng.

"Cơ hội, đúng là bao giờ cũng có, nhưng nó cũng sẽ trôi qua ngay lập tức. Ngươi muốn nắm bắt đuợc nó cần phải can đảm, phải vận dụng nhãn lực, tâm tư!" Đệ Ngũ Khinh Nhu dặn tiếp: "Mà lúc này đây ngươi cần phải dùng ổn định làm chủ, nếu không được cũng không cần miễn cưỡng!"

Đệ Ngũ Khinh Nhu dặn tiếp: "Chuyến này đi, không có tức là có! Nếu có cùng Sở Diêm Vương đấu trí, nếu như thời gian cho phép thì ngươi phải lập tức báo cáo cho ta ngay! Nếu thời gian quá cấp bách, ngươi nhất định phải suy nghĩ cho kỹ rồi hẵng làm! Thà rằng tổn hay chịu thiệt một chút cũng phải duy trì sự an toàn để rút về Đại Triệu! Nhớ chưa?"

Hàn Bố Sở liền thất kinh. Mấy năm nay, khi những thủ hạ dưới tay làm nhiệm vụ thì đây là lần đầu tiên hắn thấy Đệ Ngũ Khinh Nhu dùng giọng điệu trịnh trong như vậy, dặn đi dặn lại. Hơn nữa lần xuất quân này lại dùng đến người nổi danh trầm ổn như Trình Vân Hạc. Xem ra, Đệ Ngũ Khinh Nhu đã xem tên Sở Diêm Vương kia chính là một kình địch mới của mình rồi!

"Chuyện không nên chậm trễ, khi chọn xong người thì hãy lập tức xuất phát!" Mắt Đệ Ngũ Khinh Nhu ánh lên vẻ sắc lạnh, bảo: "Trước khi xuất phát hãy đem theo ba miếng Linh Ngọc Sâm này hòng đề phòng bất trắc!"

Linh Ngọc Sâm - Thiên hạ đệ cửu kỳ dược. Đệ Ngũ Khinh Nhu cũng chỉ có duy nhất một cây mà thôi, bất kể nội ngoại thương chỉ cần tâm mạch vẫn chưa đứt thì chỉ cần ăn một mảnh thì chỉ trong một buổi đã có thể giữ mạng rồi! Trong một tháng mượn dùng dược lực của nó sẽ khôi phục toàn bộ thương thế. Đệ Ngũ Khinh Nhu từ trước đến nay đều coi nó như tính mạng. Bây giờ chỉ vì cứu Âm Vô Pháp mà lấy ra ba mảnh thì có thể thấy lần này Đệ Ngũ Khinh Nhu đã dốc toàn lực chi viện.

Ba mảnh ngọc linh nhân sâm này trong đó hai mảnh rõ ràng là cho Âm Vô Pháp cùng Đường Tâm Thánh. Sự coi trọng của hắn đối với Âm Vô Pháp cùng Đường Tâm Thánh mọi người đều có thể thấy được. Còn mảnh thứ ba chính là quà hảo hữu của Đệ Ngũ Khinh Nhu đối với gã Vương tọa cao thủ đã đánh với Âm Vô Pháp cùng với gia tộc của gã.

Còn Mông Hồn Dịch, là thuốc kỳ lạ do Cảnh Mộng Hồn nghiên cứu ra. Người bị trọng thương sắp chết khi sử dụng Mộng Hồn Dịch thì có thể làm cho người ta lâm vào trạng thái ngủ đông, có thể chống đỡ đến một thời điểm nào đó. Tuy chỉ có thể kèo dài được một tháng nhưng bấy nhiêu đó cũng đã là thời gian cứu mạng rồi!

"Đa tạ tướng gia!" Cảnh Mộng Hồn vô cùng tự tin đáp. Đệ Ngũ Khinh Nhu đã lấy ra Linh Ngọc Sâm thì tính mạng của Âm Vô Pháp tuyệt đối đã không còn ngại rồi! Hơn nữa tu vi cũng có thể được bảo trụ.

"Nếu không có chuyện gì khác nữa thì quay về chuẩn bị xuất phát đi!" Đệ Ngũ Khinh Nhu nhẹ bảo, trên mặt không còn thấy chút lo lắng nào, tựa hồ như tất cả đều đã được hắn tính toán kỹ càng. Thấy thế tất cả mọi người đều vô cùng tự tin, thầm nghĩTướng gia đã nắm chắc như vậy nhất định đại sự sẽ thành công.

Nhưng ai cũng không biết Đệ Ngũ Khinh Nhu giờ phút này trong lòng lại thầm thở dài: Hay cho một tên Sở Diêm Vương, ngươi lại một lần nữa bức ta phải làm ra quyết định! Không chỉ ta phải hành động theo tính toán của ngươi mà còn phải chịu mạo hiểm hao binh tổn tướng. Rõ ràng là thực lực cao hơn ngươi nhưng dưới tình thế bức bách này ta không thể không buông tha cho kế hoạch tuyệt sát ngươi rồi! Nếu có một ngày hai ta có thể gặp nhau trên chiến trường… không biết ngươi sẽ thế nào?

" Cao Thăng, ngươi có thể cùng bổn Tướng đánh một ván cờ không?" Đệ Ngũ Khinh Nhu cười hỏi. Nguồn truyện: Truyện FULL

" Tướng gia đã có hứng thú thì tại hạ xin được phụng bồi!" Cao Thăng cười khanh khách đáp.

" Nếu như Tướng gia cùng Cao huynh đệ đánh cờ. Vậy thì Hàn mỗ xin được làm trọng tài một lần vậy! Hàn Bố Sở híp mắt cười đáp: "Tới trưa cũng được ăn chực một bữa!" Cả ba người liền phá lên cười ha ha.

Một canh giờ sau, một đội khoái mã chừng mười chín người tới lao ra cửa Bắc ở kinh đô Đại Triệu như một con gió, chẳng mấy chốc đã khuất dạng. Một lúc sau, một đoàn xe ngựa cũng từ cửa Bắc chầm chậm đi ra.